Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1 : May mắn vì gặp được anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     LƯU Ý : CÁC TÊN ĐỊA DANH, NHÂN VẬT... TRONG ĐÂY ĐỀU KHÔNG CÓ THỰC, NẾU CÓ THÌ LÀ SỰ TRÙNG HỢP NGẪU NHIÊN. VUI LÒNG KHÔNG ÁP DỤNG QUÁ SÂU LÊN NHỮNG TRƯỜNG HỢP TRÙNG HỢP.  

TRUYỆN LẤY BỐI CẢNH TƯƠNG LAI ( CÓ THỂ TƯỞNG TƯỢNG NHƯ MỘT THẾ GIỚI SONG SONG KHÔNG CÓ THẬT ). VÌ VẬY NÊN, ĐỪNG AI THẮC MẮC TÍNH CHÂN THỰC VỀ NĂM CŨNG NHƯ NHỮNG ĐIỀU NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN PHẢI TRẢI.

--------------------------------------------------------------------------

Mùa đông năm 3312...

Tôi tên Đình Kiến An, một sinh viên năm nhất khoa thiết kế đồ họa đại học Tư Đường - một trong những đại học quốc tế có danh tiếng nhất trong xã hội hiện nay. 
Cứ nhắc đến đại học Tư Đường là lại có người thốt lên " đứa mọt sách này, đứa mọt sách nọ... ".

Thế nhưng mà... Trên thực tế thì để đỗ vào Tư Đường cũng không khó lắm. Nhất là việc một thằng ất ơ, cà lơ phất phơ như tôi cũng đỗ... Aizzzz, chính là những tin đồn nhất nhì tam tứ trường gì gì đó quả thực cũng chỉ là cái danh vậy thôi.

Cái trường Tư Đường này cũng như bao cái trường học khác ở cái thế giới đầy nhạt nhẽo này. Chỉ cần bạn có đủ một số tiền thôi, tôi nói ấy mà... Bạn muốn học lớp đầu? Có mà ngồi lên đầu giáo viên còn được ấy chứ!

Nhàm chán, quá nhàm chán, hết sức nhàm chán!

Trường Tư Đường vốn lúc đầu tên là Dự Thỉnh Yến Đường nhưng về sau thì xét lại vai vế top 5 trường đại học hàng đầu thì lại được đổi tên thành Tư Đường, tức là top 4. Đứng nhất cả nước là trường Nhất Vinh, theo sau là Nhị Đình, Tam Phục , Tư Đường và Ngũ Dương. Tôi thấy mắc mệt vì mấy cái tên này rồi nên cứ gọi trường đại học 1, 2, 3, 4, 5 không phải được rồi sao, còn quan trọng thêm vế sau làm gì? Thật là rắc rối.

Dĩ nhiên là không phải cứ học trường top 1 thì luôn top 1, giống như không nhất thiết phải có mỗi một màu lông trên đuôi con công. Ha! Thật là vần. Nếu rảnh rỗi để thắc mắc sao mà người học giỏi nhất không học trường tốt nhất thì đi mà thắc mắc vì sao con người hiện nay lại có tuổi thọ lên tới ba, bốn trăm tuổi như kiểu tu tiên của thời cổ đại vậy đi. Không trả lời được thì đứng hỏi, thế nhé.

Để chứng minh bản thân không nói khoác,  tôi tự tin nêu lên cái tên Vũ Thanh Quân - kẻ thù truyền kiếp của tôi. Ha ha ha, nói cho oai thế chứ tôi luôn đứng hạnh nhất từ dưới lên thì lấy đâu ra cái vinh hạnh làm kẻ thù của hắn - người mà luôn đứng đầu từ trên xuống trong tất cả các kì thi từ trong trường tới ngoài nước? Oaizzzz.

Tôi học cũng không đến nỗi nào là dốt cả đâu, chỉ là tôi nghe bài không có hiểu gì thôi. Nói cũng đến là kiêu ngạo, tôi chẳng có tài cán gì gọi là cao siêu nhưng được gắn cái mác " phú nhị đại " hào quang tỏa ra cứ phải gọi hai tiếng " ba ba " là mùi tiền đó.

