Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2 : Thay vì hai chữ " Cảm ơn "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại là tôi, Đình Kiến Vũ đây. Sau cái lần đầu gặp mặt gào thét nhân tâm kia thì hình như tôi trúng tiếng sét ái tình mất rồi các bác ạ...Thật sự luôn, tôi biết yêu rồi!

Đình Kiến Vũ tôi đây, đã bao nhiêu năm rồi cơ chứ? ĐÃ 18 CÁI MÙA KHOAI RỒI ĐẤY! 18 cái mùa khoai tôi chưa biết yêu là gì mà lại rơi vào cái " lâu đài tình ái " ngay từ lần đầu thấy người ta ư?

Ha ha ha, tôi điên rồi, điên rồi, nhất định là điên thật rồi!

Sau tiếng " Bạn học nhỏ " của anh ấy ngày hôm ấy, ngay cả ngủ mơ tôi cũng có thể cười tỉnh. Không những cười tỉnh mà ngay cả giấc mộng của tôi cũng tràn đầy hình bóng của anh. 

Từ hôm nụ cười của anh ấy hiện hữu trong tâm trí tôi bất kể là ngày hay đêm thì tôi đã phác họa lại  nó không biết bao nhiêu lần, tốn cả trăm tờ giấy. Tôi vẽ đến nỗi mà thầy giáo chủ nhiệm không tiếc lời mà khen trình độ vẽ của tôi đã lên tay. Quả thực, cuốn sổ vẽ của tôi có 700 tờ thì cả 700 tờ đều là hình phác họa lại cảnh anh ấy chơi bóng rổ, anh ấy viết bài bên cửa sổ...Tôi như thể một kẻ rình mồi, một kẻ cuồng theo dõi.

Anh ấy rất nổi tiếng trong trường nên việc tiếp cận anh ấy mà nói là vô cùng khó khăn. Tôi cũng chả đủ cái can đảm để mà làm điều đó đâu.

Để tiếp cận và đến gần anh hơn, tôi bắt đầu đánh liều. Tôi chủ động xin gia nhập vào mọi hoạt động có tên anh ở mục đăng ký tham gia. Sự tích cực của tôi khiến tôi có thêm nhiều bạn bè, quen biết được nhiều thầy cô và nhận được sự giúp đỡ từ những mối quan hệ mới dù cho lượng công việc tôi phải làm nhiều đến mỏi mệt. Có trách cũng tại anh ấy quá xuất sắc rồi đi!

Tôi không phải cái " phú nhị đại cao ngạo " mà tiểu thuyết hay xuất hiện, " phú nhị đại " cũng có this, có that! Tôi không phải một người sở hữu vẻ bề ngoài nổi bật. Tôi cao m76 và nặng 57 kg, kèm thêm cái khuôn mặt tầm trung nhưng được cái thân thiện, hòa đồng còn hay cười nên trông ưa nhìn hơn một chút. Thế nhưng cái sự ưa nhìn của tôi mà đặt cạnh người tôi thích thì lại quả thật như một hạt bụi muốn đọ sức với sa mạc bao la vậy.

Người tôi yêu cao m81, là chủ tịch của câu lạc bộ bóng rổ và thủ quỹ hội học sinh. Thành tích của anh ấy rất xuất sắc , anh luôn được thầy cô ,các anh chị khóa trên và các câu lạc bộ lớn, nhỏ săn đón. 

Còn tôi, tôi như thể kẻ cuồng tín, lao đầu vào mê đắm anh ấy. Vì anh ấy, tôi thậm chí đã học tập một cách nghiêm túc. Chỉ mong sao tên anh và tôi ngày càng gần hơn một chút.

Sự thay đổi bất ngờ và đột ngột của tôi khiến thầy cô phải bất ngờ bật ngửa và ha ha, cha mẹ tôi ngỡ ngàng phải biết.

