Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26 - Làm sao tôi lại ở nhà anh!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giản Hoài dừng hô hấp một lát.

Đạo diễn Quách cũng đi tới, anh vỗ vai Giản Hoài: "Tiểu Hoài à! Không có việc gì, đều là giả thôi, đời người như trò chơi, sớm quen thì tốt rồi."

Giản Hoài lau mặt: "Đạo diễn, thực xin lỗi."

"Không sao không sao." Đạo diễn Quách hợp lý mà khích lệ cậu, "Cậu đã tốt lắm rồi, cảnh vừa rồi cậu biểu hiện vô cùng tốt, có tiến bộ đấy!"

Giản Hoài hơi xấu hổ cười cười.

Thẩm Hướng Hằng đứng lên, bả vai ướt một mảng lớn, trên đấy đều là nước mắt nước mũi của Giản Hoài, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, khóe miệng đạo diễn Quách co rút: "Đây chính là thợ thêu chế tác mấy tháng, mấy hôm trước vừa đưa đến..."

Giản Hoài khóc không nổi, co quắp đứng tại chỗ: "Thực sự xin lỗi."

Thẩm Hướng Hằng run run: "Thôi đi, đã sớm bị hành thích để thuốc màu làm bẩn, chút nước mắt của cậu ấy chiếm được bao nhiêu?"

Đạo diễn Quách từ từ thở dài, tiếc hận nhìn áo choàng cao giá anh ta tìm được.

Thẩm Hướng Hằng nhận nước trợ lý đưa đến, đưa cho Giản Hoài: "Lau sạch mặt đi."

Giản Hoài nhận nước gật đầu, trang điểm trên mặt đều bị lem, thoạt nhìn có chút thê thảm, giống như người bị giết không phải là Thẩm Hướng Hằng mà là cậu.

Đạo diễn Quách nhìn thấy người đi xa, thở dài: "Vẫn là tuổi trẻ, thoát vai quá chậm."

Chuyên viên trang phục lại đây đưa quần áo cho Thẩm Hướng Hằng, Thẩm Hướng Hằng đang chuẩn bị đi qua thay quần áo, nghe vậy nói với đạo diễn: "Cùng diễn với tôi, thoát vai chậm không phải là bình thường sao?"

Đạo diễn Quách: "..."

Đúng là không thể phản bác.

Giản Hoài đang thay quần áo trong phòng.

Đoan Ngọ từ ngoài mang theo cơm hộp đi vào: "Anh, có phải chúng ta phải quay bổ sung vài cảnh mấy ngày sau đó đóng máy đúng không?"

Giản Hoài gật đầu: "Đúng vậy."

"Cái đó, em nghe nói Tần Việt muốn vào đoàn." Đoan Ngọ gãi đầu, "Lúc nãy đi lấy cơm vừa nghe mấy diễn viên quần chúng nói, hình như là hai ngày tới."

Giản Hoài dừng động tác một chút: "Biết rồi."

Đoan Ngọ còn nhớ rõ hận thù dẫm đạp lần trước: "Anh, em nói với anh, trước đây em còn thấy con người Tần Việt không tệ, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy anh ta âm hiểm, nếu anh gặp anh ta thì nên cẩn thận một chút, đừng ăn thiệt."

Trong lòng Giản Hoài nói tôi đã ăn thiệt của cậu ta không biết bao lần: "Cậu yên tâm, tôi hiểu mà."

Nói ngoài miệng là một chuyện, thực tế gặp được lại là một chuyện khác. Nói là hai ngày sẽ tới, mà lại thấy đoàn phim giống như quê mình nên hơi sốt ruột muốn về, vào đoàn sớm trước thời hạn.

Cả một đường Tần Việt chào hỏi với nhân viên đoàn phim.

Giản Hoài ngồi trong lều đọc kịch bản, lúc nghe thấy động tĩnh thì Tần Việt đã đi đến trước mặt cậu, khóe môi nhếch lên mỉm cười: "Tiểu Hoài, đã lâu không gặp nhỉ."

Giản Hoài khép kịch bản lại: "Thầy Tần quý nhân hay quên, trước đó không lâu không phải mới gặp qua sao?"

Ánh mắt Tần Việt tối sầm: "Tiểu Hoài, chuyện phiên vị lần trước fan của tôi không có lý trí, cậu sẽ không để bụng chứ? Lúc ấy sau khi tôi xuống máy bay mới biết được chuyện này, sau khi biết đã up weibo, cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ không để cậu bị fan mắng oan đâu."

Giản Hoài mỉm cười: "Cậu up cũng thật đúng lúc, thiếu chút nữa việc này đã bị cho qua rồi."

"Đều do tôi quan tâm quá sẽ bị loạn." Tần Việt thở dài, "Lúc ấy vội vàng cùng phòng làm việc can thiệp, có điều anh Thẩm thật đúng lúc giải vây cho cậu thay tôi, tôi phải cảm ơn anh ấy thật tốt."

Giản Hoài dừng động tác lại.

Lúc trước Thẩm Hướng Hằng vì Tần Việt mới giúp cậu sao?

"Lúc ấy cũng kéo fan anh Thẩm xuống cùng, trong lòng tôi cũng rất rối, xuống máy bay là gọi ngay cho anh Thẩm." Tần Việt ra vẻ bất đắc dĩ, "Vốn nghĩ anh Thẩm sẽ không quản tôi đây, ai biết buổi chiều liền làm sáng tỏ, phần nhân tình này phải làm thế nào mới ổn đây."

Khóe miệng Giản Hoài kéo ra một nụ cười lạnh: "Không cần phiền não, nói không chừng anh ấy chính là không muốn fan của mình bị cậu lợi dụng, cậu nói xem?"

Tần Việt híp mắt lại, cố ý hạ giọng: "Mặc kệ vì nguyên nhân gì, tóm lại là tôi liên lụy Hướng Hằng, nói dối truyền thông thực ra cũng rất nguy hiểm, nếu truyền thông truy cứu sẽ phát hiện ra quan hệ thực sự của hai người là như thế nào, dù sao..."

Giản Hoài ngừng hô hấp một chút.

Khóe miệng Tần Việt hiện lên ý cười: "Ngay cả weibo của cậu anh ấy cũng không theo dõi, không phải sao?"

Giữa mùa hè, lại như bị một chậu nước lạnh dội xuống từ đầu đến chân, mấy ngọn lửa nhỏ trong lòng Giản Hoài vừa bùng lên lúc trước nay đều bị dập tắt.

