Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93: Hắn lại đưa Thẩm Lạc An đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Chu Nguyên Phong nhìn Ôn Niệm Nam sắc mặt không tốt lắm, trong mắt hiện lên vài phần lo lắng: "Niệm Nam, chúng ta lên lầu hai đi, ở đây có quá nhiều người hơi ồn ào"

"Ừm"

Trên tầng hai thực sự rất ít người, chỉ có hai ba người trò chuyện uống rượu, Ôn Niệm Nam đã ngồi ở sô pha bên cạnh cầu thang.

"Bác gái có nói với tôi về việc Tưởng tổng công bố dự án tại bữa tiệc của ngài ấy, đến lúc đó sẽ để người của tập đoàn Cố thị lên nói vài câu, A Sanh không ở đây, cậu có thể lên không?"

Ôn Niệm Nam nghe xong thì hơi giật mình rồi cúi đầu xuống: "Không... không cần, tôi đi coi sao được, tôi không biết gì về việc của công ty, Nguyên Phong cậu đi là được rồi, tôi không ở công ty làm sao có thể đại diện Cố thị phát biểu."

Chu Nguyên Phong thật ra cũng đoán được Ôn Niệm Nam sẽ từ chối, nhưng vẫn cảm thấy cần phải hỏi ý kiến ​​của cậu, hắn liền gật đầu đồng ý.

Không xa dưới lầu, một đám người đang vây quanh một người nói cười, thanh âm rất lớn, Chu Nguyên Phong khẽ nheo mắt nhìn sang, thì ra là Tần Tề Bách.

Tần gia đương nhiên sẽ có người vội vàng chạy tới nịnh bợ, Tần Tề Bách ở dưới lầu vẫn có thái độ kiêu căng ngạo mạn đó.

"Tiểu Tần tổng, sức khỏe của ba cậu thế nào rồi? Sao không thấy ông ấy đến?"

"Tiểu Tần tổng đã kiếm lời không ít từ những dự án đầu tư gần đây, đúng thật là có tầm nhìn xa."

"Nghe nói Tưởng tổng hôm nay sẽ công bố đối tượng hợp tác của dự án mới trong năm tới, công ty nào có thể giành được dự án này, có lẽ là tiểu Tần tổng lấy đi mất rồi, xin chúc mừng!"

Tần Tề Bách nghe đến chuyện dự án, nụ cười trên khóe miệng hắn ta lập tức cứng lại, khuôn mặt hắn dần trở nên rất khó coi.

"Phải đó, dự án này là miếng thịt béo bở, Tiểu Tần tổng thực sự rất lợi hại, rất có phong độ của Tần tổng năm đó."

Đột nhiên có người thắc mắc hỏi: "Này? Tôi nghe Hàn tổng nói tập đoàn Cố thị được chọn trúng à nha, nói cái gì mà tiểu Tần tổng bị chủ tịch Cố gia đè xuống sàn đánh."

"Thật hay giả vậy? Là Cố Ngôn Sanh lấy đi rồi?"

Không chỉ dự án bị lấy đi mà còn bị Cố Ngôn Sanh đè xuống sàn đánh?

Không ít người xung quanh vẫn đang khen ngợi Tần Tề Bách đều im lặng không lên tiếng nữa, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc.

Tần Tề Bách khi nghe thấy tên của Cố Ngôn Sanh, sắc mặt đen lại, lửa giận càng thêm mãnh liệt, đẩy người ra đi tới sô pha ngồi xuống.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng huyên náo, Tần Tề Bách không kiên nhẫn nhìn về phía cửa, nhưng khi nhìn thấy ai đang đứng ở đó thì ánh mắt lại trở nên dữ tợn.

Lại là Cố Ngôn Sanh...

Những người ở tầng hai phần lớn là bạn của Tưởng tổng, Chu Nguyên Phong cũng bước tới chào hỏi với người mà hắn quen biết, chỉ có Ôn Niệm Nam một mình ngồi trên ghế sô pha là dễ thấy, người đi ngang qua đều nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.

