Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - Hôn môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giản Hoài vừa tức giận vừa buồn cười: "Vương gia đối xử với ân nhân cứu mạng là như vậy sao?"

Cảnh diễn vừa rồi chính là cảnh Giản Hoài cứu được Vương gia từ dã thú, hai cảnh vừa mới quay xong, lúc này nói chuyện cũng hợp với tình cảnh.

Thẩm Hướng Hằng tựa vào thân cây, ngọc quan đẹp đẽ quý giá, tóc đen như mực xoã tung trên vai, nếu lúc này đưa cho anh một cây quạt, thì thực sự rất giống với quý công tử phong lưu thế gia: "Lời ái phi bổn vương cũng không hiểu, con sâu này không phải ngươi run rớt?"

"...Vâng"

Nhưng nó đã sớm rơi rồi, mà anh còn doạ tôi.

Tuy Thẩm Hướng Hằng đùa dai một chút, nhưng tâm tình vốn căng thẳng buồn phiền của Giản Hoài đều bị anh làm rối tung lên, cậu cúi đầu nhìn con sâu rơi trên đất, nhìn một lúc còn suy nghĩ xa xôi:

"Thẩm Hướng Hằng, em sẽ không bao giờ chơi với anh nữa!" Đứa nhỏ còn ít tuổi khóc lóc chảy dài nước mắt lẫn nước mũi: "Anh lại lấy côn trùng doạ em sợ."

Ở cách đó không xa đứa bé thực hiện được trò đùa dai nói: "Giản Hoài, em là một đứa con trai, làm sao lại sợ côn trùng như con gái, em có biết xấu hổ không?"

Giản Hoài khóc thảm: "Ai cần anh lo."

"Được rồi em đừng khóc nữa, lần sau anh nhất định sẽ không doạ em nữa."

"Lần trước anh cũng nói như vậy, bây giờ không phải vẫn còn doạ sợ em sao."

"..."

Đã nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn mượn côn trùng doạ người.

Giản Hoài bĩu môi liếc mắt nhìn Thẩm ảnh đế cách đó không xa, trong lòng không ngừng đau khổ, coi Thẩm Hướng Hằng là kẻ tiểu nhân.

Đạo diễn Quách lại đây tìm cậu, cuối cùng giảng cho cậu diễn một lần: "Tuy lúc vừa đến Vương phủ là cậu ôm tâm tư báo thù, nhưng hiện tại cậu đã đợi trong Vương phủ hơn một năm, thực ra chính bản thân đã vô thức yêu Vương gia."

Giản Hoài nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Nhưng chính tôi cũng không biết."

"Đúng vậy, trong lòng cậu có lẽ đã biết, nhưng cậu lại không muốn thừa nhận." Đạo diễn Quách thở dài: "Cậu ở bên bờ suối phát hiện Cửu Vương gia đem thuốc trị thương cuối cùng đưa cho cậu, bản thân lại tình nguyện thổi miệng vết thương, nội tâm cậu vừa khiếp sợ vừa rung động, hiện tại hắn hôn mê bên cạnh cậu, cậu muốn giết hắn, nhưng cuối cùng lại không thể xuống tay."

Giản Hoài gật đầu: "Đã hiểu."

Đạo diễn Quách lại quay sang nói với Thẩm Hướng Hằng: "Tới lúc này, thực ra Hoàng đế đã ám chỉ với cậu Quan Chí Văn có thể có vấn đề, trong lòng cậu kỳ thực cũng có hoài nghi, lúc này là cậu đang đánh cuộc, thời điểm hắn ám sát cậu, cậu thực ra đã tỉnh, cậu đánh cuộc thắng."

Thẩm Hướng Hằng "ừ" một tiếng.

Đạo diễn Quách dặn dò hai người xong sau đó liền trở về trong lều đạo diễn.

Hiện trường quay chụp đã chuẩn bị xong, cảnh xong, chuyên viên phục trang và chuyên viên trang điểm tiến lại sửa sang lại lần cuối, tất cả đã sắp xếp xong, người phụ trách bắt đầu gõ Clapper Board: "'Nguyệt Lạc Ô Đề' cảnh năm lần một! Action!"

Bên dòng suối nhỏ, Giản Hoài dần tỉnh lại từ hôn mê.

Cậu quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Cửu Vương gia nằm cạnh mình cách đó không xa.

Thẩm Hướng Hằng nằm bên cạnh hai mắt nhắm nghiền, quần áo có chút lộn xộn, cổ tay cùng cần cổ bị trầy xước ít nhiều vết bầm tím chỗ có chỗ không.

