Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85: Còn tiếp tục ép nó nữa thì sẽ điên mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Cố Ngôn Sanh trở về phòng mở điện thoại, nhìn tấm hình bên trong ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.

Người đang cười nói với Ôn Niệm Nam trong tấm hình hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua, lúc Ôn Niệm Nam nói chuyện với người đó vẻ mặt cậu thoạt nhìn rất thoải mái, hai người họ dán nhau rất gần, có một tấm hình là hai người đi vào phòng.

Cố Ngôn Sanh cầm lấy điện thoại bấm gọi: "Tôi hỏi anh, Ôn Niệm vào phòng bao lâu mới đi ra?"

Nghe xong câu trả lời từ đầu kia điện thoại, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng, cúp máy xong hắn nhìn hai người trong tấm hình.

"Được lắm, một mình ở cùng hắn trong phòng hơn ba tiếng đồng hồ, Ôn Niệm Nam... cậu lợi hại..."

Cố Ngôn Sanh đứng dậy, mở cửa đi xuống lầu, vẻ mặt ảm đạm bước đến phòng bếp.

Ôn Niệm Nam nhìn vị trí đối diện cái bàn sững sờ, hoàn toàn không để ý đến người phía sau, cho đến khi người đứng ở trước mặt, cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay kia liền ngẩn ra, sau đó ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh.

"Anh"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên lật cái bàn trước mặt, bát đĩa rơi xuống đất phát ra tiếng động rất lớn.

Ôn Niệm Nam mặt không cảm xúc nhìn đồ ăn bị hất xuống đất, không lên tiếng.

"Tôi hỏi cậu người đàn ông này là ai? Cậu con mẹ nó rốt cuộc hẹn hò với bao nhiêu nam nhân sau lưng tôi hả?"

Cố Ngôn Sanh đưa điện thoại cho Ôn Niệm Nam bắt cậu xem. Ôn Niệm Nam khi nhìn thấy bác sĩ Lý trong tấm hình liền sửng sốt, ánh mắt cậu tràn đầy hoảng sợ.

"Anh... anh biết rồi?"

"Biết rồi? Xem ra Đường Sóc chỉ là một trong số đó, vậy nên cậu đã quyến rũ nhiều nam nhân như vậy!"

"Cái gì? Quyến rũ?" Ôn Niệm Nam lúc này mới nhận ra Cố Ngôn Sanh đang nghi ngờ mối quan hệ của mình với bác sĩ Lý, chứ không phải phát hiện ra bệnh của cậu.

"Cố Ngôn Sanh con đang làm cái gì?" Tiếng rống giận của Lục Vân từ phía sau truyền đến, bà bước nhanh tới.

"Con làm gì? Ôn Niệm Nam đã làm gì! Mẹ nhìn kỹ xem cậu ta đã làm gì?"

Cố Ngôn Sanh ném điện thoại cho Lục Vân đang đứng ở bên cạnh, sau khi Lục Vân nhìn rõ tấm hình thì sửng sốt nhìn Ôn Niệm Nam, nhưng ánh mắt lại đầy đau lòng thay vì trách móc.

"Niệm Niệm, con vẫn luôn..." Lục Vân không nói tiếp nữa, nhưng Ôn Niệm Nam biết tại sao Lục Vân lại không nói nữa.

Ôn Niệm Nam khẽ lắc đầu, cười khổ nói: "Con không sao đâu mẹ, không sao..."

Lục Vân trong lòng rất khó chịu, quay đầu lại lạnh giọng quở mắng: "Đây chỉ là đi gặp mặt bạn mà thôi, sao lại trở thành quyến rũ nam nhân rồi? Có phải trong mắt con chỉ cần Niệm Niệm cùng một người đàn ông gặp mặt thì là hẹn hò hay không?"

"Bạn? Bạn mà hôn mê vừa tỉnh lại liền chạy đến gặp mặt mỗi ngày hay sao? Bạn mà hai người đơn độc ở trong phòng tới ba tiếng đồng hồ hay sao? Rõ ràng là có nhiều bằng chứng như vậy rồi, mẹ vẫn không tin, mẹ bảo vệ Ôn Niệm Nam như vậy không cho con ly hôn, còn không phải vì để đề phòng cổ phần của cậu ta rơi vào tay con sao?"