Ôn Niệm Nam có chút ngồi không yên, cậu đứng dậy cầm ly rượu giống như những người khác trong đại sảnh đi tới kế cầu thang, nhưng lại nhìn chằm chằm ly rượu trong tay sững sờ.

Cậu trước nay đều không biết mẹ mình quen với Tưởng phu nhân, ba cậu cũng chưa bao giờ nhắc đến những người bạn cũ của mẹ này với cậu.

Mẹ muốn cậu hạnh phúc làm chính mình, vì mình mà sống, nhưng làm sao cậu có thể bỏ qua tất cả để được làm chính mình bây giờ?

Ngoài cửa có tiếng ồn ào, lại nghe như có nhân vật lớn tới. Ôn Niệm Nam lắc nhẹ ly rượu trong tay nhìn về phía cửa, Chu Nguyên Phong cũng đi đến cầu thang bên cạnh nhìn xuống.

Khi nhìn thấy hai người xuất hiện ở cửa, con ngươi của Ôn Niệm Nam đột nhiên chìm xuống, đôi mắt khẽ chớp, là Cố Ngôn Sanh... Không phải hắn nói không tới sao...

Tầm mắt cậu chậm rãi dừng ở bàn tay đang nắm của hắn, khi nhìn thấy người đứng bên cạnh hắn là ai, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, là Thẩm Lạc An...

Khi Chu Nguyên Phong nhìn thấy Cố Ngôn Sanh mang theo Thẩm Lạc An đến thì cảm thấy tên này thật sự điên rồi, tùy hứng giận dỗi cũng không xem coi trường hợp nào.

Cố Ngôn Sanh lại đưa Thẩm Lạc An đến bữa tiệc, đây không phải là công bố thân phận của hắn cho mọi người biết hay sao? Còn ngại người khác chê cười chưa đủ ư?

Cố Ngôn Sanh nắm tay Thẩm Lạc An bước vào đại sảnh, một vài người bạn quen thuộc trong giới kinh doanh bước tới chào hỏi.

Mà mấy người trong cuộc biết rằng Cố thị đã lấy được dự án cũng đi tới, Cố Ngôn Sanh đã bị vây quanh một lúc.

"Cố tổng, đây là phu nhân của ngài phải không, hai người thực sự là xứng đôi."

"Lần này Cố tổng giành được dự án, Lục tổng chắc hẳn rất vui mừng, xin chúc mừng nha, hổ mẫu vô khuyển tử."

Nghe những lời tán thưởng cùng khen ngợi của những người xung quanh, Thẩm Lạc An trên mặt nở nụ cười lịch sự tao nhã, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ kiêu ngạo và tự mãn.

Cố Ngôn Sanh từ khi bước vào cửa đã mang theo gương mặt lạnh lùng, không quan tâm đến mấy người này, hắn cau mày quét mắt nhìn một vòng người trong đại sảnh, nhưng lại không nhìn thấy người muốn tìm.

Dường như cảm giác được có tầm mắt nóng bỏng từ trên lầu, Cố Ngôn Sanh đột nhiên ngước mắt lên nhìn tầng hai một cái, nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang mặc trên người bộ vest màu trắng cũng đang nhìn hắn, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều sững sờ.

Cố Ngôn Sanh hơi giật mình khi nhìn thấy bộ đồ trắng trên người Ôn Niệm Nam, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn liền thu hồi ánh mắt, trong lòng có một tia cảm xúc kỳ lạ.

Trong lòng hắn đột nhiên vô cùng buồn bực, vươn tay ôm lấy Thẩm Lạc An rồi nắm lấy tay hắn, lại lần nữa nhướng mắt nhìn lên người trên lầu.

Ôn Niệm Nam làm như không thấy lùi lại một bước rồi rời khỏi cầu thang bên cạnh. Cố Ngôn Sanh nhìn thấy cậu rời đi, ánh mắt trầm xuống rồi buông tay ra.

"Ngôn Sanh, anh đang nhìn gì vậy?"

