Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98: Bộ vest trắng nhuộm đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại, đột nhiên đứng dậy giận dữ quát: "Nói như vậy cả đêm cậu ta không về là vì tôi sao? Làm sao cậu chắc chắn rằng cậu ta đã xảy ra chuyện mà không phải chạy đi lêu lỏng với ai rồi!"

"Ngôn Sanh, làm sao vậy?" Phía sau truyền đến thanh âm của Thẩm Lạc An, Chu Nguyên Phong nghe được liền sửng sốt, lập tức sắc mặt càng thêm lạnh như băng.

"Cố Ngôn Sanh cậu còn dám mang hắn về! Vợ cậu bây giờ không biết đang ở đâu, cậu có hiểu không hả? Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát tìm người."

Thẩm Lạc An thấy Chu Nguyên Phong muốn gọi điện thoại, trong mắt hiện lên một tia hốt hoảng vội vàng nói: "Tôi... Hôm qua tôi nhìn thấy Niệm Nam ở hành lang cùng Đường Luân Hiên nói cái gì đó rồi rời đi, hình như lúc ấy còn có Đường Sóc ở đó..."

Chu Nguyên Phong nghe được sắc mặt biến đổi, lớn tiếng quát: "Cậu câm miệng cho tôi! Cậu là cái thá gì mà cũng đến lượt cậu ở đây tùy tiện vu khống phu nhân của tập đoàn Cố thị!"

Cố Ngôn Sanh nhìn Chu Nguyên Phong, hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: "Cậu dám nói Ôn Niệm Nam hôm qua không cùng Đường Luân Hiên rời đi? Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài thì không có trở về, cũng đúng, đi gặp Đường Sóc cậu ta dĩ nhiên là không muốn trở về"

Chu Nguyên Phong nghe được liền ngẩn ra, kỳ thật hắn cũng không xác định Ôn Niệm Nam rốt cuộc có phải cùng Đường Luân Hiên rời đi hay không, tối hôm đó ánh mắt Đường Luân Hiên né tránh rõ ràng có chuyện.

Cố Ngôn Sanh phiền não nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, trong lòng đặc biệt phiền muộn bất an.

Hắn không biết rốt cuộc mình làm sao nữa, trong khoảng thời gian gần đây ngực luôn có một loại khó chịu nói không nên lời.

Thấy Chu Nguyên Phong không nói gì nữa, Cố Ngôn Sanh khẽ ấn ngực, lạnh lùng nói: "Cậu ta muốn về tự nhiên sẽ trở về, không muốn trở về cậu có thể trói cậu ta trở về sao?"

Cúi đầu nhìn đồng hồ, không quay đầu lại lên lầu đến thư phòng, cầm văn kiện lái xe đến công ty.

Chu Nguyên Phong xoay người đi tới bên cạnh Thẩm Lạc An, giọng điệu lạnh như băng nói: "Thẩm Lạc An, cậu tốt nhất là nói thật, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!" Nói xong liền xoay người rời đi.

Ánh mắt Thẩm Lạc An hơi lóe lên, nắm chặt bàn tay ngồi xuống sô pha.

Đến buổi tối Ôn Niệm Nam vẫn không trở về, dì Lam cùng Từ thúc đều lo lắng đi vòng quanh.

Chu Nguyên Phong xem tư liệu trên máy tính nhưng xem mãi không vô, nhíu mày nhìn về phía ngoài cửa.

Vốn chỉ cần hắn gọi điện thoại là có thể tra ra tung tích Ôn Niệm Nam, nhưng Cố Ngôn Sanh cứ cho rằng cậu ở cùng Đường Sóc mới không trở về, không cho hắn nhúng tay vào.

Trong thư phòng Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ nhìn đình viện tối đen bên ngoài, tầm mắt chậm rãi nhìn chằm chằm vào giường hoa, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Đã ngày thứ hai rồi, Ôn Niệm Nam vậy mà còn chưa trở về...

Trong đầu lại nhớ tới bóng lưng màu trắng nhìn thấy trong yến tiệc, ngực có loại cảm giác nói không nên lời.

"Ngôn Sanh" Thẩm Lạc An đột nhiên đẩy cửa đi vào, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía hắn.

"Em thắng rồi, em đã giành được giải nhất trong cuộc thi dương cầm, em hạnh phúc quá đi!"

Cố Ngôn Sanh nhìn bộ dáng vui vẻ không thôi của Thẩm Lạc An, hắn lại không có một chút cảm giác cao hứng nào, không yên lòng nói: "Ừm, chúc mừng em, ngày mai đi ra ngoài ăn mừng một bữa đi"

"Em muốn ăn mừng ở nhà, ở nhà có được không anh?"

"Nhà?"

Nghe Thẩm Lạc An nói ra chữ nhà này cảm giác dị thường đột ngột, có lẽ là bởi vì nơi này là chỗ ở sau khi kết hôn với Ôn Niệm Nam, trong lòng có loại cảm giác khác thường.

"Sắc trời không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi."

"Ngôn Sanh anh thì sao? Anh không đi cùng em sao?"

Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, ánh mắt có chút né tránh: "Anh... Từ thúc nói phòng khách dọn dẹp rất sạch sẽ, em đi phòng khách ngủ đi, anh ở đây còn chưa xong việc."

Thẩm Lạc An nghe được bảo hắn đi phòng khách liền sửng sốt, nhưng vẫn không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu liền rời đi.

Chờ hắn xử lý xong việc của công ty đã một giờ sáng, xoa xoa bả vai đứng dậy trở về phòng, đơn giản rửa mặt một chút liền nằm trên giường, giương mắt nhìn đèn nhỏ sáng bên giường, ánh mắt hơi lóe lên.

"Đừng ngủ... Đừng ngủ... Ngủ rồi thì không tỉnh dậy được..."

"Đừng ngủ..."

Cố Ngôn Sanh lại nghe thấy thanh âm mơ thấy vô số lần, người không thấy rõ mặt nhẹ giọng kêu mình đừng ngủ, sợi dây chuyền nốt nhạc lấp lánh...

Giống như những giấc mơ trước đây, người kia quay người đi về phía con hẻm. Cố Ngôn Sanh mỗi lần mơ thấy cảnh này thì không thấy gì nữa, hắn có chút không nỡ vội vàng hét lên: "Đừng đi... Cho tôi nhìn thấy cậu có được không..."

Đột nhiên nam sinh dừng lại, bóng lưng màu trắng đột nhiên quay đầu nhìn mặt hắn.

Là Ôn Niệm Nam!

Cố Ngôn Sanh đột nhiên tỉnh lại ngồi dậy thở hổn hển, trong mắt tràn đầy hoảng hốt và không thể tin được.

Tại sao? Vì sao lại mơ thấy mặt Ôn Niệm Nam, vì sao bóng lưng ấy cùng Ôn Niệm Nam liên quan đến nhau?

Đột nhiên nhớ tới bóng lưng Ôn Niệm Nam và Đường Luân Hiên rời đi trong yến tiệc. Ôn Niệm Nam cùng bóng lưng kia vì sao lại giống nhau đến vậy...

Cố Ngôn Sanh đứng dậy nhìn ngoài cửa sổ khẽ xoa huyệt thái dương, rồi xoay người nhìn về phía bồn hoa dưới lầu, hắn không hề buồn ngủ, cả đêm mất ngủ.

Ôn Niệm Nam...

Ngày thứ ba, Ôn Niệm Nam vẫn không có tin tức.

Chu Nguyên Phong ngồi ở phòng khách cau mày gọi điện thoại cho ai đó, Cố Ngôn Sanh từ trên lầu đi xuống nhìn ra cửa, trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Cố Ngôn Sanh ngồi sang một bên châm một điếu thuốc, trong ánh mắt có vài tơ máu dường như lộ ra một tia mệt mỏi.

"Không phải cậu nói muốn tìm Ôn Niệm Nam sao? Vậy thì tìm đi"

Chu Nguyên Phong liếc hắn một cái, nói với đầu dây bên kia nhân: "Được, tôi hiểu rồi, làm phiền rồi"

"Đường Luân Hiên nói hôm đó anh ta cùng Niệm Nam nói xong liền rời đi, Niệm Nam không ở cùng anh ta"

Điếu thuốc trong tay Cố Ngôn Sanh rơi xuống, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Cái... cái gì? Làm sao có thể?"

Vậy là nói... Ôn Niệm Nam thật sự mất tích rồi...

Chu Nguyên Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc này của hắn không mở miệng, đứng dậy đi về phía cửa.

Lúc đi tới cửa thì dừng bước, xoay người nhìn về người ở đằng sau, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Cố Ngôn Sanh, nếu Niệm Nam xảy ra chuyện, tôi và bác gái sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Cậu sẽ phải trả giá đắt, cậu căn bản không hiểu rốt cuộc cậu đã mất đi thứ gì..."

Cố Ngôn Sanh nhìn Chu Nguyên Phong lái xe rời khỏi, ánh mắt trầm xuống, gọi điện thoại: "Phái người đi giúp Chu Nguyên Phong tìm người, càng nhiều càng tốt"

Cúp máy xong giơ tay che mắt không biết đang nghĩ cái gì.

Thẩm Lạc An từ trên lầu đi xuống, ngồi sang bên cạnh nói: "Em đi chuẩn bị nguyên liệu, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn mừng được không?"

Cố Ngôn Sanh sững sờ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc An, trong đầu đột nhiên nhớ tới khuôn mặt Ôn Niệm Nam mà ngày hôm qua mơ thấy, sắc mặt biến đổi cúi đầu: "Đều được, anh lên lầu trước, em làm gì làm đi"

Nói xong bước chân có chút hoảng đi lên lầu, Cố Ngôn Sanh đi đến phòng đàn, vừa đi vào liền mạnh mẽ đóng cửa lại.

Đi tới trước kệ mở cái hộp đặt dây chuyền, vuốt ve nốt nhạc đó mới làm cho cảm xúc dịu xuống.

