Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Lương Bác gì scandal gì đều bị cô quẳng lên tuốt mặt trăng.

Cô cầm điện thoại bằng hai tay, đang định nhắn lại thì đối phương bỗng gửi thêm tin nhắn mới.

Chử Ưng: "Phát trực tiếp hết nhanh quá."

Đây là ý gì?

Túc Nghệ: "Vừa hết, chân vẫn đang còn đau QAQ anh xem em quay trực tiếp à?"

Ngô Tuyết liếc thấy cái "QAQ" cô gõ thì hết sức xem thường.

*QAQ: mặt khóc rưng rưng đáng yêu, mỗi chữ Q là một bên mắt có nước mắt

Bên kia không đáp chuyện này mà lại ông nói gà bà nói vịt: "Chiều mai anh về."

Túc Nghệ: "Thế, cùng nhau ăn cơm nhé?"

Túc Nghệ nương nương: "Anh cũng phải nghỉ ngơi đi, em nghe giọng anh hình như rất mệt [chú thỏ nhỏ ủ rũ. jpg]"

Chử Ưng nhẩm tính thời gian, vết thương giãn dây chằng đáng ra phải khỏi rồi.

Anh gửi tin nhắn âm thanh: "Mai anh qua đón em."

Tablet trước mặt anh vẫn còn đang mở trang web phát trực tiếp.

Bênh cạnh tên tài khoản là số vàng anh mới bảo trợ lý nạp vào, không ngờ tới lúc gửi quà thì phòng phát trực tiếp đã đóng.

Chử Ưng day day hai bên sống mũi, môi bỗng bật ra một tiếng cười thật khẽ.

"Cậu có xem phát trực tiếp không?"

Trợ lý ngồi ở ghế phó lái ngẩn ra một lúc mới hiểu là anh hỏi mình: "Thỉnh thoảng có xem một ít các show ăn uống, kích thích cảm giác thèm ăn."

Chử Ưng trả tablet lại: "Lấy tiền vàng này mà dùng."

Trợ lý giật mình nhìn mấy vạn tiền vàng: "Ngài không cần sao?"

"Ừ." Anh mới xem bình luận, Túc Nghệ sẽ không xuất hiện ở phòng phát trực tiếp nữa.

Anh mở Weixin của một người tên là "A Mễ quán nắn xương khớp".

Chử Ưng: "Chiều mai tôi dẫn một người tới."

*quán nắn xương khớp (跌打馆) tên tiếng Anh của liệu pháp là bone-setting. Đây là một phương pháp điều trị chỉnh hình của y học cổ truyền Trung Hoa, sư phụ nắn xương khớp là một người biết võ và am hiểu y học cổ truyền, áp dụng để điều trị các chấn thương như bong gân, bầm tím, gãy xương, trật khớp, hình thức điều trị kết hợp uống, bôi, nắn, bất động. Video thị phạm nắn xương khớp:

**

Nhờ phúc của Lương Bác, phòng đối diện cửa sổ nhà Túc Nghệ lại mọc lên đầy máy ảnh.

Hai gã thợ săn ảnh thay phiên nhau túc trực, một tên mới đến thay, miệng lẩm bẩm: "Chuyến này không biết phải canh bao lâu."

Lần trước anh ta ngồi canh Túc Nghệ hai tháng ròng, đến một tấm ảnh nên hồn cũng chẳng chụp được.

"... Cẩu ca," người mới được thay phiên đập vai anh ta, "Kia kìa, là Túc Nghệ đúng không?"

Cẩu ca vội vàng nuốt hết cơm trong miệng, nghiêng người sang nhìn.

Rèm cửa sổ vốn kéo kĩ bỗng được mở ra, một người phụ nữ đắp mặt nạ bước tới bên cửa sổ, đầu tiên là duỗi thắt lưng, sau đó là vặn mình rồi nhìn thẳng về phía máy ảnh khoe răng, còn làm dấu tay chữ V nữa chứ.

Mẹ kiếp, cô ta nghĩ là đang chụp ảnh du lịch à?