Đúng vậy.

Làm sao cậu lại quên được.

Không chỉ có weibo, ngay cả điện thoại, wechat... Tất cả các phương thức liên hệ cậu và Thẩm Hướng Hằng đều chưa từng trao đổi qua, trừ khoảng thời gian ít ỏi cùng xuất hiện ở đoàn phim, mặt khác đều không có.

Chờ cậu đóng máy liền hoàn toàn biến mất trong thế giới của Thẩm Hướng Hằng, hóa ra cho đến nay đều do cậu tự mình đa tình, thực ra Thẩm Hướng Hằng vốn không muốn cùng cậu hòa hảo trở lại.

"Tán gẫu cái gì đấy?"

Giọng nói quen thuộc từ nơi không xa truyền tới, Thẩm Hướng Hằng từ phòng nghỉ đi ra, anh lần nữa vừa đổi trang phục diễn, áo choàng vàng đen uy nghi mười phần, nện bước vững chắc đi tới bên này.

Tần Việt vừa ngẩng đầu, lộ ra tươi cười: "Anh, em vào đoàn, lại đây chào hỏi một lát."

"Ừ." Thẩm Hướng Hằng thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Giản Hoài, "Nói chuyện gì thế?"

Giản Hoài không biết sắc mặt bản thân bây giờ thực sự khó coi, cậu cứng ngắc nói: "Thì tùy tiện tâm sự, ôn chuyện gì đó."

Tần Việt đến bên cạnh Thẩm Hướng Hằng, vô cùng thân thiết: "Tới đây là mấy cảnh diễn em đã đọc qua, anh, anh có muốn đối diễn với em không?"

Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng ngậm điếu thuốc, không để ý lắm: "Kỹ thuật diễn của cậu đã ổn rồi, không cần như vậy."

Tần Việt sửng sốt.

Thẩm Hướng Hằng đi thẳng đến chiếc ghế bên cạnh Giản Hoài ngồi xuống: "Cảnh tiếp theo đã chuẩn bị xong chưa?"

Giản Hoài gật đầu, tay không tự giác mà nắm chặt kịch bản: "Chuẩn bị tốt rồi."

Thẩm Hướng Hằng dụi điếu thuốc, nhận kịch bản từ trong tay cậu, lười biếng: "Đối diễn một lúc."

"...Được."

Tần Việt cách đó không xa cứ như vậy bị gạt bỏ sang một bên, chủ động đưa ra lời mời chính là cậu ta, bị gạt sang bên cạnh cũng chính là cậu ta, nơi này nhiều người tới lui như vậy, cậu ta bị gạt ra rìa đứng ở đây giống như bị phạt trước mặt mọi người.

Tần Việt hít một hơi, quay đầu rời đi.

Giản Hoài nghe thấy động tĩnh, nghiêng mặt nhìn sang.

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Chuyên tâm."

"...Được."

Trong nháy mắt Giản Hoài có chút hoảng hốt, hình ảnh ba người bọn họ ở cùng nhau như vậy có chút quen thuộc, trước kia cũng thường xuyên xảy ra tình huống như vậy.

Giản Hoài ở trường học thiên về Văn, khoa học tự nhiên thì nát bét, nhưng vô cùng may mắn chính là Thẩm Hướng Hằng học tự nhiên rất giỏi, cho nên anh có thể dạy thêm cho cậu.

Tần Việt luôn nhân cơ hội quấn quít lấy Giản Hoài: "Tiểu Hoài, mấy môn tự nhiên lần này tớ thi rớt, lúc Hướng Hằng dạy thêm cho cậu, cậu đưa tớ đi theo học cùng với."

Giản Hoài bất đắc dĩ: "Nhưng mà..."

"Van xin cậu đấy!" Tần Việt dán lên người cậu làm nũng, "Tớ nhất định sẽ học thật tốt, cậu không muốn tớ thi qua sao?"

Giản Hoài chỉ đành đáp ứng, có điều cậu dễ nói chuyện không có nghĩa là Thẩm Hướng Hằng dễ tính, đa số thời điểm Thẩm Hướng Hằng đều ở nhà trực tiếp dạy riêng cho Giản Hoài.

Giản Hoài cũng từng do dự: "Không đợi Tần Việt sao?"

"Ca là thương em mới bằng lòng tới đây lãng phí thời gian với em." Thẩm Hướng Hằng làm bài cũng giống như chơi trò chơi, "Em cho ca là đang làm từ thiện phổ độ chúng sinh sao?"

Tình cảnh này, không hiểu sao lại có chút tương tự như năm đó.

Giản Hoài nghĩ nghĩ, đáy mắt nhiễm một tầng ý cười, còn chưa đợi hoàn hồn, đầu đã bị gõ một cái: "Phát ngốc cái gì đấy?"

"Aiz..." Giản Hoài che đầu, có chút oan ức, "Thực xin lỗi."

Thẩm Hướng Hằng cũng lười đối diễn, ném kịch bản sang bên, đúng tình hợp lý: "Không được."

Giản Hoài hoảng hốt, nghĩ anh tức giận: "Đừng mà, lần này tôi nhất định sẽ chuyên tâm, chúng ta lại thử lại một lần nữa đi? Tôi nhất định sẽ không thất thần."

Thẩm Hướng Hằng cười: "Có cái gì mà đối diễn, cảnh này cậu chuẩn bị lâu như vậy, có thể nắm chắc được."

Anh ấy làm sao biết được?

Vì có thể diễn tốt mấy cảnh diễn cuối cùng, dường như mỗi ngày Giản Hoài đều ôm kịch bản xem, tuy không có ai đối diễn với cậu, nhưng cậu đã sớm mô phỏng nhiều cảnh tượng ở trong lòng.

Giản Hoài chần chừ nói: "Nếu anh tin tôi, vậy vì sao vừa rồi còn nói muốn đối diễn..."

"Muốn biết sao?" Thẩm Hướng Hằng nhìn cậu, lười biếng cười, "Cậu đoán xem."

"..."

Sẽ không phải vì tránh Tần Việt đấy chứ.

Trong lòng Giản Hoài có suy đoán, có phải bởi vì không muốn dây dưa với Tần Việt, cho nên tùy tiện tìm một lý do ở lại với mình?

Bởi vì so với Tần Việt, bản thân mình sẽ tốt hơn một chút sao?