Thực tế thì chính tôi cũng còn chả tin nổi mình vậy mà một ngày nào đó lại có thể vì một người mà bỏ ra nhiều công sức đến như thế.

Cuối cùng, sự nỗ lực không ngừng trong thầm lặng của tôi đã được ông trời ghi nhận rồi! Vào kì thi liên môn đọ sức giữa các trường đại học thuộc top đầu trong nước, tôi đã vươn lên đứng trong top 50. Tôi không thể tin được thành tích khủng như vậy là của tôi, tôi bàng hoàng nhìn cột tên trên bảng xếp hạng. Tôi đã rất gần anh ấy rồi! Không nằm ngoài dự đoán của tôi, tên của anh ấy đứng ngay đầu bảng của năm ba. Tôi nhìn tên anh, khảm từng đường nét tên của anh vào trong bộ nhớ. Tôi ngây dại nhìn bảng xếp hạng quên cả thời giờ. 

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp xoa đầu tôi rối tinh rối mù lên. Tôi đang định quay ra văng tục một câu " Thằng bố láo nào dám dùng cái bàn tay bẩn thỉu xoa đầu ông đây đấy? "

Nhưng, lời nói còn chưa kịp thốt ra, tôi đã nghẹn lại. Tôi chậm rãi nuốt xuống những câu chửi thề văng cả phụ khoa. Chủ mưu xoa đầu tôi chính là người tôi đang đơn phương, không ai khác, Vũ Thanh Quân.

Anh ấy thấy tôi đờ ra nhìn anh quá lâu nên lựa chọn mở lời trước. Anh cười lên rất đỗi dịu dàng, hòa cùng với giọng nói trầm thấp dễ nghe :

- Bạn học nhỏ, thi tốt chứ?

Xin lỗi, hãy để tôi tiếp tục trầm luân đi. TÔI TỰ NGUYỆN!

Vì không thể ngờ được rằng anh sẽ chịu mở lời với tôi nên tôi ngượng ngùng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, quyết chí không ngẩng cao đầu. QUÂN TỬ NÓI MỘT CHÍNH LÀ HAI! Ha ha...Dù sao thì tôi cũng không quân tử...Hơ hơ...

Sau khi tầm mắt ôm chặt mũi giày trên mặt đất, tôi cố bày ra cái giọng điệu mà tôi cho là bình tĩnh nhất, đáp lời :

- Em thi cũng ổn...Tiếc chút là chưa đúng kì vọng lắm... Hẳn là thực lực còn kém xa so với đàn anh rồi...

- Anh ấy hả? Cũng vậy thôi, lúc nào cũng như cũ. 

Giọng điệu anh bình thản như kể câu chuyện cũ nói lại mãi cũng chán. Nhưng tôi có thể thấy trong giọng nói ấy của anh đan xen cả sự vui mừng và buồn bã. Vui mừng thì đương nhiên tôi hiểu nhưng buồn bã vì sao ấy hả? Cái đó thì tôi cũng không có biết đâu. Tôi cũng chỉ là đoán mò thôi mà.

Sau cuộc trò chuyện mà tôi cũng không biết có được tính là trò chuyện không ngày hôm ấy thì tôi và anh đã nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tôi chủ động bắt chuyện với anh, hỏi anh về sở thích... Chúng tôi trở thành đôi bạn thân trong mắt nhiều người khác. Tôi chủ động được một thời gian thì anh cũng đáp lễ lại bằng việc thỉnh thoảng anh sẽ chủ động hỏi thăm tôi vài câu hay mời tôi đi ăn một bữa. Và dĩ nhiên, đây là chuyện thuộc về ngày tháng sau hôm biết điểm thi.

Con người quá nhiều dã tâm và ham muốn. Đã có được rồi thì lại muốn có được nhiều hơn. Cảm xúc tôi dành cho anh cứ thế tích luỹ và lớn dần theo từng ngày. Tôi chỉ sợ mình không thể giữ được mà bày tỏ ra. Hàng ngày, anh nhận cả trăm bức thư tình từ không ít người, cả nam lẫn nữ. Tuy nhiên, số nữ nhận được nhiều hơn số nam. 