Cẩu ca cảm thấy mặt mũi của cẩu tử bị anh ta làm mất hết rồi!

*cẩu tử: tiếng lóng gọi paparazzi

Từ sau buổi ghi hình ngày hôm qua, tâm tình của Túc Nghệ tốt vô cùng.

Từ loa điện thoại để bên cạnh, Ngô Tuyết vẫn còn đang dặn dò: "Em phải cẩn thận một chút, đừng để bọn cẩu tử chụp được, đừng có cả ngày mặc một chiếc hai dây rồi phát điên trong nhà."

Túc Nghệ: "Thế hay là em mặc một cái áo bông thật to đi trong nhà nhé?"

"Bớt lắm lời đi," Ngô Tuyết nói, "giờ chị chỉ mong cô mau mau đi quay phim đi để đỡ ngày ngày bày việc ra cho chị."

Được, tâm trạng tốt đẹp đã bị Ngô Tuyết phá hoại thành công, chỉ còn chưa tới một phần năm.

Cúp điện thoại, cô lại vẫy tay thêm mấy cái với ống kính đối diện, ý tứ là "hôm nay chỉ chụp đến đây thôi" rồi quay người vào phòng, tiện tay kéo luôn rèm lại.

Thời gian hẹn là bốn giờ, để cẩu tử không chụp được hình Chử Ưng, cô xuống trước lượn một vòng, cắt đuôi họ.

Cô vừa đeo kính râm, khẩu trang, mở cửa ra thì đụng ngay phải Lương Bác từ thang máy đi ra.

Lương Bác lúc này đang hối hận muốn chết, say rượu làm gì mà chẳng được, tại sao lại đến cửa nhà Túc Nghệ để nếm mùi thất bại, lại còn bị cánh truyền thông chụp được ảnh, bị đồng nghiệp nhân cơ hội bôi xấu, khiến anh ta không thể không diễn vở kịch tình thâm.

Chạm mặt Túc Nghệ khiến anh ta thấy hơi ngượng.

"Ừm... anh đặt một bàn, cùng ăn cơm với nhau nhé?" Anh ta hỏi, "Tiện thể tâm sự chuyện gần đây."

Túc Nghệ vừa nghe cái lý do lý trấu này liền biết ngay nhất định ở một góc nào đó đang có máy ghi âm.

Cô phì cười, đang định đáp trả thì điện thoại trong túi đổ chuông, là chuông Weixin.

"Anh ở dưới nhà."

Túc Nghệ giật mình: "Sớm thế?"

"Ừ," giọng Chử Ưng trầm ổn, "em cứ từ từ chuẩn bị, không vội."

Lương Bác bị vứt ở một bên đầy ngượng ngùng, lại mở miệng một lần nữa: "Tiểu Nghệ..."

Túc Nghệ ngó lơ anh ta, nói với điện thoại: "Em xuống ngay đây, nhanh thôi, chờ em mười lăm... mười phút."

Lương Bác bước tới gần: "Tiểu Nghệ, em cho anh vào ngồi trước đã."

Túc Nghệ xì một tiếng, che điện thoại lại bảo: "Muốn nếm thử mùi bị điện giật thêm lần nữa à?"

Lương Bác: "..." Hóa ra anh ta đúng là bị điện giật thật! Mới đầu anh ta còn tưởng là mình nằm mơ!

Sao có thể có người phụ nữ thô lỗ tới vậy!

Lương Bác được fan cưng nựng nhiều, giờ lại liên tiếp bị Túc Nghệ cho ăn quả nhục, nhất thời không mặt dày nổi, mặt hết trắng lại xanh, được một lúc thì tự về.

Túc Nghệ quay lại nói chuyện tiếp, nói mấy câu không thấy bên kia đáp gì mới nhận ra là người ta đã kết thúc cuộc gọi từ lúc nào.

Cô đeo khẩu trang kín mít, nghênh ngang ra khỏi nhà, trong lòng không ngừng nghĩ kế làm thế nào để cắt đuôi cẩu tử.