Thẩm Lạc An bởi vì vừa nãy Cố Ngôn Sanh đột nhiên nắm tay hắn nên có chút kinh ngạc, hắn cũng ngước mắt nhìn lên lầu, nhưng chỉ thấy Chu Nguyên Phong với khuôn mặt u ám.

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên Phong trên lầu rồi ra hiệu cho hắn đi xuống, nhưng Chu Nguyên Phong mặc kệ hắn, cũng xoay người rời đi.

"Không có gì, anh đưa em đi chào hỏi Tưởng tổng."

Tần Tề Bách nhìn người vừa nãy vẫn còn đang nịnh hót mình, liền chạy đến bên người Cố Ngôn Sanh đổi một đôi gò má khác, sự oán hận trong mắt hắn càng thêm sâu đậm, hắn nắm chặt tay.

"Xem ra Cố gia thực sự giành được dự án này, ngài xem mấy vị thiếu gia giàu có đều đã tiến lên rồi, tôi còn tưởng là Tần gia nha, thật thất vọng."

"Còn không phải sao, xem ra thực lực người thừa kế Tần gia không bằng Cố gia nhỉ"

Tần Tề Bách đột nhiên tiến lên đá văng hai người đang nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói tôi không bằng hắn ta? Hắn là cái thá gì! Nếu không phải năm đó hắn may mắn được người cứu, thì hắn đã chết ở bên ngoài từ lâu rồi!"

"Thật... Thật xin lỗi, tiểu Tần tổng, tôi không phải cố ý đâu, thật xin lỗi..." Hai người vội vàng chạy đi không dám quay đầu lại.

Tần Tề Bách lồng ngực phập phồng lên xuống thở hổn hển. Hắn đập mạnh ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An ở cách đó không xa với vẻ mặt dữ tợn.

"Hai cái tên chướng mắt này! Hãy đợi đó cho tao!"

Đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, khóe miệng Tần Tề Bách đột nhiên gợi lên một nụ cười tà mị, nới lỏng cà vạt, đứng dậy rời khỏi đại sảnh.

Tiểu Triệu nhìn thấy Tần Tề Bách đi ra, đứng ở trước xe mở cửa, sau đó đóng cửa khởi động xe.

"Này, Tôn Kỳ, tôi muốn cậu ra tay ngay bây giờ, nhân lúc có nhiều người đang náo nhiệt, hãy ra tay nhanh nhẹn một chút."

"Tôi cảnh cáo cậu, đừng có chạy khỏi dưới tầm mắt của tôi giống như lần trước, nếu như lần này làm không xong, tôi không ngại để ba tôi đánh gãy chân còn lại của cậu đâu."

Sau khi cúp điện thoại tâm trạng của Tần Tề Bách đặc biệt tốt, hắn thoải mái ngả người dựa vào bên cạnh, giơ hai chân lên, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Tối hôm qua, sau khi trở về nhà ba hắn biết hắn bị Cố Ngôn Sanh đánh nên đã giáo huấn hắn một trận, cho rằng hắn ngu ngốc đến mức kế sách cũng không biết dùng. Ông cảm thấy hắn đã làm mất mặt Tần gia, liền phạt hắn quỳ ở thư phòng hai tiếng đồng hồ.

"Con có biết hạng mục này quan trọng như thế nào không? Ba không quan tâm con dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đem hạng mục đó cướp về đây cho ta! Con ở bên cạnh ta mấy năm nay thế nhưng đến mấy thủ đoạn này cũng không biết dùng thì ba nuôi con còn có tác dụng gì?"

Tần Tề Bách móc ra một điếu xì gà cầm trong tay, sờ lên khuôn mặt vẫn còn đau nhức, sự lạnh lẽo trong mắt hiện lên đặc biệt rõ ràng.

"Phu nhân? Ha, Cố Ngôn Sanh, để tao xem lần này mày còn dám hung hăng như vậy không. Tao muốn nhìn mày ngoan ngoãn quỳ xuống giao dự án lại cho tao! Tao cũng muốn để mày nếm thử mùi vị bị sỉ nhục trước mặt mọi người!"

"Đêm nay thực sự là một đêm tuyệt vời, kịch hay sắp bắt đầu rồi."