Trong lòng không hiểu sao lại tràn ra chút ý vị ngọt ngào, Giản Hoài cong cong mặt mày.

"Chúc mọi người một ngày vui vẻ nhé!"

Hôm nay là Tết Trùng Cửu*, đoàn phim vẫn khởi quay như thường có điều đạo diễn Quách vẫn luôn rộng rãi, sắp xếp cho nhân viên công tác phúc lợi lớn, một tốp lại một tốp mua bánh ú đến ăn.

*Tết Trùng Cửu (9/9 âm lịch) tên tiếng Trung là 重九. Hay còn gọi là tết Trùng Dương 重阳 là một trong những ngày tết quan trọng của người Trung Quốc. Cũng như nhiều ngày lễ, tết khác ở Việt Nam, ngày Tết Trùng Cửu được bắt nguồn từ Trung Quốc rồi du nhập vào nước ta.

"Cảm ơn đạo diễn."

"Cảm ơn đạo diễn ạ!"

Đoan Ngọ thấy náo nhiệt: "Em đi lấy cho anh một cái nhé?"

Hôm nay là Tết Trùng Cửu, cũng là ngày Giản Hoài chính thức đóng máy, có điều chuyện này cũng không thể làm cho diễn viên đóng máy vui nhiều hơn, Giản Hoài nhìn kịch bản trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, cậu tự lấy cho mình là được rồi."

"Đây là đồ tốt đấy." Đoan Ngọ an ủi khuyên giải cậu, "Ăn bánh ú, vận may đến."

Tập tục trong ngày Tết Trùng Cửu, người độc thân ăn bánh ú, năm sau sẽ có vận may; nếu đã có người ngưỡng mộ trong lòng, đem bánh ú tặng cho đối phương ăn, đại biểu muốn kết duyên cùng đối phương, cũng là một dấu hiệu tốt.

Giản Hoài nói bản thân sẽ lập tức phải rời xa Thẩm Hướng Hằng, còn có thể cầu được vận may gì, cậu không có ý kiến gì: "Không sao, tôi không đói."

Đoan Ngọ nhìn tâm tình cậu không tốt, vì thế cũng không cưỡng ép.

Bên kia phát xong bánh ú, đoàn phim bắt đầu chính thức chuẩn bị cho cảnh quay hôm nay.

Đạo diễn Quách kêu Tần Việt đến giảng giải cách diễn: "Cậu khác với Quan Chí Văn, nếu nói Quan Chí Văn của Giản Hoài là tiểu yêu tinh câu dẫn người, vậy thì Hướng Văn Lạc của cậu khi đối mặt với thiên tôn, chính là cao quý thanh lãnh. Cảnh này diễn cảnh các cậu thân mật khi gặp lại, phải khống chế bản thân."

Tần Việt gật đầu: "Tôi hiểu được."

Đạo diễn Quách nói với Giản Hoài: "Tiểu Hoài à, cậu cứ từ từ, trước tiên quay bọn họ, cảnh cuối cùng của cậu để chiều quay, chờ quay xong chúng ta đi ăn gì đó, chúc mừng cậu một chút."

Giản Hoài cười: "Đạo diễn, anh khách khí rồi."

"Nên vậy nên vậy." Đạo diễn Quách vui tươi hớn hở, "Hai tháng này cậu cũng vất vả rồi, vì đuổi tiến độ đến bây giờ, mỗi ngày đều rạng sáng mới kết thúc công việc, cậu còn không oán giận một câu, thực sự rất hiếm thấy."

Thẩm Hướng Hằng lười biếng tựa vào tường: "Còn không mau cảm ơn đạo diễn Quách, đêm nay nhất định phải đến Phong Hoa Lệ Trí ăn."

Đạo diễn Quách: "..."

Tôi có thù oán gì với cậu vậy.

Giản Hoài nhịn không được cười thành tiếng: "Không cần, khách sạn bình thường là được rồi, không sao cả."

"Tiểu Hoài à." Đạo diễn Quách hơi cảm động, "Cũng là cậu hiểu chuyện."

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Cậu nói gì vậy, đạo diễn Quách là người như thế sao, hai tháng này vất vả như thế, đạo diễn Quách sao có thể chọn khách sạn bình thường chứ."

Nói xong, khóe miệng còn lộ nụ cười tao nhã, nhìn đạo diễn Quách: "Anh nói đúng không?"

Đạo diễn Quách đi qua đạp cho Thẩm Hướng Hằng một đạp.

Giản Hoài vốn buồn bực không vui, lúc này nhìn thấy bọn họ đùa giỡn cũng cười không ngừng, bị ngắt lời như vậy không hiểu sao tâm tình lại trở nên tốt hơn nhiều. Cũng đúng, ngày cuối rồi, cho dù phải tách ra, cũng không thể mang vẻ mặt đưa đám, ít nhất sau này tự mình nhớ lại cũng có thể cười tươi.

Trong lều.

Cảnh quay lần thứ nhất của Thẩm Hướng Hằng và Tần Việt.

Mây trời trải rộng trên thiên giới, thiên tôn độ kiếp trở về không biết sao tức giận, dưới Nam Thiên Môn, Hướng Văn Lạc vừa mới xuất quan vừa vặn đụng phải hắn.

Tần Việt càng nhìn Thẩm Hướng Hằng càng tức giận, nhíu mày: "Ngươi lại phát điên cái gì?"

Con ngươi Thẩm Hướng Hằng đen tuyền như ẩn chứa gió lốc, chỉ là trong giây lát đó, người đã đi tới trước mặt, đè Hướng Văn Lạc đang không phòng bị lên trụ trời.

Tần Việt khiếp sợ nhìn hắn.

Thẩm Hướng Hằng cúi người, cúi đầu không nói lời nào hôn lên môi hắn, hơi thở hòa quyện, nụ hôn giận dữ đan xen phát tiết khiến kẻ khác không chống đỡ nổi.

Tần Việt dùng hết khí lực mới đẩy được hắn ra, lớn tiếng quát hỏi: "Ngươi muốn chết sao?!"

Cả người Thẩm Hướng Hằng bao bọc một lớp lệ khí, thanh âm có chút khàn khàn, mang theo điên cuồng: "Đúng, ta thực sự muốn chết trong tay ngươi."

"Cắt!"

Cảnh này vẫn có chút quay không tốt, ánh mắt cuối cùng của Tần Việt không đến, đạo diễn Quách là một đạo diễn ở phương diện này tương đối nghiêm khắc, cảnh diễn thân mật kia thế nào cũng không hài lòng, yêu cầu quay lại.

