Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3:Chỉ là buổi diễn tập


Giới thiệu bản thân xong cũng là lúc gần bắt đầu buổi diễn, vì chỉ thử nên họ không cần phải mặc áo diễn, họ vội cất đồ vào túi đựng riêng và để lên ghế gần đó.Tsukishima ghé sát vào tai Akaashi thì thầm:-"Akaashi-san, anh có thấy hai người họ trông quen không? "-Cậu cởi chiếc áo khoác của mình ra-"Có quen, nhưng anh không nhớ là chúng ta đã gặp ở đâu ngoài tối hôm qua, thật sự tối qua anh có cảm giác như thật sự ta đã gặp họ ở đâu rồi khi chỉ mới nhìn mặt"-anh nói-"Chắc do ta nghĩ nhiều rồi"-cậu đành gạt chúng sang 1 bên. Song họ liền bắt tay vào diễn. Trước khi diễn:
-"Ta mới lần đâu làm quen, vậy để thân thiết hơn ta làm như vầy đi?"-Kuroo đứng trước mặt Akaashi và Tsukishima khoác tay lên vai người bên cạnh, sau đó Bokuto tiếp lời-"Nếu hai nhóc diễn sai thì hãy mời bọn tôi đi ăn, còn ngược lại, nếu bọn tôi sai thì sẽ mời hai nhóc đi ăn chịu chứ? "-Dù sao thì họ cũng chịu hợp tác với studio của cả hai,mặt khác anh và cậu cũng đã tập diễn ở nhà rồi và cũng chẳng có cách nào để từ chối lời đề nghị , cả hai đành ậm ừ rồi bắt đầu màn diễn thử, dù sao thì để mai không mất nhiều thời gian quay đi quay lại quá nhiều lần.

____________________
Trong lúc diễn

Khi có 1 đoạn Akaashi kéo Tsukishima chạy trên 1 bãi cỏ dốc, thay vì dải cỏ nhân tạo để đứng, họ lại không dải mà đứng luôn trên sàn gỗ, mặt sàn bóng loáng lại có chút dốc. Không may họ trượt chân nên cả hai đều ngã, Akaashi bị thương ở đầu gối vì ma sát với mặt sàn, còn Tsukishima thì bị đau ở mắt cá chân vì lúc ngã không biết mắt cá chân cậu va vào 1 vật thể nào đó, vì thế họ đành dừng buổi diễn mà đưa hai người đi trị thương, Kuroo và Bokuto nhanh trí bế cả hai đi trong sự ngơ ngác của mọi người. Trong phòng y tế không có ai ngoài họ, không khí ngày 1 nặng, Kuroo thì xoa thuốc cho Tsukishima, còn Bokuto thì dán băng cá nhân cho Akaashi-"Hey Hey Hey!Vậy là chúng tôi thắng rồi nhé, lát nữa nhớ mời đó nha"-Bokuto cười nói-"Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi thưa anh"-Akaashi ngồi đó xoa thái dương.-"Thật tình cảm ơn anh, Kuroo-san, nhưng chỉ lần này thôi.."-Tsukishima để chân mình khỏi giường y tế-"Chỉ lần này thôi sao?"-Kuroo ngơ ngác rồi lại toe toét cười-" Đúng chỉ lần này thôi! Và phiên anh tránh đường cho tôi đi vệ sin-"Chưa nói hết câu, cậu sẽ ngã nếu không có Kuroo đỡ-"Ầy! Có lẽ em còn đau nhỉ? Để tôi cõng em cho"-Anh nhẹ ngồi xổm xuống ý muốn để Tsukishima leo lên, và cậu hất cho anh cả 1 xô nước lạnh-"Không cảm ơn"-Rồi đi luôn, phải mất một lúc đơ ra sau anh mới chạy theo Tsukishima
Cùng 1 khoảng thời gian đó-"Hai người này tính phát cơm chó à? "-Akaashi thầm nghĩ.
"Làm tốt lắm Kuroo! "-Bokuto thì nghĩ ngược lại...

