Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87: Cố Ngôn Sanh... Anh ghen rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Tin nhắn trong điện thoại là Đường Sóc gửi đến, nội dung tin nhắn lại làm sắc mặt Ôn Niệm Nam tức khắc thay đổi.

[Niệm Nam, hôm nay cậu còn đến bệnh viện không? Tôi có thể đi tìm cậu không?]

[Tôi đang ở trước cửa quảng trường Nghi Phong, tôi muốn đi vào gặp mặt cậu có được không?]

Đường Sóc vậy mà lại đến đây tìm cậu? Hắn điên rồi sao...

Ôn Niệm Nam lật đật đứng dậy chạy ra ngoài, vừa ra đến cửa liền thấy Đường Sóc đang cãi nhau với nhân viên bảo vệ, mắt thấy họ sắp đánh nhau rồi.

"Đường Sóc!"

Sau khi nghe thấy giọng nói Đường Sóc liền ngừng lại, hắn chậm rãi quay đầu nhìn, thấy Ôn Niệm Nam đi tới lúc này mới lùi lại mấy bước rồi đi đến chiếc xe bên cạnh.

Bảo vệ đội mũ xong rồi đi đến, kính cẩn gật đầu: "Xin chào Ôn tiên sinh, xin hỏi người này là bạn của cậu sao? Cậu ta cứ muốn xông vào trong nói là bạn của cậu, tôi không biết có phải hay không nên không dám thả người."

"Phải, cậu ấy là bạn của tôi, tôi ra ngoài nói vài câu với cậu ấy là được rồi, thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh."

Ôn Niệm Nam bước đến bên cạnh chiếc xe việt dã màu đen, nhìn người vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện, giọng điệu hơi tức giận nói: "Sao đột nhiên cậu lại tới đây tìm tôi? Cậu điên rồi sao?"

Đường Sóc dựa vào xe vẫn không nói gì, nghe thấy lời Ôn Niệm Nam nói, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cậu, vành mắt đỏ đến đáng sợ.

Ôn Niệm Nam có chút kinh hãi khi nhìn thấy hắn như vậy, cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng liền thở dài nói: "Xin lỗi, tôi không nên hung dữ với cậu như vậy."

"Niệm Nam... tôi... sau này tôi có thể sẽ không gặp cậu được nữa rồi, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa... "

Đường Sóc sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt né tránh cúi đầu không dám nhìn Ôn Niệm Nam.

Rời khỏi cậu chỉ tốt cho Đường Sóc, không cần lo lắng về việc bị Cố gia ghi thù.

Nhưng khi Ôn Niệm Nam thấy giọng điệu khác thường của hắn, cậu rất sợ Đường Sóc bị uy hiếp, lo lắng nói: "Anh ta uy hiếp cậu sao?"

"Tôi mới biết cậu vì tôi mà bị thương, cũng vì tôi mà ngày càng không vui, ngay từ đầu tôi muốn làm cậu vui vẻ mới đến tìm cậu, không phải muốn cậu vì tôi mà càng thêm không vui, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."

Đường Sóc đột nhiên che mắt lại, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, bả vai đang run rẩy, giống như là đang cưỡng ép đè nén tiếng khóc.

Thiếu niên trước đây luôn nhìn cậu với nụ cười rạng rỡ, bất tri bất giác đã trưởng thành thành một người đàn ông cao chừng 1m8 rồi, vậy mà giờ lại khóc như một đứa trẻ, cố chấp lấy cánh tay lau đi nước mắt trên mặt.

"Niệm Nam... tôi... tôi không nỡ, tim tôi rất đau, rất khó chịu, nhưng mà tôi không muốn làm cậu không vui, xin lỗi vì đã khiến cậu phải chịu nhiều tổn thương vì tôi như vậy... Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi... "

Đường Sóc khóc không thành tiếng vẫn luôn lặp lại lời xin lỗi, cậu kìm chế giọng nói đứt quãng, trên tay áo dính đầy nước mắt.