Mà lại không để Chử Ưng phải chờ lâu.

Đang mải nghĩ thì thang máy đã tới. Cửa thang máy từ từ mở ra, Túc Nghệ đang định bước vào thì ngẩng đầu lên nhìn rồi ngây luôn người ra.

Người đàn ông trong thang máy mặc tây trang màu đen, tóc chải ngược ra sau, rõ ràng là mới dứt ra khỏi công việc.

Túc Nghệ nhìn đã mắt rồi mới chớp chớp mắt hỏi: "Sao anh lại lên đây?"

Chử Ưng bình thản đáp: "Mới rồi có người ở đây à?"

"Vâng, nhưng bị em đuổi đi rồi." Túc Nghệ đứng ngoài thang máy, căng thẳng liếc trái nhìn phải rồi vẫy vẫy tay dặn anh: "Anh xuống bãi đỗ xe chờ em trước đi, em cắt đuôi cẩu tử đã rồi tới tìm anh sau..."

Còn chưa nói hết, người đàn ông trong thang máy đã vươn bàn tay dày rộng tới kéo Túc Nghệ vào trong thang máy. Để tránh đụng đến cái chân bị thương của cô mà cánh tay anh còn dùng lực nâng lên khiến Túc Nghệ thực sự có cảm giác ngỡ như mình được ôm eo.

Cửa thang máy đóng lại, người đàn ông ấn nút xuống tầng một rồi hỏi: "Tháo băng rồi à?"

Túc Nghệ đần ra không ứ hử gì, mặt đỏ bừng.

Phen này, phen này, thôi thì chín bỏ làm mười, cũng coi như là cô đã được ôm ôm bế bổng lên cao rồi!!!

Thấy cô không nói gì, Chử Ưng hỏi lại một lần nữa.

Túc Nghệ hồi thần đáp: "Vâng, tháo rồi."

Nói xong, hình như nhớ ra gì đó, cô cho tay vào túi lục lọi một hồi, lấy ra được một chiếc khẩu trang màu đen.

"Mới đấy, em chưa dùng lần nào đâu." Cô vừa nói vừa đeo nó cho Chử Ưng.

Chử Ưng giữ cổ tay cô lại: "Làm gì vậy?"

Túc Nghệ: "Dạo này em đang bị cẩu tử theo, anh đừng để bọn họ chụp được."

Chử Ưng nhíu mày: "Chụp được thì sao?"

"Thì anh sẽ bị cẩu tử bôi xấu..." Chưa nói hết câu, Túc Nghệ đã lập tức ngậm miệng.

Sao cô lại quên mất, người đàn ông này thực sự rất có năng lực, đêm hội từ thiện lần trước, chỉ sau một đêm mà toàn bộ tin tức có liên quan về anh đều đã được xóa sạch sẽ.

Chử Ưng không nói gì.

Anh tháo khẩu trang xuống, cực kỳ tự nhiên đeo lại nó lên mặt Túc Nghệ che mất nửa khuôn mặt của cô, chỉ còn lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh.

Cửa thang máy mở ra, anh ôm thắt lưng Túc Nghệ, nửa như nhấc người lên.

"Sẽ không để em ngã nữa." Chử Ưng đưa mắt nhìn thẳng phía trước, "Sợ thì túm tay áo anh."

Đầu tiên Túc Nghệ phát hoảng, sau đó ồ lên một tiếng, không chút khách khí ôm ngay lấy cổ người đàn ông.

Bàn tay cô lạnh, cổ đàn ông nóng.

Tay Chử Ưng đặt trên cạp quần cô, tuy cách da một lớp vải nhưng Túc Nghệ vẫn cảm thấy nóng như thiêu như đốt.

Thắt lưng nóng, tay cũng nóng, ngay cả đôi môi đằng sau khẩu trang cũng nóng.

Tuy chỉ thoáng qua trong chớp mắt nhưng đây đúng thực sự là khẩu trang Chử Ưng từng đeo.

Chuyện này thì cô không hề chín bỏ làm mười chút nào.