Cậu bước ra khỏi buồng vệ sinh, tính bật nước để rửa tay thì quay qua lại thấy Kuroo dựa mình vào chiếc bồn rửa đứng nhìn-"Xin đừng nhìn tôi với ánh mắt đấy ạ..."-Cậu khẽ cau mày rồi bật vòi nước-"Mồ, tôi chỉ nhìn chút thôi mà khó khăn vậy sao? "-Anh liền bĩu môi. Dòng nước lạnh sối thẳng vào đôi tay thon dài ấy, cậu chỉ bình tĩnh, khuôn mặt không chút cảm xúc gạt vòi nước, tắt nó và sau đó rời đi cùng Kuroo. Trong suốt chặng đường anh toàn luyên thế về những điều vớ vẩn xung quanh anh với cậu, chỉ có điều khiến cậu để ý là khi anh đề cập đến lúc anh còn là học sinh năm 3 cao trung và tương tư 1 ai đó nhưng lại không dám nói, tiếc nuối thêm anh và Bokuto đều phải chuyển đi-"Có vẻ anh thích cậu ấy thật lòng nhỉ? Và lý do anh quay lại Nhật Bản là để tìm cậu ta ư? "-Cậu vẫn cứ bước đi-"Nhóc nói đúng! Và có vẻ như tôi tìm được cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy không nhận ra.."-Giọng anh có chút trầm,dần dần cứ lí nhí trong cổ họng, và cậu nhận ra điều đó.

Cậu không biết người anh yêu là ai, và cậu cũng chẳng quan tâm, thậm chí cậu còn không để tâm đến người đó nhưng cậu lại khó chịu khi anh tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp của người bạn bí ẩn kia, nói thẳng ra là cậu đang ghen? Không, cậu nghĩ đó là cảm xúc nhất thời mà thôi nên đã gạt chúng khỏi đầu mình.

Khi đã quay lại phòng diễn, Akaashi và Bokuto đã ngồi chờ ở đó được 1 lúc. Quay lại vài phút sau khi Kuroo và Tsukishima rời đi

Không như Kuroo, Bokuto rất năng nổ, tràn đầy nhiệt huyết. -"Này Này! Akaashi, em nhớ anh không??? Nhớ không??? "-Anh bám lấy cậu-"Uể! Tôi thật sự không nhớ anh là ai cả,có thể tôi sẽ nhớ nếu anh thả tôi ra thưa Bokuto-san! "-Cậu đẩy anh ra-"Akaashi thật sự không nhớ anh sao...? "-Mái tóc dựng ngược như 1 đôi tai, anh tỏ ra chút tủi thân, và mái tóc đó bị cụp xuống trông rất mắc cười-"Ah-h, tôi sẽ cói nhớ lại được chứ ạ? "-Và thế là anh bám lấy cậu đến tận khi quay lại phòng diễn

Trước khi hai người kia quay lại Bokuto và Akaashi đã ngồi tâm sự với nhau-"Anh rất thích một người từ lúc anh còn là học sinh năm ba cao trung, em ấy đẹp lắm, nhưng không lâu sau thì anh và Kuroo đều chuyển đi.."-Anh nằm ườn xuống chiếc bàn tròn-"Vây không gặp lại nhau nữa ạ? "-Cậu đan tay mình lại với nhau-"Gặp lại rồi, nhưng em ấy không nhận ra anh"-Anh ngửa người ra sau-"Anh đang ám chỉ tôi ạ? "-Cậu nghiêng đầu nhìn anh. Chưa trả lời, Tsukishima và Kuroo đã quay lại khiến Akaashi  và Bokuto quên luôn câu hỏi lúc nãy. Họ quay trở lại buổi diễn một lần nữa chỉ sau 1 vài phút.

________________________
Kết thúc buổi diễn, ai cũng mệt lử thở dài 1 hơi rồi dọn dẹp. Đang dọn đồ chuẩn bị đi về thì bị 2 nam thần nắm lại mời họ đi ăn, lúc đầu cả hai đều từ chối điều đó vì họ đang dự định về sớm để làm việc trong quán nước của họ, nhưng đều bị kéo đi luôn. Tất nhiên là hai người quản lý đều đồng ý mà không có 1 chút phản đối và thế là họ bị kéo đi trong sự bất lực.

__________
Thông báo!! 💦
Tôi Ru đây, gọi tôi là Ari cũng được. Ngày 7/5 chính thức là ngày tôi kiểm tra cuối học kì và tất nhiên là không thể lơ là được rồi. Năm nay vì 0 phải trường ra đề mà là phòng ra đề, tôi phải cố ôn mấy bài văn, Anh thì sau khi học bồi tôi mất gốc luôn rồi, Toán thì tôi cũng phải ôn lại hình và đại, nói chung là nhiều vô số kể ấy.
Nhưng yên tâm, khi hè về tôi nhất định sẽ đưa các độc giả của tôi lên thiên đàng chơi 1 hôm nha💗

Life is not daijobu...Haizz

Chúc mấy cô thi tốt, tôi lặn đây, hè ngoi lại nha, quên là ăn đứm👊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top