Đạo diễn Quách đứng lên nói: "Nghỉ ngơi hai phút, điều chỉnh trạng thái."

Phó đạo diễn một bên lại đây châm cho anh ta điếu thuốc: "Cảnh diễn thân mật quay hai lần là bình thường."

"Đừng nói, thật sự cmn đúng là tà môn." Đạo diễn Quách một bên hút thuốc, một bên cười, "Cậu muốn hỏi Giản Hoài hả, cũng không phải diễn viên lão làng, quay phim ăn không ít NG, cố tình cậu ấy quay cảnh thân mật với Thẩm Hướng Hằng lại không cắt."

Hai mắt phó đạo diễn mệt mỏi coi như nhìn thấu bản chất: "Có lẽ, đây là cảm giác CP trong truyền thuyết?"

Đạo diễn Quách nghe vậy cũng cười theo, theo bản năng tìm vị trí của Giản Hoài, lại phát hiện Giản Hoài đang ngồi xổm trong một góc tĩnh lặng mà trầm mặc. Cậu ôm kịch bản, cảm xúc không rõ trên mặt, mà đang nhìn Tần Việt nói chuyện cùng Thẩm Hướng Hằng, không hề chớp mắt.

Quách Uy nhả khói, ý cười không giảm: "Ai nói không phải đâu."

Ba phút trôi qua.

Đạo diễn Quách đứng lên: "Đến đây, chúng ta chuẩn bị một chút, quay lại cảnh này lần nữa!"

Người phụ trách gõ Clapper Board, các tổ vào vị trí.

Thẩm Hướng Hằng một lần nữa đè Tần Việt lên trụ trời cúi người áp xuống, hơi thở hai người quá gần, sau một lúc lâu Tần Việt bỗng nhiên đẩy hắn ra: "Ngươi muốn chết?!"

Thẩm Hướng Hằng lui ra sau hai bước, châm chọc mà nở nụ cười: "Chết trong tay ngươi?"

"Cắt!"

Đạo diễn Quách có chút bực bội nhìn lại cảnh quay vừa rồi lần nữa, làm sao cũng không thấy hài lòng: "Hai người các cậu, lại điều chỉnh một chút, quay lại cảnh này một lần nữa."

Tần Việt gật đầu: "Được thưa đạo diễn."

Hiện trường lại tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều điều chỉnh trạng thái, trợ lý mang nước lại đây.

Tần Việt chạy bước nhỏ đến trước mặt Thẩm Hướng Hằng, có chút ngại ngùng: "Anh, rất xin lỗi, hại anh NG."

Thẩm Hướng Hằng xua tay.

"Vậy... Cảnh vừa nãy, em cũng không biết sao lại thế này, có thể là nhập vai quá chậm." Tần Việt mím môi, "Hay là bởi vì, thời điểm chúng ta thân mật ít cảm xúc, cho nên không tới được loại trạng thái đạo diễn yêu cầu?"

Ngụ ý chính là--- Anh phải thực sự hôn tôi.

Thẩm Hướng Hằng đưa bình nước cho trợ lý, liếc cậu ta một cái: "Cảnh này không có gì khó, cậu vừa vào đoàn ngày đầu, không điều chỉnh tốt trạng thái, để ý một chút là ổn thôi."

Lòng Tần Việt trùng xuống.

Cậu ta xoay người nhìn về phía cách đó không xa, Giản Hoài ngồi ở đó, tuy rằng không trắng trợn nhìn về phía này nhưng có thể xác định, Giản Hoài nhất định chú ý tới cảnh diễn bên này.

Tần Việt nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt Giản Hoài kém lại đắc ý nở nụ cười, cho dù không hôn thật thì sao, dù sao chỉ cần Giản Hoài không biết là được.

Đạo diễn Quách lại đây: "Được rồi, chuẩn bị một chút, chúng ta quay lại lần nữa."

Thẩm Hướng Hằng cùng Tần Việt quay lại cảnh hôn ba lần, đến lần thứ tư mới có thể qua được.

Lòng Giản Hoài phập phồng lên xuống liên tục, kịch bản trong tay bị vò nát, thực sự cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý trước, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.

"Vẫn là không được rồi..."

Nhìn thấy Thẩm Hướng Hằng ôm người khác, hôn người khác, cho dù biết chỉ là diễn, cậu cũng khó mà nuốt nổi tư vị ghen tuông kia, chua đến độ cậu phải tu nước ừng ực.

Sau đó trong đoàn phim có nhân viên đưa bánh ú thể hiện tâm ý, hiện trường truyền đến một trận hoan hô ồn ào, Giản Hoài moi kịch bản trong tay, ăn cẩu lương của người khác mà chính mình lại chỉ có thể uống một vại giấm to đùng, chua đến mức biến thành một quả chanh tinh.

"Cậu ở trong này lề mề làm gì vậy?"

Giản Hoài đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Thẩm Hướng Hằng từ trên cao nhìn xuống mình, trong mắt tràn đầy chế nhạo.

"Tôi, tôi đọc lời thoại."

"Cậu đọc câu nào?" Thẩm Hướng Hằng nhìn cậu vò nát kịch bản, "Kịch bản này có thù oán gì với cậu sao?"

"..."

Giản Hoài nào biết anh sẽ qua đây, vì thế vội vàng cầm kịch bản đứng dậy: "Không thù, tôi chỉ là, chỉ là vừa nhớ đến một chuyện, không để ý."

Thẩm Hướng Hằng cười, ném đồ cho cậu: "Nhận lấy."

Giản Hoài theo bản năng nhận đồ, xúc cảm ngứa ngáy, có chút không dám tin: "Đây là... bánh ú sao?"

"Vừa này Tổng giám chế nói cậu không lấy." Thẩm Hướng Hằng ngồi xuống bên cạnh cậu, lười biếng nói, "Tôi liền mang lại đây cho cậu."

"..."

Lại mà một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân.

Giản Hoài nháy mắt không dám ảo tưởng: "À, cảm ơn."

Thẩm Hướng Hằng dừng lại một chút, nhìn người bên cạnh rõ ràng đang lấy lệ: "Không muốn thì trả lại cho tôi."