Không phải ai sống trong xã hội này cũng sẵn sàng thổ lộ ra ngoài chuyện mình yêu người đồng giới. Tôi thực sự có chút hâm mộ những người dám nói ra họ là gay, dám come out với gia đình và mọi người xung quanh. Tôi thừa nhận bản thân mình sợ, rất sợ, tôi không dám.

Đáng sợ hơn chính là, tôi không dám nói câu yêu với anh vì tôi sợ rằng câu trả lời tôi nhận được sẽ giống như bao người khác mà nhận lại câu " Xin lỗi... ".

Tôi không cần câu xin lỗi, tôi có thể giữ lại tình cảm cho riêng mình được không? Tôi ghét bị từ chối lại càng sợ mình cùng anh đến quan hệ bạn bè cũng chẳng còn có thể giữ được nữa.

Tôi có thể nói mình không ghét buông tay nhưng bản thân lại rất sợ buông tay không? Tôi không thể buông bỏ anh được nữa rồi! Tôi đã lỡ lún quá sâu vào đoạn tình cảm mà biết rằng kết quả chắc sẽ chẳng như tôi chờ mong.

Nhân loại lại cứ kì lạ như thế đấy. Biết rõ kết quả, biết trước kết cục nhưng vẫn cứ muốn làm, muốn thử và muốn xem. 

Tình yêu này tôi chẳng biết đúng hay sai nhưng biết rằng nó không nên tồn tại. Nói vậy nhưng tôi vẫn không nhịn được mà mong chờ đoạn cảm tình này thành công.

Tôi vọng tưởng. 

" Giá mà anh ấy thuộc về riêng tôi thì tốt quá rồi "

Dĩ nhiên những cái suy nghĩ này cũng thuộc về tương lai khi mà tôi và anh đã thân thiết hơn.

Tòa nhà dạy học của năm nhất nằm giữa toà năm hai và tòa năm ba. Hôm biết điểm thi xong, trời mưa rất to. Trận mưa nặng hạt như xả, như xối xuống đất. Tiếng mưa cùng tiếng ai oán không ngừng của những người học sinh xung quanh vì cơn mưa bất chợt, vì điểm thi không tốt...vang lên không ngừng. 

Tôi vô cùng nhức đầu, vội vàng đi vòng qua tòa nhà năm ba để lảng tránh tiếng ồn. Và đương nhiên cũng là để thỏa mãn cái tâm tư bé nhỏ của tôi nữa. " Tui rất là muốn nhìn thấy anh ấy đó! "

Tôi chạy rất nhanh qua đó và vô tình va vào lồng ngực của một ai đó. Lại một lần nữa, lần thứ hai trong ngày tôi phải nuốt những lời chửi thề tục tĩu vào trong bụng. " Khỉ thật, tôi vậy mà va vào ngực của anh ấy!"

Cảm nhận được độ ấm rắn chắc ấy khiến cho cái liêm sỉ chó tha mất của tôi trực tiếp bốc hơi, bay tận nơi Thái Bình Dương. Ôiiii, tôi thề là lúc đó tôi muốn vùi đầu vào ngực ảnh mà dụi dụi dụi thật là mạnh, thật là lâu, hít sâu từng khoảnh khác. Má, vần thật!

Mãi đến tận mấy năm sau, trong trí nhớ của tôi, hôm mưa ấy anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng ướt vai, mái tóc ngấm nước mưa nhỏ tí tách từng giọt được vuốt ngược lên để lộ cái trán cao đầy đặn. Chưa bao giờ tôi thấy một vị đại nhân nào ướt mưa mà lại có vẻ đẹp câu nhân như anh ấy. Quá mức u mê mà! Vũ, liêm sỉ!