Thanh âm Giản Hoài khàn khàn: "Vương gia?"

Người bên cạnh đã hôn mê bất tỉnh, vậy hiện tại chẳng phải là thời cơ tốt để giết hắn sao...

Giản Hoài cầm lấy chuỷ thủ phòng thân của mình, chậm rãi cúi xuống nhìn Thẩm Hướng Hằng, tim cậu không tự giác loạn nhịp, kẻ thù diệt tộc ở trước mắt, chỉ cần hạ một đao này xuống, hắn sẽ chết...

Đao từ từ đến gần.

Hô hấp Cửu Vương gia dần nặng, đôi môi khô nứt của hắn vô thức lẩm bẩm: "Nước..."

Đao trong tay Giản Hoài rơi xuống "loảng xoảng" một tiếng, cậu nhìn chăm chú Thẩm Hướng Hằng, nhìn đôi môi kia có chút hơi giật mình.

"Cắt!"

Đạo diễn Quách trực tiếp hô dừng, anh lớn tiếng kêu: "Giản Hoài, cậu ngẩn người cái gì!"

Toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim đều vì vậy mà dừng lại, hiện trường chỉ còn lại giọng nói bất mãn của đạo diễn: "Mấy cảnh này đều là cảnh phóng đại đặc tả, cậu chỉ cần một chút buông lỏng cũng không được, chú ý một chút."

Giản Hoài chạy nhanh đến xin lỗi: "Thực xin lỗi đạo diễn."

Đạo diễn xua tay: "Nghỉ ngơi năm phút."

Nhân viên hiện trường đều bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn, Thẩm Hướng Hằng bên cạnh Giản Hoài cũng mở mắt, trợ lý Trà Trà cách đó không xa chạy nhanh tới mang theo nước, chuyên viên tạo hình cũng tới sửa sang lại trang phục.

Thẩm Hướng Hằng uống một ngụm nước, liếc cậu một cái: "Thầy Giản đúng là không hạ miệng được với mặt của tôi?"

Giản Hoài có chút căng thẳng mà nắm chặt chiếc đao đạo cụ trong tay: "Không..."

"Huh?" Thẩm Hướng Hằng nhìn cậu, cười khẽ một tiếng: "Tôi quên mất, dù sao thầy Giản cũng không phải gay, làm sao lại hạ miệng được với đàn ông."

Tay Giản Hoài run lên, đau đớn kịch liệt.

Trà Trà một bên kinh hô một tiếng: "Thầy Giản, tay anh chảy máu."

Bàn tay nắm chiếc đao đạo cụ không biết làm sao lại cầm phải lưỡi đao, dòng máu đỏ thẫm từ chuôi đao chảy xuống, từng giọt nhỏ tí tách, giống như lòng ai đang rỉ máu.

Mặt Thẩm Hướng Hằng biến đổi, cánh tay dài duỗi ra đoạt lấy đao, anh lớn tiếng: "Cậu không biết đau phải không, thứ này cũng có thể tuỳ tiện nghịch?"

Giản Hoài: "Thực xin lỗi."

Mặt Thẩm Hướng Hằng đen như mực.

Đạo diễn Quách nghe thấy tiếng đi tới nhìn thấy cảnh này: "Tiểu Hoài, cần phải chú ý một chút, mùa hè bị thương rất dễ bị nhiễm trùng."

Giản Hoài gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn."

Trợ lý nhỏ Đoan Ngọ lấy nước trở về nhìn thấy tay Giản Hoài bị thương, cậu ta kêu lên: "Anh Hoài, trước tiên anh đừng nhúc nhích, em đi hỏi tổng giám chế một chút, có thể lấy thuốc trị thương không."

Giản Hoài: "Cảm ơn."

Đoan Ngọ xua tay: "Nên làm nên làm."

Lúc này trên núi không có chỗ nghỉ ngơi riêng cho Giản Hoài, cậu chỉ có thể ngồi cùng nhóm diễn viên quần chúng, bản thân cậu không có danh tiếng, lại gần đây dành được vai chính, bản thân nhóm diễn viên quần chúng cũng có ý kiến với cậu, lúc này thấy cậu ngồi ở đây, cũng tránh không khỏi to nhỏ thì thầm.

"Cậu ta tại sao không có chỗ nghỉ?"

"Huh, nói nhỏ chút, tôi nghe nói không bố trí cho cậu ta."

"Có cái gì, vốn không có danh tiếng, không phải diễn nhị phiên sao, so với chúng ta cao quý được bao nhiêu?"