Mọi người thường nghĩ nhà giàu là cái kiểu ân oán hào môn gì gì đó rồi kết hôn vì mục đích thương mại, gia tộc...Nhưng mà...Không hề nhé. Cha tôi là một lão doanh nhân cáo già ra ngoài bàn đàm phán thì nhìn đối phương ngoe nguẩy đuôi còn về nhà lại yêu vợ, thương con. Còn mẹ tôi là một vị phu nhân có sở thích trồng cây, nuôi hoa, chồng ta là nhất còn con cái ra rìa. Ôi, tôi khổ quá màaaaa.

Khi tôi mới nhập học vào Tư Đường, tôi đã gặp được Vũ Thanh Quân - một đàn anh năm ba. Lúc ấy, tôi đã nghĩ một cái câu rất chi là chó gặm liêm sỉ " Anh đẹp trai! "

Đúng, tôi thừa nhận, tôi là một gay từ trong trứng nước. Tôi tận hưởng cái đẹp từ trong tâm hồn đó, OK? Gay thì sao nào? Bạn có quyền phán xét sao? Vô vị. Hứ, bổn thiếu gia mới không cần nhìn sắc mặt ngươi kiếm tiền để mà sống đâu! 

Gay chẳng có gì đáng sợ cả. Chính cái mưu đồ, rắp tâm xấu xa lúc nào cũng nhuốm một thân tà khí coi thường gay mới là một lũ tăm tối. Kêu chúng tôi có bệnh? Vậy cái ánh mắt phán xét, chèn ép người khác đến đường cùng của các người được gọi là gì? Đó là BỆNH HOẠN ĐÓ! Excuse me! Cứ kì thị " bóng " này, " ái " nọ. Ủa? Mắc cười quá, tôi dựa vào tiền các người hay là đứa con của mấy người? Tôi nói này nhé : KÌ THỊ CÁI QUẦN!

Quay lại một chút, khụ khụ... Chính cái tình huống gặp gỡ tuyệt vời của chúng tôi vào thanh xuân năm đó đã gieo vào trong trí não tôi những hồi ức thật đẹp.

Lúc đó, tôi đã dùng ánh mắt đắm đuối, si mê không hề che giấu mà nhìn anh ấy chằm chằm. Mãi đến tận lúc mà anh ấy đứng trước mặt tôi quơ quơ tay, tươi cười để lộ hàm răng trắng gọi một tiếng " Bạn học nhỏ ". Giây phút ấy tôi cảm thấy mình điên luôn rồi, thật sự điên đến nỗi xuất hiện ảo giác luôn rồi aaa. Tôi thấy  xung quanh anh ấy xuất hiện  ánh mặt trời ấm áp đang bao phủ cả một rừng hoa anh đào nở rộ trong ngày xuân. Cảnh tượng rực rỡ ấy khiến cho hồn tôi chính thức bị câu đi mất rồi. "  A~Thật quá là chói mắt mà... " Nội tâm tôi đang gào thét đó aaaaa

--------------------------------------------------------------------

* Nhật ký của Đình Kiến An :
Ngày 11/11/3312, 
Thời tiết mùa đông năm nay thật là lạnh. Nhưng mà lòng tui lại vô cùng ấm áp, hình như tui biết yêu rồi...Phải làm sao đây hichic, người yêu tương lai của tui thật là đẹp trai quá đi. Hí hí, khoái khoái, thật là thèm khát yah yah ///.///

Cảm xúc hôm nay : Cực kỳ vui vẻ. ( Tích cực / Tiêu cực )

Chú thích : May mắn vì gặp được anh ấy!

-----------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Đôi khi chỉ muốn thật lòng cảm ơn thanh xuân thật nhiều, thật muốn yêu tuổi trẻ làm sao.
                                                 - TO BE CONTINUE... -

                                                                                                            - Tiêu Lạc -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top