 " MÁ! NGƯỜI YÊU TƯƠNG LAI TÔI ĐẤY!~ " Tôi thét lên trong lòng. Hai mắt của tôi không kìm được cứ nhìn anh chăm chú. Thấy tôi, anh cười rất tươi, vẫn là cái nụ cười gục cả trái tim. Kệ đi chớ, cái liêm sỉ cũng có ăn được à?

- Đây không phải bạn nhỏ học năm nhất khoa thiết kế đồ họa sao?

- A...Đàn anh!

- Ừ, em không phải học ở tòa nhà bên cạnh sao?

- A...Phải rồi...Em đị...

- HÂYYYYY , QUÂN BẤY BIIII. Đợi em lâu không hí hí?

Tôi chưa kịp nói " Em định đi qua đây để bớt ồn " thì có một chị gái  xinh đẹp chạy qua ôm chặt lấy cổ anh ấy. Chỉ nhìn lướt qua tôi cũng nhận ra chị ấy là ai. Chị tên Đường Linh Chi, hoa khôi khoa thiết kế đồ họa năm hai. Một cô gái vừa có tài, vừa có sắc lại còn thêm có tiền. Con trai trong trường theo đuổi chị xếp thành hàng, con gái thì đỏ mắt hâm mộ. Tính cách chị hào sảng nên có rất nhiều bạn bè. 

Tôi phát hiện được ra rằng, ánh mắt lúc anh Quân nhìn chị ấy rất khác biệt, ánh mắt đặc biệt sáng và ngập ý cười. Nhìn thấy họ thân thiết như vậy, tính đố kị trong tôi dâng lên, lòng tôi âm thầm lên men...

Chị để ý thấy tôi trước mặt liền cười rạng rỡ :

- Ái cha cha, em trai nhỏ nhà nào đây ta hí hí.

- Dạ...Em... - Tôi ngượng ngùng không dám đáp lời chị.

- Được rồi mà, đừng chọc em ấy nữa. Da mặt mỏng, không chịu nổi đâu. 

" Anh ấy vậy mà lên tiếng nói giúp cho tôi! TRỜI ƠI, HẠNH PHÚC CHẾT ĐI ĐƯỢC! ".

Khi tôi tưởng rằng anh có lẽ đã quên câu lúc nãy anh hỏi tôi rồi thì tôi lại nghe thấy :

- Lúc nãy anh đã hỏi lí do em tới bên đây, em chưa trả lời xong.

- À...Em định qua đây...Ờ...Để...

Lại một lần nữa, khi tôi chưa kịp nói xong, chị Linh Chi đánh gãy lời tôi :

- Quân à, mưa to như này làm sao về được kí túc đây huhu :<?

- Hừm...Không rõ.

Nói xong chị nhìn sang tôi, lại cười lên :

- À phải rồi, quên mất không giới thiệu với em. Chào em, hân hạnh được gặp mặt. Chị tên Linh Chi, là người yêu của anh Quân hehe >//<

Cái giây phút tôi nghe thấy hai chữ " người yêu " ấy tôi như chết lặng. Tôi không soi gương để nhìn rõ mặt tôi lúc đó ra sao nhưng tôi chắc chắn rằng nó sẽ tái nhợt và xanh xao. Tôi không biết rằng mình đã đối mặt với cái lượng tin tức ập tới nhanh một cách đớn đau vậy như thế nào nữa. Cảm tưởng như thể tôi bị một cơn sóng thần hoặc một trận bão quét, sạt lở đất nhấn chìm vậy.

Tôi cố tìm lấy cọng rơm cứu mạng, tôi nhìn anh. Nét mặt anh đầy vẻ bất đắc dĩ thế nhưng không tài nào có thể che giấu đi đôi mắt đang tràn ngập ý cười. Đáy mắt anh có thứ mà tôi khao khát nhất - sự dịu dàng và cưng chiều.