Lục Vân đầy mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Con đang nói bậy bạ gì đó..."

"Trong lòng mẹ lợi ích và quyền lực quan trọng đến như vậy sao? Vì lợi ích mà không ngần ngại hủy hoại cuộc đời của chính con trai mình, giống như việc mẹ hợp tác với Khải Duyệt chính là vì cùng Đường gia liên hợp để khống chế con sao? Mẹ căn bản không thương con... "

Lục Vân bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc, ngây người nhìn hắn nói không nên lời.

"Nhìn xem, bị con nói trúng rồi?"

Cố Ngôn Sanh chỉ vào Chu Nguyên Phong đang đứng trước mặt Ôn Niệm Nam, tự giễu nói: "Mẹ từ trước đến nay đều không quan tâm đến con, trong mắt mẹ thì Nguyên Phong so với con thì đáng để mẹ tin tưởng hơn."

"Từ nhỏ mẹ đã đưa con ra nước ngoài, không quản không lo, khi con còn bé, mỗi lần con đợi mẹ trở về là đợi đến nửa đêm, con muốn nói chuyện với mẹ, nhưng mẹ luôn phớt lờ con rồi vội vàng trở lại công ty, trong lòng mẹ chỉ có công ty là quan trọng nhất! "

"Con... con vậy mà nghĩ như thế?" Lục Vân kinh ngạc nhìn hắn.

"Lẽ nào không phải sao? Mẹ trước nay chỉ quan tâm đến công ty, lúc con cần mẹ ở bên cạnh mẹ lại đẩy con cho một nhóm giáo viên dạy cho con tất cả những điều con không nên chịu đựng ở cái tuổi đó, con nghĩ mình đã đủ ưu tú có thể để cho mẹ nhìn đến con, nhưng hết thảy chỉ là ảo tưởng của con mà thôi."

Cố Ngôn Sanh đôi mắt hơi ửng đỏ, nhìn người trước mặt châm chọc nói: "Con trưởng thành rồi cũng đã nhìn thấu rồi, nên không còn thỉnh cầu sự quan tâm xa xỉ của mẹ nữa, thật là mỉa mai, sau khi về nước vậy mà vì bị người mà mẹ đắc tội bắt cóc, nếu không gặp được Lạc An, mẹ cho rằng con còn có thể sống sót sao?"

Khi nhắc đến Thẩm Lạc An, trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên sự dịu dàng: "Lúc con bị đánh bị thương rồi trốn thoát ra ngoài, chính em ấy đã cứu người đang bị thương nặng là con, chính em ấy đã bảo con không được ngủ, khi con nằm trong bệnh viện mẹ đang ở đâu? Mẹ đã từng đến thăm con chưa? Mẹ chưa từng! Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có!"

Chu Nguyên Phong không thể nghe tiếp được nữa, đi đến đỡ Lục Vân bên cạnh ngồi xuống, quay đầu lại quở trách: "Sao cậu có thể nói chuyện với mẹ mình như thế, Cố Ngôn Sanh cậu điên rồi sao?"

"Đúng vậy, có thể thực sự là điên rồi, là bị mấy người ép đến điên rồi! Khi đó tôi đã chuẩn bị sẵn nhẫn để cầu hôn, nếu không phải bà ấy ép buộc tôi cưới Ôn Niệm Nam thì bây giờ tôi sớm đã kết hôn với Lạc An rồi! "

Cố Ngôn Sanh càng lúc càng kích động, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, Lục Vân chỉ ngồi sững sờ ở bên cạnh không nói gì.

Chu Nguyên Phong kìm nén tức giận, nắm chặt tay đấm hắn một cái: "Sao cậu có thể nói mẹ cậu không thương cậu? Lúc ấy công ty xuất hiện nguy cơ, những công ty đối đầu đó đang ngấm ngầm chờ đợi xuống tay nuốt chửng Cố thị, mẹ cậu là vì an toàn của cậu mới đưa cậu ra nước ngoài, bà ấy bị sốt mấy ngày liền vẫn chạy đi chạy lại trong và ngoài nước, nếu như không phải mẹ cậu, cậu nghĩ cậu vẫn là chủ tịch hiện tại của tập đoàn Cố thị sao?"