Sau khi lên xe, Chử Ưng liếc cô, nhắc nhở: "Dây an toàn."

Túc Nghệ ngoan ngoãn thắt vào: "Giờ chúng ta đi ăn cơm ạ?"

Giờ mới ba rưỡi, nhà hàng có lẽ còn chưa mở.

Chử Ưng: "Tối mới đi."

"Vâng." Túc Nghệ gật đầu rồi ngồi yên, không hỏi tiếp xem anh định đưa mình đi đâu.

Cô cảm thấy, giờ dù Chử Ưng đem cô đi bán cô cũng sẽ cười tủm tỉm bỏ tiền gửi vào ngân hàng cho anh.

Chử Ưng tất nhiên không đem cô đi bán, xe rẽ trái quẹo phải rồi đi vào một con đường nhỏ.

Hai bên đường có mở đủ loại quầy hàng để ăn, để chơi, cần gì cũng có, hơn nữa lại đang là cuối tuần nên đường phố rộn ràng tấp nập, hầu hết là thanh niên trẻ trung phơi phới yêu đời.

Từ trước tới giờ, Túc Nghệ chưa từng đi qua con đường này lần nào, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, mặt gần như dán lên cửa kính.

Xem suốt một hồi, cuối cùng cô không nhịn được hỏi: "Chúng ta tới đây để dạo phố ạ?"

Chử Ưng: "Không phải."

Túc Nghệ rụt đầu khỏi cửa kính, vội vàng mở điện thoại, bật định vị vị trí hiện tại của mình rồi chụp màn hình lưu lại.

Người nhiều, xe lại to nên đi như rùa bò, chân Chử Ưng gần như không rời khỏi chân phanh.

Xe quay đầu rẽ, dừng lại trong bãi đỗ xe của một tiểu khu nào đó.

Bãi đậu xe của tiểu khu kiểu này hầu hết đều là thuộc sở hữu tư nhân, Túc Nghệ nhắc: "Chỗ này hình như là bãi đậu tư nhân."

Vừa dứt lời liền thấy một người đàn ông đứng rìa bãi đỗ cười tủm tỉm vẫy tay với họ.

Biết thắc mắc của cô, Chử Ưng giới thiệu: "Sư phụ nắn xương khớp."

Mặt tiền quán nắn xương khớp không rộng, bên trong chỉ kê hai chiếc giường và một băng ghế gỗ dài.

Sư phụ nắn xương khớp đứng trước giá rượu thuốc hỏi: "Sao lại trẹo vậy?"

Túc Nghệ: "Đi giày cao gót bị trẹo ạ."

Thực ra chân của cô đã khỏi bảy, tám phần, chẳng qua lúc Chử Ưng hỏi đến thì không nhịn được kể khổ làm nũng.

Không ngờ anh lại để tâm, còn đưa cô tới cả quán nắn xương khớp.

Chử Ưng ngồi cạnh cô: "Anh xem nắn giúp cô ấy một chút, bị thương lâu rồi, bình thường bị thương giãn dây chẳng đáng ra phải khỏi rồi."

Túc Nghệ ngoan ngoãn ngậm miệng không dám hé răng.

"Chà, giờ mấy cô gái trẻ trẻ đều rất chú trọng vẻ ngoài," sư phụ nắn xương khớp tỏ vẻ đã nhìn quen chuyện này, không cần nghĩ nhiều, lấy ngay một bình rượu thuốc để trên giá xuống, "thích đẹp thì cũng được thôi nhưng có cần phải đi đôi cao như vậy không, tôi đã tiếp không biết bao nhiêu cô gái bị trẹo thế này rồi."

Sư phụ nắn xương khớp kéo một chiếc ghế tròn tới, vỗ vỗ lên mặt ghế: "Nào, cháu gái, đặt chân lên đây nào."

Túc Nghệ nghe lời làm theo.

Nhìn thấy chân Túc Nghệ, Chử Ưng rút ra kết luận.

Cô gái này, toàn thân đều rất trắng.