Tôi cố nặn ra một nụ cười mà tôi tự cho là tiêu chuẩn của sự vui vẻ :

- Chúc mừng hai người, mong hai người hạnh...Ư...Ph...phúc

Tôi cố nói ra từ cuối đầy run rẩy. Tâm tình tôi tuột dốc không phanh. Tôi không cam lòng! TÔI THẬT SỰ KHÔNG HỀ CAM LÒNG! CHẲNG LẼ NÀO MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI LẠI TAN VỠ NHANH CHÓNG NHƯ VẬY? THEO CÁI CÁCH NHƯ NÀY SAO? TÔI THẬT SỰ...không cam tâm mà...Tôi còn chưa cả kịp theo đuổi nữa mà...vì sao chứ...?

Phải rồi. Tôi đâu có tư cách để mà tra hỏi? Tôi là cái thá gì cơ chứ..!

Tôi cố ngăn nước mắt không rơi, không ngờ lại yêu một người đến thế dù chưa bao lâu. Tôi ngẩng mặt, bày ra vẻ tự nhiên nhất lấy từ cạnh cặp ra một chiếc ô, tôi đưa ô của mình cho hai người họ, ngẩng đầu cười :

- Đột nhiên vô thức nhớ lại ngày bé mà run cả người. Em muốn trải nghiệm chút tuổi thơ, muốn được dầm mưa nên không có dùng tới ô, hai người dùng đi, hai anh chị sẽ cần hơn em đó. Chị là con gái, có ô rồi sẽ không sợ bị cảm. Lãng mạn lắm đó! 

Tôi nháy mắt với chị Linh Chi, đùa với chị rồi nhét ô vào tay chị,

- Cầm đi nhé hì hì.

- A...Cảm ơn em...Nhưn...

- Không cần cảm ơn, tạm biệt hai người nhé.

Không đợi chị nói hết câu tôi đã vội vàng vẫy tay, chạy vào trong làn mưa. Những giọt mưa như những lưỡi dao sắc bén trút xuống. Rõ ràng hạt mưa rơi chỉ là rát một chút thôi mà chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy như cơn mưa đóng đinh vào người tôi, chặt chém tôi ra từng mảnh vụn. Dù đã cố nén lại, nhưng lúc này, hòa cùng màn mưa, tôi biết rằng mắt mình đang ướt, không phải cái ướt lạnh của những giọt mưa mà là cái sự ướt át nóng hôi hổi của hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Ông trời đang khóc thương tôi đấy à? Ông trời thay tôi khóc làm gì? Sao không cho tôi tình yêu đi? Khóc thì có ích quái gì chứ!?

Tôi cứ chạy, chạy mãi, chạy miệt mài. Không cần biết tôi đã đi đến đâu, kể cả có đang lạc đường. Khi quá mệt, tôi tìm một gốc cây ven đường, hét lên một tiếng thật lớn rồi ngồi thụp xuống, co người lại, lấy tay ôm chặt đầu gối, chôn mặt mà buông thả từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gương mặt buốt giá của tôi. Tôi trút hết những tâm tình đã nhịn nãy giờ ra ngoài, nỗi đau đớn theo cùng tiếng mưa rơi " lộp bộp " xuống đường, toát lên mùi nhựa cùng mùi đất hòa quyện vào nhau.

-------------------------------------------------------------------

* Nhật ký của Đình Kiến Vũ :
Ngày 12/11/3312
Hôm nay người tui yêu đánh bóng rổ, bộ dáng cực kỳ đẹp trai! Tui gia nhập câu lạc bộ bóng rổ!

Cảm xúc hôm nay : Rất tuyệt vời ( Tích cực / Tiêu cực )

Chú thích : Hôm nay sao mà đẹp trời quá!