Cố Ngôn Sanh sửng sốt: "Cậu... cậu nói cái gì?"

"Ôn Niệm Nam đứng ở bên cạnh cũng sửng sốt, cậu đã từng tự hỏi tại sao mẹ lại để Cố Ngôn Sanh ra nước ngoài không lo không quản, hóa ra là vì sự an toàn của hắn.

"Bởi vì những nguy hiểm trong nước đều bị loại bỏ, trong nước là nơi an toàn nhất, mẹ cậu mới để cậu quay về! Nhìn thấy cậu làm cho công ty càng ngày càng tốt, bà ấy ở nước F cười không ngớt, không ngừng khen cậu thông minh, tài giỏi, không hổ là người thừa kế mà bà bồi dưỡng. Cậu có biết bà ấy tự hào như thế nào khi ai đó nhắc đến cậu hay không?"

Cố Ngôn Sanh lùi lại một bước, đột nhiên nhìn về phía Lục Vân, vẻ mặt không thể tin: "Tôi không tin, chuyện này là không thể! Cậu đang gạt tôi!"

"Đủ rồi Nguyên Phong, đừng nói nữa."

Lục Vân ánh mắt thất vọng nhìn Cố Ngôn Sanh: "Mẹ không ngờ con vì Thẩm Lạc An mà làm đến mức độ này, lại có thể nghi ngờ mẹ ruột hại mình, con làm mẹ quá thất vọng rồi... "

"Mẹ... "

"Con luôn nghĩ rằng mẹ quay về là để nắm quyền kiểm soát Cố thị của con, nghĩ rằng mẹ đưa con ra nước ngoài là vì chán ghét con, con biết con không nên nghi ngờ mẹ, nhưng tại sao mẹ lại muốn hợp tác với Khải Duyệt? Mẹ biết rõ con cùng Đường Sóc không hợp, vì sao lại..."

"Dù bác gái có làm gì đi nữa, cậu chỉ cần biết rằng bà ấy đều vì tốt cho cậu, là vì giúp cậu." Chu Nguyên Phong ngăn chặn hắn, đưa mắt ra hiệu với hắn rồi nhìn sang Ôn Niệm Nam bên cạnh.

Cố Ngôn Sanh sửng sốt, liếc nhìn Ôn Niệm Nam rồi không lên tiếng nữa.

"Là con sai rồi."

Lục Vân ánh mắt đầy tức giận, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Con không chỉ nên xin lỗi mẹ, mà còn phải xin lỗi Niệm Niệm, con không nên phái người theo dõi nó, không nên tùy ý nghi ngờ nó, càng không nên dấu mẹ muốn đem cổ phần đó chuyển nhượng lại!"

"Xin lỗi cậu ta?" Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Ôn Nam Nam ở bên cạnh, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

"Con xin lỗi mẹ vì con quả thật đã sai, nhưng con không nghĩ rằng Ôn Niệm Nam không sai!"

Cố Ngôn Sanh lạnh lùng trừng Ôn Niệm Nam một cái rồi xoay người đi lên lầu.

"Con cút lại đây cho mẹ! Cái thằng này!"

Lục Vân hận rèn sắt không thành thép mà nhìn bóng lưng rời đi của Cố Ngôn Sanh, trong lòng càng thêm tức giận.

Người vẫn đứng ngay sau Cố Ngôn Sanh, giọng rầu rĩ nói: "Mẹ, con muốn về phòng nghỉ ngơi."

"Niệm Niệm, con có muốn xem TV trong phòng khách trước không? Cái thằng đó phỏng chừng hiện giờ vẫn chưa hết nóng nảy, vẫn còn đang trong cơn tức giận, đợi đến khi nó bình tĩnh lại thì con hãy trở về phòng... "

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn hoa văn trên sàn nhà, đột nhiên nói: "Hôm qua con đến phòng cho khách vẫn chưa nói với mẹ, con xin lỗi... con nghĩ ở riêng như vậy cũng rất tốt, không cần ở chung một chỗ để mối quan hệ càng thêm cứng nhắc."