"Lần này là dựa vào cọ nhiệt đấy, Thẩm ảnh đế nhất định là chán ghét cậu ta, cậu ta tính là cái gì."

Thanh âm nói thầm đứt quãng đằng sau truyền đến, Giản Hoài muốn giả bộ không nghe thấy cũng chẳng có cách nào, cậu xoay người, mỉm cười: "Tôi đích xác không tính là thứ gì, cho nên, mới có may mắn ngồi cùng với các vị đây."

"..."

Nhóm diễn viên quần chúng biến sắc, có chút xấu hổ: "Cậu có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Giản Hoài thản nhiên nói: "Tất cả mọi người đều ngồi ở đây, cũng đừng có chó chê mèo lắm lông, tôi thấy các cậu dường như có rất nhiều ý kiến với tôi, không bằng tôi nói với đạo diễn làm cho các cậu mỗi người một cái lều?"

"Giản Hoài, bọn tôi không có ý này."

"Đúng vậy đúng vậy, con người của tôi ngay thẳng, lời nói có thể không dễ nghe, cậu đừng quá để bụng."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

Giản Hoài sửa sửa quần áo: "Con người của tôi ấy, người khác im miệng tôi cũng câm miệng, nhưng nếu ai còn muốn nói, tôi đảm bảo sẽ theo đến cùng."

"..."

Chỗ nghỉ ngơi một mảnh tĩnh lặng.

Vài người vốn còn kiêu ngạo giờ phút này cũng không dám nói chuyện.

Vốn tất cả mọi người thấy Giản Hoài lớn lên thanh tú lại mềm mại, hơn nữa cũng không có địa vị gì, còn tưởng bắt nạt được, không nghĩ tới chọc phải ổ kiến.*

*Nguyên gốc là nắn được quả hồng mềm, gặp phải sợi râu cứng.

Đoan Ngọ từ bên đường nhỏ đi tới, cậu ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ lôi kéo Giản Hoài vừa đi vừa nói: "Tổng giám chế bên kia nói không chuẩn bị thuốc trị thương."

Giản Hoài không ngoài ý muốn: "Bỏ đi."

"Tính cái gì thì tính, anh ta cũng qua khi dễ người, đoàn phim nhất định có hộp thuốc, chẳng qua không chịu cho chúng ta mà thôi." Đoan Ngọ tức giận không thôi: "Buổi sáng em thấy anh bị muỗi cắn dữ quá, muốn đi nhận một chút thuốc, anh ta đưa cho trợ lý của Thẩm ảnh đế hơn mười túi, còn cho chúng ta một túi, mà một túi vốn còn không muốn cho, em vất vả lắm mới lấy được."

Giản Hoài từ trong túi lấy ra khăn ướt lau trán, nghe vậy cười khẽ: "Anh ta là tổng giám chế, cùng anh ta tranh cãi cũng không tốt, tuy tôi bị muỗi đốt, nhưng bị đốt thành quen rồi, nhịn một chút rồi cũng qua, lần sau cậu đừng đi nữa, đừng bởi vì tôi mà liên luỵ cậu bị ức hiếp."

Đoan Ngọ bĩu môi: "Loại chuyện này làm sao có thể nhịn được."

Giản Hoài cười cười, không nói thêm gì.

Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh trôi qua, toàn bộ đoàn phim chuẩn bị khởi quay lần nữa.

Đạo diễn để nhân viên phụ trách dọn sạch hiện trường, nói với diễn viên: "Chú ý trạng thái, chúng ta tranh thủ một lần qua, qua cảnh này sẽ ăn cơm."

Giản Hoài gật đầu.

Hiện trường tất cả đã chuẩn bị, nhân viên phụ trách bắt đầu gõ Clapper Board: "'Nguyệt Lạc Ô Đề' cảnh năm lần hai! Action!"

Bên dòng suối nhỏ yên tĩnh, Giản Hoài cầm đao, cúi xuống nhìn mặt Thẩm Hướng Hằng, đao hạ trên cổ Thẩm Hướng Hằng, tay cậu run nhè nhẹ.

Kẻ thù giết cha.

Giết hắn, trả thù vì gia tộc.

Giết hắn.

Giản Hoài hô hấp dồn dập, ngay lúc mũi đao sắp cứa qua da lại buông lỏng tay, cảnh kế tiếp là cậu cúi xuống hôn môi Thẩm Hướng Hằng.

Khuôn mặt Thẩm Hướng Hằng gần trong gang tấc, Giản Hoài khẩn trương trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Cắt!"