Vì sao đêm qua mơ thấy bóng lưng quay lại là mặt Ôn Niệm Nam, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy rõ, làm sao có thể là Ôn Niệm Nam, ánh mắt nhìn sợi dây chuyền khẽ chớp.

"Không thể như vậy... Không thể như vậy được, vì sao vẫn luôn nhớ đến gương mặt Ôn Niệm Nam? Làm sao có thể là cậu ta..."

Cố Ngôn Sanh chỉ cảm thấy mình mấy ngày nay uống rượu hơi nhiều, trạng thái tinh thần có chút hoảng hốt mới có thể mơ mộng kỳ quái như vậy.

"Là bởi vì ở yến tiệc nhìn thấy bộ âu phục màu trắng của Ôn Niệm Nam, chỉ là bởi vì âu phục màu trắng mà thôi... Chỉ vì âu phục màu trắng..."

Trên ngực truyền đến cảm giác khác thường, Cố Ngôn Sanh nhìn sợi dây chuyền trong tay rồi nắm chặt, có lẽ là vật nên quy về nguyên chủ rồi...

Đến buổi tối Cố Ngôn Sanh mới từ trong phòng đàn đi ra ngoài, Thẩm Lạc An đang ngồi ở trước bàn bày rượu vang đỏ cùng dao kéo trên bàn, thấy hắn xuống lúc này mới đứng dậy cười nhìn về phía hắn.

"Ngôn Sanh, mau tới ngồi đi."

Thẩm Lạc An xoay người đi vào phòng bếp lấy đồ, Cố Ngôn Sanh nhìn bóng lưng hắn hơi xuất thần, khẽ lắc đầu cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười.

Mình đang nghĩ gì vậy, điên rồi sao?

Trước mắt mới là người liều mạng cứu mình, y mới là người trước khi mình hôn mê bảo mình không nên ngủ, y mới là chủ nhân của sợi dây chuyền... là Thẩm Lạc An...

Thẩm Lạc An đi đến trước bàn ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Cố Ngôn Sanh khẽ thở ra một hơi, thu lại cảm xúc trong đôi mắt, giương mắt cười nhìn Thẩm Lạc An, lấy ra cái hộp trong tay đưa cho hắn.

"Lạc An, chúc mừng em đã giành được giải nhất trong cuộc thi dương cầm"

"Đây là gì, là quà của em sao?"

Cố Ngôn Sanh nhìn cái hộp xuất thần, chậm rãi mở miệng nói: "Ừm, tặng quà cho em, là thứ rất quan trọng đối với anh, rất quan trọng..."

Thẩm Lạc An mở cái hộp lấy sợi dây chuyền bên trong nhìn một cái, giơ sợi dây chuyền lên, lộ ra nụ cười xán lạn.

"Thật đẹp, đây là thương hiệu mới nào vậy? Em rất thích, cám ơn anh, Ngôn Sanh"

Cố Ngôn Sanh sau khi nghe được lời của Thẩm Lạc An sắc mặt liền biến đổi, nụ cười nơi khóe miệng nháy mắt cứng đờ, xoạt một cái đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thẩm Lạc An.

"Em... em không biết sợi dây chuyền này sao? Em không nhớ sao?"

"Cái gì?"

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc trên mặt Thẩm Lạc An, hai mắt Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, vì sao lại không biết?

"Sợi dây chuyền này là năm đó em cứu..."

Cốc cốc...

Cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Ngôn Sanh quay đầu nhìn qua, là Ôn Niệm Nam trở về sao?

Từ thúc vội vàng đi tới mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người ở cửa là ai, kinh hỉ kêu lên.

"Phu nhân!"

"Là phu nhân đã trở về rồi! Là phu nhân đã trở về rồi! Phu nhân, cậu cuối cùng cũng..."

Thanh âm của Từ thúc đột nhiên ngưng bật, tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía âu phục màu trắng đầy máu của Ôn Niệm Nam...

"Phu nhân... cậu đây là..."

Cố Ngôn Sanh khi nhìn thấy bộ dáng đầy máu của Ôn Niệm Nam nhất thời sửng sốt tại chỗ, ly rượu trong tay rơi xuống sàn.

Bộ âu phục màu trắng tinh khôi hoàn mỹ ban đầu bị máu nhuộm đỏ, trên mặt cũng tràn đầy vết máu, trên sàn nhà phía sau Ôn Niệm Nam dính dấu chân màu máu.

Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn về phía chân cậu, lúc này mới phát hiện Ôn Niệm Nam không mang giày, trên chân sớm đã trở nên máu thịt mơ hồ...

"Làm sao cậu..."

Cố Ngôn Sanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Niệm Nam, lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia khiến trong lòng Cố Ngôn Sanh chấn động.

Tác giả có lời muốn nói:

(Tôi đã cắt bớt một phần do tác giả nói về vấn đề cầu bình chọn và những thứ không liên quan đến câu truyện)

Nói trước một chút, Niệm Niệm muốn trưởng thành phải từ từ trở nên mạnh mẽ, cho nên cũng sẽ không trực tiếp để Cố Ngôn Sanh truy thê, luôn phải tra tấn tra tấn tra công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top