"Cái gì? Niệm Niệm sao con... " Lục Vân bỗng có dự cảm không lành.

Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì mới khiến Niệm Niệm đột nhiên chuyển đến phòng dành cho khách? Vì hôm qua đánh nhau với Đường Sóc?

"Niệm Niệm, con lần trước không phải đã đáp ứng mẹ sẽ"

"Con... cầu xin mẹ mà, con sợ, con không thể giữ lời được... khoảnh khắc anh ấy đến gần con, con sợ, con không muốn nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt anh ấy, không muốn ở một mình với anh ấy, xin mẹ đừng ép buộc con nữa, xin mẹ... "

Ôn Niệm Nam lùi về phía sau vài bước đỡ bức tường phía sau, cậu không muốn bất cứ ai lại gần.

Lục Vân nhìn vào vành mắt hơi đỏ của Ôn Niệm Nam mà đau lòng không thôi, nhẹ thở dài một hơi nói: "Con à, là mẹ có lỗi với con, mẹ biết mẹ không nên dùng ba con để ràng buộc con, mẹ xin lỗi..."

Sau khi Lục Vân bảo Từ thúc đưa Ôn Niệm Nam trở lại phòng cho khách thì liền trở về thư phòng, bà đứng trước bàn cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cốc Cốc

Lục Vân ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa: "Mời vào"

Chu Nguyên Phong bước vào khẽ gật đầu nói: "Bác gái, con mang A Sanh đến rồi."

"Mẹ"

Lục Vân nhìn Cố Ngôn Sanh cúi đầu không dám nhìn bà ở trước mặt rồi đưa mắt nhìn vào bàn tay đang nắm chặt.

"Từ ngày mai thì con có thể quay lại tập đoàn Cố thị rồi. Nguyên Phong sẽ không giúp con quản lý công ty nữa, mẹ cũng sẽ không còn bắt con phải ở nhà với Niệm Niệm nữa."

Đứa nhỏ đó... không thể tiếp tục ép buộc nó nữa...

Cố Ngôn Sanh nghe xong liền sửng sốt, liếc nhìn Chu Nguyên Phong có chút kinh ngạc nói: "Trở lại công ty? Mẹ, sao đột nhiên..."

"Sao? Con không muốn trở về công ty sao?"

"Con chỉ không hiểu, tại sao mẹ lại tìm đến tập đoàn Khải Duyệt? Mẹ biết rõ quan hệ của Đường Sóc với Ôn Niệm Nam, tại sao lại muốn giúp Khải Duyệt?"

Lục Vân đột nhiên ném cây bút trong tay qua, trúng lên người của Cố Ngôn Sanh.

"Mẹ còn có thể là vì ai? Chẳng qua là dùng thế lực của Cố thị để gây sức ép để Đường Luân Hiên quản cho tốt em trai hắn, Khải Duyệt nằm dưới tay Cố thị thì càng có thể khiến con có biện pháp nắm thóp Đường Sóc."

Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại: "Hóa ra là vì cái này"

Lục Vân nhìn ra tâm tư của Cố Ngôn Sanh, quát lớn nói: "Đắn đo sao, con không được phép làm chuyện gì quá đáng, chú ý chừng mực, ta đã cảnh cáo Đường Luân Hiên rồi, hắn sẽ quản tốt Đường Sóc, con đừng gây thêm phiền phức."

"Vâng, con tự biết chừng mực"

"Nếu không có chuyện gì nữa thì con đi ra ngoài trước, chuẩn bị cho tốt ngày mai chính thức đến công ty. "

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đưa tay lên sờ vào ngực chỗ bị Đường Sóc đánh, ánh mắt trầm xuống, nhược điểm tốt như vậy sao lại không thể lợi dụng...

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua viết gần 2 giờ sáng, kết quả 6 giờ sáng đã bị mẹ túm dậy rồi, hai mí mắt cứ đánh nhau cả ngày, huhu ngủ thực sự là một điều hạnh phúc nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top