"Muốn chứ!" Giản Hoài đột nhiên đứng lên, phảng phất như sợ Thẩm Hướng Hằng cướp đi bảo bối, "Mấy ngày trước tôi đã muốn ăn bánh ú rồi!"

Thẩm Hướng Hằng trầm mặc trong chốc lát, một lúc sau buồn cười: "Được, mở ra ăn, không đủ lại lấy cho cậu."

Giản Hoài nói dối đến độ từ mặt đến cổ đỏ bừng, cậu vì tỏ vẻ có thành ý, chỉ có thể làm trò mở bánh ra trước mặt Thẩm Hướng Hằng, ăn được một nửa mới phản ứng lại: "Anh không ăn sao?"

Thẩm Hướng Hằng: "Tôi ăn rồi."

"À, vậy sao." Giản Hoài tiếp tục vùi đầu ăn bánh ú.

Đoan Ngọ trên đường nhỏ cách đó không xa đã trở lại, vừa đến gần đã nhìn thấy, khiếp sợ: "Anh Hoài, vừa rồi anh mới nói không đói, không muốn ăn mà, sao bây giờ lại tự mình đi lấy!"

Giản Hoài dừng lại một lúc, quẫn bách ngẩng đầu: "Sao cậu quay lại nhanh như thế?"

Đoan Ngọ chợt thấy Thẩm ảnh đế ngồi bên cạnh, không biết có phải cậu ta bị ảo giác hay không, cậu ta cảm thấy Thẩm ảnh đế hình như đang cười.

Đoan Ngọ không nghĩ ra được: "Em đi hỗ trợ, nhưng bận xong rồi liền quay lại."

Giản Hoài không dám nhìn Thẩm Hướng Hằng, chỉ có thể gật bừa: "À, tôi... lại đói bụng, lại muốn ăn."

Đoan Ngọ mê man.

Hiện tại Giản Hoài xấu hổ vô cùng, cậu cắn một miếng bánh, cho dù không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm giác được ánh mắt chế nhạo của Thẩm Hướng Hằng đang dừng trên người mình.

Thực sự là... tìm chết mà!

Tần Việt đi xung quanh tìm Thẩm Hướng Hằng, cầm bánh ú chuẩn bị đưa cho anh.

Nửa đường lại đụng phải Trà Trà, cậu ta vui vẻ: "Trà Trà, các cô đi lấy bánh ú sao?"

Trà Trà kinh ngạc, không biết vì sao cậu ta hỏi cái này, nhưng vẫn nói thật: "Đi lấy rồi, có điều anh Thẩm vẫn luôn không ăn bánh ú, hẳn là tự đi xử lý rồi."

Tần Việt thuận miệng hỏi: "Vậy cô biết anh ấy đi đâu rồi không?"

"Không rõ lắm." Trà Trà nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên, "Chắc là đi tìm thầy Giản rồi!"

Tươi cười trên mặt Tần Việt dần biến mất.

Trà Trà lộ ra tươi cười: "Bọn họ thường xuyên ở cùng một chỗ, anh không biết đâu, anh Thẩm thích thầy Giản đấy, trước kia tôi chưa thấy anh ấy quan tâm đến người khác như vậy."

Tần Việt mím môi: "Vậy sao?"

Trà Trà gật đầu, không nghĩ nhiều lắm: "Đúng vậy, anh còn có việc gì không, không có việc gì thì tôi đi trước đây."

Tần Việt nhường đường.

Có phương hướng đại khái nên cậu ta biết đi đâu tìm người. Trong lều cách đó không xa, Giản Hoài ngồi bên cạnh Thẩm Hướng Hằng, không biết nói gì, chôn đầu rất ngượng ngùng, mà Thẩm Hướng Hằng bên cạnh, trong tươi cười không giấu được vẻ chiều chuộng.

Trong nháy mắt, Tần Việt hơi hoảng hốt.

Giống như là đã nhiều năm như vậy, hai người kia vốn không có chia tay, lại có lẽ sáu năm này chỉ là giấc mộng của cậu ta, một giấc mộng hão huyền.*

*Nguyên gốc là Xuân Thu đại mộng, Nguời Trung Quốc từ xưa tới nay, lúc nào cũng có cái gọi là "mộng Xuân Thu", ai cũng có mộng muốn làm vua một phương nếu có cơ hội, giống như Xuân Thu Chiến Quốc chia năm xẻ bảy, Tàn Châu (Đông Châu Lục quốc) rồi Tàn Tần (Hán – Sở gom chư hầu), rồi Mạc Hán (Tam Quốc), Tàn Đường (Ngũ quốc). Ý chỉ nằm mơ hão huyền.

Chỉ là---

Vì sao bất kể là mơ hay không thì Giản Hoài luôn có thể chiếm được sự yêu thích của Thẩm Hướng Hằng như vậy.

Giản Hoài cuối cùng cũng chuẩn bị cho cảnh quay cuối cùng đóng máy của mình, đây là lần cuối cậu mặc trang phục của Quan Chí Văn.

Đoan Ngọ cầm di động tới: "Anh, nếu không thì mặc bộ này chụp một tấm ảnh đi?"

Giản Hoài nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."

Hai người chụp ảnh, vừa lúc ra cửa gặp Trà Trà đang đi tới gọi bọn họ, Trà Trà cười nói: "Các anh chụp ảnh kỷ niệm sao?"

Giản Hoài lật qua mấy tấm ảnh, mỉm cười: "Đúng thế, cô có muốn chụp không?"

"Có thể chứ?" Trà Trà vẫn luôn thích Giản Hoài, sau khi chụp cùng nhau xong cô nhìn thấy bánh ú trên bàn, có chút kinh ngạc, "Các anh cũng ăn sao?"

Giản Hoài sửng sốt.

Trà Trà cười cười: "Anh Thẩm không thích ăn, năm trước anh ấy cũng không ăn, có điều năm nay không biết sao lại lấy, cũng không biết xử lý như thế nào."

Giản Hoài bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn cô, Trà Trà bị cậu nhìn mà phát hoảng: "Sao, làm sao vậy?"

"Tôi ăn rồi."

Trong đầu Giản Hoài nhớ đến lời lúc trưa Thẩm Hướng Hằng đã nói, lại nghĩ tới anh đưa bánh ú cho mình, không tự giác lại cười thành tiếng.

Trà Trà bị tiếng cười của cậu làm hoang mang trong lòng.