--------------------------------------------------------------------

* Nhật ký của Đình Kiến Vũ :
Ngày 13/11/3312
Người tui yêu vậy mà lại là thủ quỹ hội học sinh! Tui sẽ cố kiếm một chân trong đó hehe, tha hồ lại gần ảnh rùi yah yah~

Cảm xúc hôm nay : Cực kỳ vui vẻ ( Tích cực / Tiêu cực )

Chú thích : Tui muốn mau chóng lao vô ảnh hí hí.

--------------------------------------------------------------------

* Nhật ký của Đình Kiến Vũ :
Ngày 14/11/3312
Người tui yêu tham gia một cuộc thiện nguyện, không được, tui phải đi giúp thuiiii!!! Tui rất thích vẽ anh ấy, tui vẽ bật cả móng, mòn đầu tay nhưng vì người ấy mà vẽ. Tui cam tâm tình nguyện!

Cảm xúc hôm nay : Siêu siêu vui vẻ ( Tích cực / Tiêu cực )

Chú thích : Yêu lại là thứ tuyệt như vậy đấy~

---------------------------------------------------------------------

... ( Đã lược bớt tuyến thời gian này do phần nhật ký dài )

Việc làm bị lược bớt : Chủ yếu là tham gia vào các hoạt động có Vũ Thanh Quân.

Tuyến cảm xúc bị lược bớt : Vui vẻ ( Tích cực / Tiêu cực )

Chú thích bị lược bớt : Chủ yếu là những ngày tháng đã rất tuyệt vì nhìn thấy anh.

---------------------------------------------------------------------

* Nhật ký của Đình Kiến Vũ :
Ngày 27/12/3312
Trời mưa to, mới thi xong một cuộc thi lớn được điểm rất tốt, đáng ra phải rất vui nhưng vì sao lòng tui không thể vui nổi. Tui thấy hai người họ bên nhau, họ thật là xứng đôi. Một đôi trai tài gái sắc haha. Đi bên tui chắc anh ấy sẽ thành trò cười mất. Chị ấy cảm ơn tui. Chị ấy tốt thật

Tui muốn nói với chị " Không cần cảm ơn. Thay vì cảm ơn, chị có thể nhường người yêu chị cho em không? " 

Thế nhưng, tui chỉ nói được vế trước. Không có vế sau. Bởi lẽ, tui sợ, tôi không dám. Hơn hết, TUI KHÔNG XỨNG.

Cảm xúc hôm nay : Dường như thế giới đã sụp đổ rồi.( Tích cực / Tiêu cực )

Chú thích : Nếu như có thể thay thế " cảm ơn " bằng " xin lỗi " thì có lẽ, đó là lời từ chối tỏ tình mà anh dành cho tui.

------------------------------------------------------------------------

* Gỡ mìn truyện : 

11/11 : Nhập học hàng năm ( Ngày độc thân )

Các cuộc thi gồm thi tháng, thi kiểm tra các bài 15 phút, 1 tiết được tổ chức thường xuyên

Có các cuộc thi giao lưu giữa các trường,thi quốc tế...

14/2 : Nghỉ xuân ( Valentine đỏ + tết )

14/3 : Vanlentine trắng

14/3 : Valentine đen

15/9 : Kết thúc một năm học.

-------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói : Thanh xuân qua, bạn đã nói bao nhiêu câu từ " xin lỗi " và " cảm ơn "? Chap này viết vì sắp thi nên muốn một kì thi được xuất hiện. Đôi khi muốn thử trải nỗi buồn một chút nhưng đối mặt với vết thương đang chảy máu lại sợ lành rồi thì vẫn còn sẹo. Đã cảm ơn thanh xuân tươi đẹp thì cũng phải xin lỗi thanh xuân vì không muốn níu lại bất kì chặng đường nào từng đi qua. Sợ hãi, giơ tay rồi lại buông thõng ra thôi, thanh xuân à.

                                         - TO BE CONTINUE... -

                                                                                         - Tiêu Lạc -



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top