Ôn Niệm Nam sững người tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, cậu nhìn người vẫn đang lau nước mắt, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo đẫm lệ của hắn.

"Đường Sóc... cậu không có lỗi với tôi, cũng không có làm tôi không vui, đừng đau lòng vì tôi như vậy, đừng cảm thấy khó chịu thay tôi, đây đều là tôi tự làm tự chịu, cậu không nên thay tôi chịu đựng."

"Cậu không sai, là tôi tự chuốc vạ vào mình cậu có hiểu không? Là lỗi của tôi, sau khi cậu rời khỏi tôi, cậu sẽ sống tốt hơn, hạnh phúc hơn so với bây giờ."

Cũng sẽ an toàn hơn...

Ôn Niệm Nam lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho hắn, Đường Sóc sững sờ tại chỗ không nhận lấy.

Ôn Niệm Nam nhìn vẻ mặt Đường Sóc kinh ngạc nhìn mình, cậu khẽ thở dài một hơi: "Hãy tiếp tục để studio hoạt động cho thật tốt, tôi biết cậu thật lòng yêu thích âm nhạc, cậu có thiên phú, có năng lực, không cần vì tôi mà từ bỏ nó, cậu cứ coi như thay tôi tiếp tục hiện thực hóa ước mơ có được không? Hãy hứa với tôi"

"Đường Sóc, cậu hãy tiếp tục tỏa sáng như hoa hướng dương được không? Cậu vẫn luôn rất tỏa sáng, đừng để ánh sáng ấy bị dập tắt có được không?"

"Được... Niệm Nam, tôi sẽ cố gắng hết sức, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu."

Ôn Niệm Nam thấy Đường Sóc rốt cuộc cũng khống chế được cảm xúc, liền nhớ tới nguyên nhân hắn đến đây, cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh không thấy ai.

"Đường Sóc mau đi đi, đừng để bị người khác nhìn thấy, tôi không muốn gây phiền phức cho cậu."

"Tôi... tôi không biết tới khi nào mới gặp lại cậu, cậu để tôi nhìn kỹ một chút có được không..."

"Đường Sóc, lỡ như có người tới..."

Đường Sóc không quan tâm đến lời cự tuyệt của Ôn Niệm Nam đột nhiên tiến lên ôm lấy cậu.

Cằm Ôn Niệm Nam đặt lên vai Đường Sóc, sau khi phản ứng lại cậu liền bắt đầu giãy giụa: "Đường Sóc buông tôi ra! Buông tay, cậu biết tôi không thích tiếp xúc thân thể, đừng để tôi nổi giận"

"Chỉ ôm một lát, chỉ cần một lát, lập tức sẽ ổn thôi, đừng từ chối tôi, được không?"

Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc này làm cậu nhất thời mềm lòng, không đẩy hắn ra nữa.

Cả hai người không ai để ý đến chiếc xe đang từ từ tiến lại từ phía sau, chiếc xe dừng lại, một đôi giày da màu đen dẫm trên mặt đất.

"Thật là một vở kịch đặc sắc, có cần tôi vỗ tay không?" Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi của Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói xong chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cậu đứng yên không quay đầu lại, Đường Sóc buông tay ra xoay người nhìn về phía sau.

Cố Ngôn Sanh mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt u ám cùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam ở sau lưng Đường Sóc.

"Nếu như không nỡ để tiểu tình nhân rời đi, sao không nhân lúc tôi ở đây mà đưa người vào nhà ngồi một lát, nhân tiện đưa hắn lên phòng luôn, có lẽ từ lâu đã nhân lúc tôi không hay không biết mà mang người về nhà không biết bao nhiêu lần rồi."

Cố Ngôn Sanh mới về công ty mẹ hắn liền giao cho hắn vài hạng mục, buổi chiều còn phải bàn bạc hợp tác với ông chủ của mấy công ty, lúc hắn xem qua tài liệu thì phát hiện thiếu mất một phần, liền bảo tiểu Lý lái xe đưa hắn về lấy tài liệu.