Giản Hoài đi lên trước, đem bánh ú của mình cho Trà Trà: "Giữa trưa tôi rất đói, đem phần của anh Thẩm ăn mất rồi, thực sự còn đang băn khoăn, phiền cô đem cái này đưa lại cho anh ấy, coi như là đáp lễ."

Trà Trà hoảng hốt mà nhận lấy, lại hoảng hốt đáp lời quay về. Chậm đã, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

"Cắt! Chúc mừng Giản Hoài đóng máy!"

Hiện trường nổ ra một tràng hoan hô ồn ã, nhân viên phụ trách cùng nhóm diễn viên quần chúng đều lại đây ôm tạm biệt, ở chung hai tháng, cảm tình sớm đã vô cùng thân thiết.

"Thầy Giản cố lên nhé."

"Cậu là tuyệt nhất, chúc cậu về sau sẽ nổi tiếng hơn."

"Chờ mong lần hợp tác tới."

"Cảm ơn thầy Giản đã chiếu cố chúng tôi."

Giản Hoài bắt tay tạm biệt từng người: "Cảm ơn, mong chờ lần gặp tới."

Đạo diễn Quách rốt cuộc cũng nhìn quen cảnh chia tay, trái lại thấy vô vị, ở bên cạnh vui tươi hớn hở nói: "Mọi người kết thúc công việc, buổi tối ở tầng 9 của Phong Hoa Lệ Trí, tụ tập một lát nhé!"

Hiện trường lại hoan hô ầm ĩ.

Nói thật ra, tiệc chia tay Giản Hoài cách thức rất cao, bình thường chỉ có diễn viên chính trong đoàn phim đóng máy mới có thể mời cơm, Giản Hoài là phiên hai lại có loại đãi ngộ này, địa vị hiển nhiên đủ lớn.

Xe của cả đoàn phim đều xuất phát.

Đạo diễn Quách cũng là tác giả nổi tiếng, trực tiếp bao cả tầng, nghe nói nơi này vẫn là VIP sử dụng, phải biết chi phí bao nguyên tầng cả đêm phải hơn một trăm nghìn tệ.

Giản Hoài xem ra đã hiểu, Thẩm Hướng Hằng thực sự không hãm hại đạo diễn Quách, vị đạo diễn này thực sự là người thích hưởng thụ.

"Đêm nay không say không về!"

"Không say không về!"

Tất cả mọi người đều tìm được chỗ ngồi, chỉ có bàn tròn ở giữa phòng của chủ tiệc là không ai ngồi, hiển nhiên là để lại cho diễn viên chính cùng vài người đạo diễn. Xe Giản Hoài tới sau, lúc tới thì bàn tròn đã ngồi được một nửa, cậu có chút do dự, không biết ngồi ở đâu mới ổn.

Đạo diễn Quách nhìn thấy cậu, vẫy tay: "Tiểu Hoài, đến đến đến, ngồi bên này."

Giản Hoài vừa thấy là bên cạnh đạo diễn, cười cười: "Cái này không thích hợp chăng?"

"Có gì là không thích hợp." Đạo diễn Quách xua tay, "Đêm nay cậu là vai chính, phải ngồi chỗ chính này."

Vị trí bên cạnh là Thẩm Hướng Hằng.

Thẩm ảnh đế lười biếng ngồi trên ghế, nâng mí mắt liếc cậu một cái: "Ngồi đi."

Giản Hoài dứt khoát gật đầu: "Được."

Đạo diễn Quách: "..."

Đứa nhỏ này bị Thẩm Hướng Hằng hạ cổ sao?

Nhân viên phục vụ của khách sạn bưng một mâm bàn ăn lên, chất lượng phục vụ của Phong Hoa Lệ Trí luôn tốt nhất, nổi danh là hưởng thụ phong cách phục vụ quý tộc, từng món ăn bưng lên đều đẹp đẽ tinh xảo, mùi thơm bay tứ phía.

Nhân viên phục vụ đem đồ ăn đặt trước mặt Giản Hoài--- đều có gừng.

Giản Hoài âm thầm nhíu mày: đồ ăn này, Thẩm Hướng Hằng không thể ăn được.

Vẫn tốt là bàn ăn của khách đều là bàn xoay, cho dù đồ ăn trước mặt không hợp còn có thể di chuyển được, thừa dịp người khác hình như đều không chú ý tới bên này, Giản Hoài khẽ meo meo vươn tay xoay hai cái.

Bàn xoay chầm chậm.

Đạo diễn Quách nhân tiện nhớ đến quá khứ, có chút nghi hoặc: "Tiểu Hoài à, làm sao thế, đồ trước mặt cậu là món nổi tiếng đó, không thích ăn sao?"

Giản Hoài không nghĩ tới sẽ bị nhắc tên: "Không phải không thích, tôi là... nhìn thấy là món nổi tiếng thì muốn chuyển qua cho anh nếm thử một chút."

Đạo diễn Quách cười to: "Được được được, quả nhiên không uổng công tôi thương cậu!"

Giản Hoài nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng rất nhanh cậu đã không cười nổi, vì sao mấy món rau trộn trước mặt đều có gừng, khách sạn này nấu ăn cho gừng giống như không cần tiền vậy!

Xoay mấy vòng đồ ăn trước mặt lại có gừng, ánh mắt Giản Hoài u oán.

Đạo diễn Quách bên cạnh bắt đầu làm nóng không khí: "Hôm nay mời mọi người ăn, đến đến đến, làm một ly, chúng ta trước tiên chúc mừng Tiểu Hoài đóng máy!"

Mọi người trên bàn đứng lên nâng chén, không ít người nói lời may mắn.

Đạo diễn Quách ngồi xuống lấy tay ra hiệu: "Đều nếm thử chút đi, đây đều là món nổi tiếng của khách sạn đấy, hương vị tuyệt đối là chính tông!"

Phần lớn mọi người đều vươn đũa, bao gồm cả Thẩm Hướng Hằng.

Còn không đợi Thẩm Hướng Hằng gắp được, đã có người nhanh tay hơn anh từng chút gắp rau vào bát anh, Giản Hoài khẽ meo meo thò mặt sang, nhỏ giọng: "Tôi đã nhìn qua rồi, món này không có gừng."

Thẩm Hướng Hằng dừng đũa lại một lát.

Giản Hoài giống như hiến vật quý, đèn đóm trong khách sạn sáng chói, cậu hơi nghiêng mặt, mặt mày cong cong, tràn đầy dịu dàng, đôi mắt không hề chớp mà nhìn anh, giống như một đứa nhỏ đang đợi chờ khen ngợi.