Tưởng phu nhân nhìn Thẩm Lạc An đang ngồi đối diện với mình, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu, bà rời khỏi đây với lý do đi nghỉ ngơi.

Tưởng tổng liếc nhìn Thẩm Lạc An với nụ cười giả dối trên mặt, cau mày nói: "Tiểu Cố, cậu đi với ta, thông báo về dự án hợp tác với Cố thị một chút."

"Vâng"

Cố Ngôn Sanh khẽ gật đầu, quay người lại nói nhỏ với Thẩm Lạc An: "Cứ đợi anh ở đây, anh sẽ về ngay, đừng đi lung tung."

Thẩm Lạc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em ở đây chờ là được rồi."

Cố Ngôn Sanh vừa rời khỏi thì nụ cười trên mặt Thẩm Lạc An cũng biến mất, trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn.

"Tôi cười đến mức mặt cứng đờ, lão già này lại dám bày tỏ sắc mặt với tôi, không phải chỉ là không vừa lòng hắn đưa tôi đến mà không phải là Ôn Niệm Nam hay sao."

Ngược lại nghĩ tới vừa rồi trong đại sảnh những người kia nhìn về phía mình, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và nịnh bợ, hắn không khỏi cảm thấy tự hào.

Vài người phục vụ cách đó không xa vội vã bưng ly rượu đi tới, người phục vụ đi sau cùng vội vàng bị vấp ngã, ly rượu trong tay hắn loạng choạng lật úp xuống đất, đồ uống bắn tung tóe vào quần của Thẩm Lạc An.

Sắc mặt Thẩm Lạc An tức khắc thay đổi, hắn tát người phục vụ một cái: "Cậu làm việc kiểu gì thế hả! Cậu có biết bộ đồ này của tôi đáng giá bao nhiêu không?"

"Xin... Tôi xin lỗi, Cố phu nhân, tôi xin lỗi, tôi đang vội bưng rượu qua đó..."

Thẩm Lạc An liếc nhìn khoảng không xung quanh, quay đầu cao giọng nói: "Vậy thì cậu quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ không làm lớn chuyện."

"Chuyện này... Cố phu nhân, tôi..."

"Nếu cậu không quỳ, tôi sẽ nói với Tưởng tổng, cậu cũng biết mối quan hệ giữa Tưởng tổng và Cố gia, nếu cậu không muốn tìm việc làm ở Thành phố M nữa thì quỳ xuống cho tôi!"

Người phục vụ đó liếc nhìn sàn nhà đầy mảnh vỡ, ánh mắt né tránh, bàn tay nắm chặt cuối cùng đã chọn quỳ xuống.

"Xin... xin lỗi"

"Như vậy còn được, tránh ra."

Thẩm Lạc An phất tay, chán ghét nhìn người trên mặt đất, hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh xử lý.

"Chậc chậc, Đường tổng ngài xem kìa, cái gì mà dương cầm tiểu vương tử ngoan ngoãn ôn thuận, đây rõ ràng là con sói đội lớp da cừu mà, Cố Ngôn Sanh bị mù rồi sao?"

Đường Luân Hiên nhìn về hướng Thẩm Lạc An đang rời đi, anh cau mày, bước tới giúp người phục vụ đang nhặt những mảnh vỡ của ly rượu lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Như lời tiểu Tần tổng nói, kịch hay sắp bắt đầu rồi~

Ha ha, biết rằng mấy người đợi ly hôn đến sắp xù lông rồi, tôi đã sắp đặt xong hết thảy

Đợt dao cuối cùng trước khi ly hôn sắp ập đến chiến trường ~

Tần Tề Bách: Đúng vậy, ông đây là công cụ

Chu Nguyên Phong: Tôi là công cụ số hai

Người đàn ông mặc đồ tím: Dô ~ thêm tôi nữa

Dự báo: người đàn ông mặc đồ tím muốn bắt Thẩm Lạc An, Cố Ngôn Sanh cảm thấy quen thuộc với bóng lưng của Niệm Niệm, tai nạn ngoài ý muốn xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top