Chân của cô trắng trẻo, nếu nhìn lâu còn có thể thấy cả mạch máu dưới da.

Chử Ưng nhìn lướt qua rồi chuyển mắt đi chỗ khác.

Sư phụ nắn xương khớp xoa rượu thuốc lên chân cô: "Cháu gái, cháu đi giày cao gót thường xuyên quá, còn tiếp tục như vậy, chân sẽ bị biến dạng đấy."

Túc Nghệ tì đầu lên đầu gối, ậm ờ nói: "Thật vậy ạ? Nhưng công việc của cháu cần phải đi, không làm khác được. Sẽ xấu lắm sao ạ?"

"Tất nhiên là xấu rồi." Động tác mát xa của sư phụ rất thuần thục, "Toàn bộ các ngón đều sẽ vặn vẹo."

Túc Nghệ cả kinh: "Kinh thế! Có cách nào phòng ngừa hay tránh được không ạ?"

"Có thì có. Thế này, để tôi dạy cho cháu một chiêu, sau này lúc tháo giày cao gót ra thì cứ y theo cách tôi dạy mà làm một lượt."

Túc Nghệ vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."

Chử Ưng bật cười.

"Lạ nhỉ." Đang ấn dở thì sư phụ bỗng buồn bực bảo, "Tôi xoa bóp lâu vậy rồi mà sao không thấy cháu kêu tiếng nào, bình thường đám con gái bị trẹo chân mà tới chỗ tôi là đã khóc om sòm lâu rồi. Chẳng lẽ là do tôi ấn nhẹ quá?"

Túc Nghệ vội vàng gân cổ lên rên mấy tiếng.

Mát xa xong, sư phụ tiễn bọn họ ra tận cửa: "Lần sau nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị trẹo nữa nhé."

"Vâng, cảm ơn thầy ạ." Túc Nghệ cười cười vâng dạ, trong lòng thầm than khổ.

Chân cô vốn không còn đau, tại sao bị sư phụ nhấn nhấn mấy cái, giờ lại bắt đầu đau...

Sư phụ trở vào nhà, Chử Ưng mới lên tiếng: "Sao lại nói dối?"

"Dạ??" Túc Nghệ tròn mắt như chú hồ ly bị giật mình.

Chử Ưng: "Không phải chân đã sớm khỏi rồi sao?"

Túc Nghệ bật thốt: "Sao anh biết?"

Nói xong liền hối hận, ngậm chặt miệng lại.

Chử Ưng từng đi làm nhiệm vụ nhiều, chút thương nhỏ, đau nhức nhỏ cũng từng bị nhiều, lúc đầu thì vốn không dám chắc nhưng xem cảnh mát xa vừa rồi thì không còn gì không chắc nữa.

Thấy anh không nói gì, Túc Nghệ đành thành thật khai: "Vốn không đau mấy nữa nhưng ban nãy sư phụ nhấn một cái, giờ lại đau."

Chử Ưng nhịn cười hỏi: "Vậy à?"

"Thật đấy." Túc Nghệ tỏ vẻ tủi thân, tay vịn vào vai anh, giơ chân lên, "Không tin anh xem đi, sư phụ tay khỏe lắm, đỏ rồi này."

Chử Ưng gật đầu: "Đau thì đừng đi dạo nữa vậy, về thôi." Nói xong, anh xoay người định đi.

Chưa đi được mấy bước đã bị người đằng sau níu chặt lại.

Túc Nghệ chớp chớp mắt: "Thực ra... cũng không đau lắm."

Từ lúc ở trên xe, Túc Nghệ đã lưu địa chỉ chỗ này.

Hầu hết mọi người đều thích đi dạo trung tâm thương mại lớn, thương hiệu nhiều, chất lượng tốt nhưng Túc Nghệ thì ngược lại, cô thích những quán hàng lề đường trong ngõ nhỏ này hơn.

Còn Chử Ưng thì là kiểu người hoàn toàn lánh xa hai chữ "dạo phố".