Thẩm Hướng Hằng cúi đầu, gắp miếng rau lên ăn.

Giản Hoài hạ giọng: "Thế nào? Không có phải không?"

Trên bàn tiệc ăn uống linh đình, tiếng bát đĩa va chạm nhau cùng âm thanh trò chuyện không dứt bên tai, Thẩm Hướng Hằng quay đầu lại, phối hợp với động tác của cậu kề sát vào một chút, hai người như ghé sát vào nhau chạm cả vành tai, hơi thở dường như cũng đang hòa quyện làm một, đôi tai mẫn cảm của Giản Hoài đã muốn chậm rãi đỏ lên, giọng nói từ tính của Thẩm Hướng Hằng mang theo ý cười: "Không có."

Hầu kết của Giản Hoài lăn lộn lên xuống một chút.

Đạo diễn Quách bên cạnh lại chuyển qua đây tiếp đón Giản Hoài: "Tiểu Hoài à, công việc tiếp theo của cậu là gì? Đã sắp xếp gì chưa?"

Giản Hoài bối rối hoàn hồn, cậu nghĩ nghĩ: "Chị Chân hình như nói để cho tôi tham gia mấy show giải trí."

"Cũng được đấy." Đạo diễn Quách tỏ vẻ tán thành, "Cậu mới phát triển, cũng không thể ở suốt trong đoàn phim quay liên tục được, nhất định phải đẩy mạnh tên tuổi, tham gia show giải trí hâm nóng tên tuổi, chụp chút quảng cáo kiếm tiền cũng tốt."

Giản Hoài cười cười theo: "Nếu có thể, tôi vẫn muốn quay phim."

Đạo diễn Quách hơi kinh ngạc, ý vị thâm trường mà nhìn về phía Thẩm Hướng Hằng: "Tính cậu vậy mà lại giống hệt Thẩm Hướng Hằng, còn nhớ rõ năm ấy cậu ta nổi tiếng bạo như vậy, công ty tính để cậu ta tham gia show giải trí đẩy mạnh tên tuổi, cậu ta lại chế giễu, chỉ muốn đi quay phim, trực tiếp tới cắm rễ trong đoàn phim, không để ý đến chuyện bên ngoài."

Thẩm Hướng Hằng vừa thấy lửa bén đến người mình, lười biếng cười: "Anh nói mấy lời này, làm như tôi chưa từng buôn danh bán tiếng vậy."

"Cũng không phải tôi nói đâu, muốn nói cũng là người đại diện của cậu nói đấy." Đạo diễn Quách uống hết ly rượu, có chút cảm khái, "Người đại diện Mẫn Tịnh của cậu, thật sự không tồi, tôi nhớ rõ cô ấy đã theo cậu từ bảy tám năm trước, lúc cậu vừa ra mắt đã dẫn dắt cậu rồi phải không?"

Thẩm Hướng Hằng nhẹ nhàng gật đầu.

Đạo diễn Quách có chút cảm khái: "Cũng không dễ dàng nhỉ, cậu không có việc gì cũng phải đối tốt với cô ấy vào, cô ấy cũng vì muốn tốt cho cậu."

Thẩm Hướng Hằng cười: "Anh đừng nói như vậy, người không biết còn tưởng tôi ngược đãi người đại diện đấy, đến lúc đó tin này bị truyền ra, chị ấy sẽ tìm anh đầu tiên."

Đạo diễn Quách cười haha.

"Tôi cũng là vì muốn tốt cho Hướng Hằng."

Giản Hoài ngồi bên cạnh có chút xuất thần, cậu vốn nghĩ bản thân đã không còn nhớ rõ, nhưng hóa ra lại không phải, ký ức một khi đã được mở ra, hình ảnh lại chợt rõ ràng như vậy.

Ngày cậu gặp Mẫn Tịnh là một ngày tươi đẹp, ánh nắng chói chang, rất nóng nực.

Mẫn Tịnh còn chưa nói gì, chỉ đem thông cáo bày ra trước mặt Giản Hoài: "Đây là lịch trình của cậu ấy, quá nhiều quảng cáo và show giải trí không tốt, cậu biết vì sao lại không quay phim không?"

"Vì để mau chóng kiếm tiền, cậu ấy phải để tiền cho cậu đến trường."

"Cậu cho rằng cậu ấy không muốn quay phim sao, còn không phải bởi vì vào đoàn phim sẽ không có cách nào chăm sóc cậu."

"Giản Hoài, cậu muốn cậu ấy phải làm gì bây giờ đây?"

"Loại thông cáo này chạy một hai năm, cậu tốt nghiệp đại học, cậu ấy cũng hoàn toàn mờ nhạt."

"Hiện tại mỗi ngày cậu ở cạnh cậu ấy, đều là đang hút máu của cậu ấy."

"Về sau cậu ấy nhất định sẽ hối hận, cậu muốn hủy hoại cậu ấy mới vừa lòng sao? Giản Hoài, coi như tôi cầu xin cậu, làm người không thể ích kỷ như vậy, cậu hãy thương xót cho Hướng Hằng đi."

Hối hận?

Đúng vậy, anh ấy nhất định sẽ hối hận, anh ấy thích quay phim như vậy mà.

Lông mi Giản Hoài khẽ run lên, một bên hoảng hốt mà nhớ lại quá khứ, một bên máy móc gắp rau ăn, kết quả đang chuẩn bị gắp vào miệng, tay đã bị người cầm lấy.

"Cậu..." Thẩm Hướng Hằng cười mà như không cười nhìn cậu, "Thích ăn gừng à?"

Giản Hoài sửng sốt, hoàn hồn nhìn lại đũa của mình, cậu lại thực sự gắp phải miếng gừng vàng óng, hơn nữa còn chuẩn bị cho vào miệng!

Đạo diễn Quách ôm bụng cười lớn.

Giản Hoài cũng đỏ bừng mặt: "Là, vừa nãy mới thất thần."

"Hah, tật xấu nhỏ hơi nhiều nhỉ." Ngón tay thon dài của Thẩm Hướng Hằng thưởng thức ly rượu trong tay, "May là chúng ta cùng bàn, về sau ra ngoài xã giao cũng như vậy, bị người ta bán đi cũng không biết."

Đạo diễn Quách cũng lên tiếng: "Tiểu Hoài, cậu còn trẻ, đừng quá thiếu sót, trên bàn cơm như này cũng không thể tùy tiện thất thần."