Đạo diễn Quách tức muốn hộc máu: "Giản Hoài, vì sao cậu lúc hôn môi cảm tình trong mắt luôn không đúng, diễn không ra!"

Giản Hoài giật mình, rất có lỗi: "Thực xin lỗi đạo diễn."

"Lúc cậu nhìn Thẩm Hướng Hằng không nên là cảm giác hoài niệm này, thậm chí ánh mắt thật cẩn thận." Đạo diễn Quách không tự giác nâng cao giọng: "Cậu ta không phải là người yêu nhiều năm không gặp, cậu ta là Cửu Vương gia gần trong gang tấc, cậu rốt cuộc có biết chính mình đang diễn cái gì không!"

Tiếng quát mắng không chút lưu tình, đoàn phim nhiều người như vậy đều đang nhìn, khiến người khác không còn mặt mũi, nhất là phía sau còn có Thẩm Hướng Hằng.

Giản Hoài khom lưng xin lỗi: "Thực xin lỗi đạo diễn, tôi diễn lại lần nữa."

Đạo diễn Quách phát hoả xong còn chưa bỏ qua: "Chuẩn bị một chút."

Hiện trường mọi người thần sắc khác nhau, đủ loại ánh mắt ném qua, tuy rằng vẫn đang làm việc riêng, nhưng cũng không ít chế giễu.

Bên dòng suối.

Thẩm Hướng Hằng cong gối ngồi dưới đất, tuỳ ý đặt tay lên gối, một tay khác cầm chai nước ngắm nghía.

Giản Hoài đi tới ngồi bên cạnh anh: "Thực xin lỗi."

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày.

"Mấy cảnh sáng nay phần lớn đều là do lỗi của tôi, còn liên luỵ anh NG." Giản Hoài quen thói xoa huyệt thái dương: "Lần sau tôi tranh thủ qua nhanh một chút."

Thẩm Hướng Hằng nhìn động tác nhỏ của cậu, đầu hơi nghiêng, mày khẽ nhăn lại, bộ dạng ảo não, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhiều năm như vậy, động tác nhỏ của Giản Hoài cũng không bỏ:

"Hướng Hằng, câu này em không biết."

"Hôm nay chúng ta ăn cái gì thế?"

"Anh giúp em nhìn qua nha..."

Mỗi khi gặp phải phiền não, Giản Hoài đều sẽ một bên xoa thái dương, một bên cười ngây ngô, khoé miệng hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, trông chờ anh ra quyết định, chỉ là đã nhiều năm như vậy, không có Thẩm Hướng Hằng, Giản Hoài vẫn duy trì thói quen nhỏ như trước, cũng không theo bản năng nhìn anh.

Thẩm Hướng Hằng thu hồi ánh mắt, đưa bình nước cho trợ lý: "Không cần lần sau, lần này luôn đi."

Giản Hoài kinh ngạc nhìn anh.

Cảnh này cơ bản Thẩm Hướng Hằng không diễn, anh từ đầu đến cuối đều nằm nhắm mắt, cậu phải dựa hoàn toàn vào chính mình phát huy, Thẩm Hướng Hằng làm sao có thể xác định lần này sẽ qua?"

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Sao vậy, không tin?"

"..."

Giản Hoài vẫn gật đầu: "Tin."

"Vậy bắt đầu đi." Thẩm Hướng Hằng cùng nhân viên phụ trách bên kia ra hiệu: "Bên này xong rồi, dọn dẹp hiện trường đi."

Người phụ trách nhận được tín hiệu, cùng đạo diễn điều chỉnh một chút bắt đầu gõ Clapper Board:

"'Nguyệt Lạc Ô Đề' cảnh năm lần ba! Action!"

Ven bờ suối, tay Giản Hoài khẽ run, khi mũi đao sắp lướt đến cổ hắn lại ném đao ra, cúi xuống hôn lên.

Không đợi cậu phát huy, Thẩm Hướng Hằng vốn đang nhắm mắt liền mở mắt ra.

Mắt Giản Hoài trừng lớn.

Hai người giờ phút này khoảng cách của môi chỉ cách một khoảng nhỏ.

Thẩm Hướng Hằng duỗi tay nắm cổ áo Giản Hoài, mượn lực trực tiếp kéo cậu hôn xuống, môi răng chạm vào nhau, Giản Hoài kinh ngạc theo bản năng ôm lấy cổ anh, đại não đã quên mọi chuyện, chỉ còn lại ký ức của cơ thể.

Đoàn phim một mảnh tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top