Với chừng đó thời gian, chẳng thà bảo anh chạy thêm mấy vòng còn hơn. Chử Ưng cúi nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Túc Nghệ.

Thôi thì, dạo thì dạo vậy.

Túc Nghệ xoay xoay đầu nhìn trái nhìn phái, rời khỏi quán nắn xương khớp đi thẳng tới tiệm tạp hóa đối diện.

Sau đó mang về hay cây ốc quế Cornetto.

Cô giơ hay cây kem trước mặt Chử Ưng: "Anh thích ăn sô-cô-la hay là dâu tây?"

Mày Chử Ưng nhíu chặt lại thành rãnh, thái độ cự tuyệt hết sức rõ ràng.

Đang định mở miệng thì để ý thấy đôi mắt đối phương nhìn chăm chăm vào vị sô-cô-la bên tay phải, trông như sợ bị người ta chọn mất.

Tay phải bị chọn.

Người đàn ông cầm cây ốc quế Cornetto vị sô-cô-la gọi: "Đi thôi."

Túc Nghệ: "..."

Kem là kỷ niệm từ thủa ấu thơ, đến giờ ăn lại, mùi vị đã được làm ngon hơn nhiều. Chử Ưng cắn một miếng, miệng lành lạnh man mát.

Nhớ tới bữa đi ăn ma lạt năng, Túc Nghệ chỉ được ăn mỗi rau củ, Chử Ưng nhắc: "Kem có nhiều calo lắm nhé."

Túc Nghệ bĩu môi: "Em biết."

Cô bóc vỏ ốc quế, không ăn, chỉ cầm điện thoại chụp một tấm.

Cố ý vờ như vô tình chụp luôn cả đôi giầy da của người đứng bên.

Chụp xong, Túc Nghệ xúc một thìa kem nhỏ rồi ném phần còn thừa vào thùng rác ven đường.

Cô kéo khẩu trang xuống cằm, liếm từng tí từng tí một kem trong thìa.

Chử Ưng càng nhìn càng muốn cười, xem cô ăn kem, cảm giác kem cũng ngon hẳn ra.

Túc Nghệ hỏi: "Vị sư phụ nắn xương khớp ban nãy là bạn anh à?"

Chử Ưng: "Ừ."

"Cũng là chiến hữu ạ?"

"Không phải," Chử Ưng đáp, "tình cờ quen."

Túc Nghệ đảo mắt: "Quen lúc đi làm nhiệm vụ à?"

Cô thế mà đoán đúng.

Cái quán trước của vị sư phụ này ban đầu là quán lớn nhất trấn của bọn anh, nhiều đồ đệ theo học, tay nghề tốt, nhiều người từ trong thành phố không quản đường sá xa xôi, đi xe tìm tới tận cửa nhờ ông nắn bóp cho. Kết quả, trấn chẳng may gặp phải lở đất, không chỉ nuốt chửng quán mà còn chôn vùi cả người ở dưới.

May mà bị vùi không bao lâu thì được lực lượng cứu hộ tới cứu ra. Chử Ưng là đội trưởng đội cứu hộ lúc đó.

Chử Ưng không đáp, Túc Nghệ cũng không hỏi lại, ăn hết kem liền kéo ngay khẩu trang lên.

Hai người đều có vóc dáng cao ráo, Chử Ưng còn mặc tây trang nghiêm túc khác hẳn với mọi người xung quanh nên rất bắt mắt giữa đám đông.

Đi ngang qua một quán bán đồ trang sức trang trí cửa hàng bằng màu hồng.

Túc Nghệ đi vào trước, Chử Ưng chần chừ một chút rồi cũng vào theo.

Cửa hàng rất bé, lối đi chỉ một người đứng đã chật chỗ mất một nửa, nghiêng người ra mới có thể đi qua, khoảng cách giữa hai người quá gần, không gian trong quán cũng khá bí, Chử Ưng có thể ngửi thấy rõ mùi thơm thoang thoảng trên người Túc Nghệ, cụ thể là mùi gì thì anh không biết nhưng rất dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top