Quảng trường Nghi Phong ở ven đường trồng rất nhiều cây phong, Cố Ngôn Sanh sững sờ nhìn những cây phong bên ngoài, hắn cau mày thu tầm mắt lại.

Khi chiếc xe từ từ đến gần cổng quảng trường, Cố Ngôn Sanh tùy tiện đảo mắt nhìn phía trước một cái, đột nhiên ánh mắt hắn ngẩn ra, nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc kia, cùng với hai người đang đứng bên cạnh...

Tiểu Lý nhìn thấy Ôn Niệm Nam thì hơi hoang mang nói: "Cố tổng, người đó hình như là... phu... nhân..."

"Dừng xe!"

Cửa xe chợt bị mở ra rồi rầm một tiếng đóng sầm lại, tiểu Lý ngồi trong xe sợ quá không dám nói chuyện, cậu cúi đầu xuống.

Đường Sóc cảm thấy người phía sau run lên, muốn vươn tay nắm lấy tay Ôn Niệm Nam nhưng lại bị cậu né tránh, Ôn Niệm Nam mím chặt môi, ánh mắt khẽ động, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi lắc đầu với Đường Sóc.

"Ôn Niệm Nam, cậu câm sao? Tôi thấy cậu là ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám đưa hắn đến đây chọc tức tôi!"

Đường Sóc mở miệng muốn phản bác, ai biết hắn còn chưa nói đã bị Cố Ngôn Sanh ngăn lại.

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệm Nam không lên tiếng mà trốn sau lưng Đường Sóc, tính khí của hắn đột nhiên nổi lên: "Cậu câm miệng cho tôi! Từ khi nào thì đến phiên cậu nói thay cho cậu ta? Sao chuyện gì cũng có mặt Đường Sóc cậu vậy, cậu ta là người câm sao?"

"Tôi còn có thể phản bác cái gì nữa? Liệu tôi nói ra thì anh có tin tôi không?" Ôn Niệm Nam đẩy Đường Sóc ra, đứng ở phía trước, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy tự giễu.

"Cậu còn muốn phản bác cái gì? Cậu còn có cái gì có thể phản bác chứ, cậu lén lúc hết lần này đến lần khác gặp mặt hắn, bây giờ còn dám đưa người về nhà, cậu dám nói mình và Đường Sóc là trong sạch sao?"

"Tôi với Niệm Nam căn bản là không có chuyện gì, chỉ có tôi là mù quáng làm phiền cậu ấy, cậu ấy trước nay chưa từng đáp lại tôi bất cứ cái gì... "

Cố Ngôn Sanh đột nhiên ngắt ngang lời Đường Sóc, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Đường tiểu thiếu gia, ba cậu có biết cậu thích người đàn ông đã kết hôn rồi không? Có cần tôi nói với ông ấy một tiếng để thúc giục cậu kết hôn sớm nhất có thể không?"

"Anh nghĩ tôi sẽ bị anh uy hiếp sao? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ mang Niệm Nam bên cạnh anh đi? Tôi sẽ để Niệm Nam cam tâm tình nguyện đi cùng tôi."

"Cậu dám!"

"Anh vốn dĩ không yêu cậu ấy, anh không đáng để có được cậu ấy, anh chỉ là một con chó điên động một chút là đánh đập vợ mình!"

"Đường Sóc! Cậu biết nơi này là địa bàn của ai không? Tôi thấy cậu là không muốn sống để rời khỏi nơi này rồi, tiểu Lý!"

"Vâng, Cố tổng"

"Gọi điện thoại kêu thêm vài người đến đây"

Tiểu Lý vừa nghe xong thì có chút kinh ngạc, thận trọng nói: "Cố... Cố tổng, Khải Duyệt là công ty đối tác quan trọng của lão phu nhân, cái này"

"Cậu không gọi? Được, tôi gọi"

Cố Ngôn Sanh nới lỏng cà vạt nhìn Đường Sóc, lấy điện thoại di động ra ấn vài cái rồi đặt ở bên tai, không ngờ điện thoại đột nhiên bị đoạt mất.

Cuộc gọi đã được kết nối, đầu bên kia là giọng của một người đàn ông: "Xin chào, Cố tổng"

Ôn Niệm Nam nhìn điện thoại trong tay mình, hai mắt tối sầm lại ấn cúp máy, giọng nói đột nhiên im bặt. Ôn Niệm Nam đi tới che chắn trước mặt Đường Sóc, giương mắt nhìn vẻ mặt của hắn.

"Để cậu ấy đi... để cậu ấy đi... Hôm nay cậu ấy đến để từ biệt tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa."

Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam vì mình gọi người tới đánh Đường Sóc mà vẻ mặt đột nhiên hoảng hốt, hắn cảm thấy có chút mỉa mai.

Hắn bước lên phía trước đột nhiên nắm lấy tay Ôn Niệm Nam hét lớn: "Ôn Niệm Nam! Cậu nghĩ tôi là ai? Là tên ngốc bị cậu tùy tiện lừa gạt hết lần này đến lần khác sao?"

"Đường Sóc nói năng lỗ mãng hết lần này đến lần khác, hắn cho rằng tôi không dám làm gì hắn sao? Cậu nghĩ rằng Cố thị ăn chay ư? Cậu có tin chỉ cần tôi tuyên bố với bên ngoài Khải Duyệt là kẻ thù của Cố thị, Đường gia chỉ có thể bị các tập đoàn khác nuốt sống!"

"Tôi không hiểu" Ôn Niệm Nam đột nhiên thốt lên một câu không liên quan.

Ôn Niệm Nam không tránh ra mà nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sanh, bình thản nói: "Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao anh lại quan tâm đến việc tôi có chủ động đến gặp Đường Sóc hay không. Tôi không hiểu tại sao anh lại tức giận khi thấy tôi và Đường Sóc đi đến thư viện, thậm chí còn bỏ qua Thẩm Lạc An ở bên cạnh, tôi không hiểu tại sao anh lại đột nhiên bắt tôi bôi thuốc cho anh"

Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên một tia dị sắc, hắn không nói chuyện, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại thay đổi ánh mắt cứ dõi theo Ôn Niệm Nam.

"Cũng giống như bây giờ, tôi không hiểu tại sao anh khi nghe Đường Sóc nói muốn đưa tôi đi thì lại kích động như vậy, cho dù trước kia nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với tôi, trong mắt anh chỉ có chán ghét và khinh thường, nhưng bây giờ trong mắt anh lại không có như vậy."

Ôn Niệm Nam siết chặt hai tay, ánh mắt hơi lóe lên, giọng nói run run: "Cố Ngôn Sanh, tôi có thể hiểu là vì... anh đang ghen không?"

Cố Ngôn Sanh ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức thay đổi, hất tay Ôn Niệm Nam ra, giọng điệu trở nên đặc biệt u ám: "Cái gì? Ghen sao?"

"Ôn Niệm Nam cậu cũng quá coi trọng mình rồi, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu nghĩ ai cũng bị cậu lừa gạt như Đường Sóc sao? Loại người đạo đức giả trước một bộ mặt sau lưng lại là bộ mặt khác như cậu sao có thể có người ghen vì cậu!"

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Sóc: Tôi muốn thay Niệm Nam thực hiện ước mơ! Tôi phải nổ lực làm việc chăm chỉ để hoàn thành tốt công việc ở studio!

Niệm Niệm: Ừm, sau này hãy để W.E cũng tìm đến studio của cậu hợp tác có được không?

Cố Ngôn Sanh: Tôi cũng muốn hợp tác với W.E.

Niệm Niệm : Vừa nãy có phải có một cơn gió thổi qua không? Tôi không nghe thấy cái gì cả.

Dự báo: Mở khóa các nhân vật mới, đưa người theo bàn chuyện về các hạng mục chọc tức kẻ thù, bị người âm thầm ghi hận xuống tay ấp ủ nguy cơ tiềm ẩn, Cố Ngôn Sanh trở về nhà trong tình trạng say xỉn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top