Nhất là nơi như giới giải trí sâu như nước này, làm gì cũng phải có tâm nhãn, thật cẩn thận mới có thể đi được lâu dài.

Mặc kệ là ăn hay uống, chỉ cần có người muốn chỉnh mình, lúc nào cũng có cách.

Giản Hoài nhanh chóng gật đầu: "Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

Thẩm Hướng Hằng nhíu mày: "Cậu còn muốn có lần sau?"

"Không." Giản Hoài bất đắc dĩ mà cười: "Đừng trêu chọc tôi, tôi thực sự biết sai rồi."

Đạo diễn Quách ở bên cạnh thấy chơi rất vui: "Cậu nên thấy mừng, Thẩm ảnh đế trước đây chưa từng dạy qua cho bạn nhỏ khác đâu, tự mình quý trọng đi."

Giản Hoài nghe xong lại gắp mấy miếng rau cho Thẩm Hướng Hằng.

Đạo diễn Quách tiếp tục cười.

Chuyện tình vừa mới xảy ra hơn nữa trong lòng còn có việc, không lâu sau Giản Hoài muốn ra ngoài hít thở không khí, vì thế buông đũa: "Tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh, mọi người ăn tiếp đi."

Thẩm Hướng Hằng gật đầu.

Giản Hoài bước nhanh ra ngoài, điều hòa trong khách sạn thổi mát lạnh, làm cậu cảm thấy cả người khô nóng không thôi.

Tìm một buồng vệ sinh gần đây, còn chưa đi vào, bên trong đã truyền tới giọng nói chuyện của những người khác.

"Tôi cảm thấy quan hệ của thầy Giản và anh Thẩm hình như không tồi đâu."

"Là rất tốt, thật tiếc."

"Muốn tránh hiềm nghi, về sau không chừng cũng không còn cơ hội diễn chung nữa."

"Ah... Thật đáng tiếc."

Giản Hoài yên lặng đứng bên ngoài, hô hấp đều gấp gáp khó chịu, vẫn là cái rễ cây này đâm vào lòng cậu nhiều ngày như vậy.

Giản Hoài vốn tưởng bản thân bây giờ đã có thể thản nhiên đối mặt, cũng không nghĩ đến giờ phút này bị nhắc tới, lại vẫn có thể ép bản thân mình không thở được.

Có người đi ra từ bên trong: "Thầy Giản?"

Giản Hoài mạnh mẽ nở một nụ cười, vừa chuẩn bị trả lời, sau lưng liền truyền tới một giọng nói: "Đều ở đây sao?"

Sau khi nhân viên công tác vừa thấy, vội vàng kính trọng nói: "Anh Thẩm."

Thẩm Hướng Hằng gật đầu: "Đều ở bên ngoài phòng vệ sinh làm gì vậy, trở về đi."

Nhóm nhân viên vội chạy đi.

Giản Hoài điều chỉnh biểu tình của mình một chút, xoay người: "Anh sao cũng lại đây?"

"Tôi không thể tới?" Thẩm Hướng Hằng cao hơn cậu nửa cái đầu, thời điểm đứng quá gần, khí thế rất mạnh mẽ, dùng hình dung từ trên cao nhìn xuống cũng không đủ, "Hôm nay lúc ăn cơm cậu luôn không yên lòng, nghĩ đến cái gì thế?"

Giản Hoài theo bản năng phản bác: "Không có gì đâu."

Thẩm Hướng Hằng để Giản Hoài đi từ từ bên cạnh anh: "Lừa ai chứ, còn kém viết hẳn có băn khoăn lên mặt đấy."

Giản Hoài cũng không có tâm tình phản bác lại.

"Có người tìm cậu nói qua chuyện tránh hiềm nghi sao?" Thẩm Hướng Hằng đột nhiên hỏi.

Giản Hoài sửng sốt, cậu nhìn về phía Thẩm Hướng Hằng, lại rất nhanh liếc về: "Không có."

Thẩm Hướng Hằng bị cậu chọc cười: "Không có mà cậu ở trong này sợ hãi rụt rè rúc đầu như con rùa đen làm gì?"

"..."

Giản Hoài hơi oan ức: "Nhưng, nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy mà."

"Lúc trước..." Thẩm Hướng Hằng từ từ đi tới, tiện tay châm điếu thuốc, "Nếu tôi lo lắng đóng chung sẽ mang tiếng xấu, sẽ không nhận diễn bộ này."

Giản Hoài ngẩng đầu nhìn anh.

Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng ngậm điếu thuốc, lười biếng cười: "Nếu nhận, sẽ không quản chuyện này."

Giản Hoài hơi kinh ngạc, cậu không nghĩ đến Thẩm Hướng Hằng lại thông suốt như vậy, có chút chần chừ nói: "Chỉ là, đến lúc đó nếu không tránh đi, có thể sẽ truyền ra ít lời vu khống nhảm nhí, thực ra tôi không sao cả, chủ yếu là danh tiếng của anh vẫn luôn tốt, tôi không muốn để anh... chịu tiếng xấu."

Thẩm Hướng Hằng cười nhạt một cái: "Đem tâm tư của cậu trả lại đi, nếu thực sự bị truyền ra cái gì, Mẫn Tịnh cũng nên nghỉ việc, cậu cho rằng đoàn đội quan hệ xã hội của ca là để nuôi không à?"

"..."

Đúng vậy, so với đoàn độ của Thẩm Hướng Hằng, chính anh mới là ghê nhất đấy.

Trong lòng Giản Hoài hơi vui vẻ: "Về sau chúng ta còn có thể có cơ hội diễn chung với nhau sao?"

Thẩm Hướng Hằng ghé mắt liếc cậu một cái: "Sao nào, cậu muốn rời khỏi giới giải trí?"

Trong lòng Giản Hoài nổ tung như từng mảnh pháo nhỏ, ấm ức lúc trước như tan thành hư không, cậu nhìn Thẩm Hướng Hằng, khuôn mặt giãn ra lộ nụ cười tươi, khóe môi nhếch lên chiếc má lúm nhỏ ngọt ngào, vui vẻ như đứa nhỏ béo mập cả trăm cân.

Đã nói mà, thích nhất Thẩm Hướng Hằng, siêu thích á!

"Mọi người đều về đi, trên đường chú ý an toàn!"

Bữa cơm này ăn không quá nhanh, rốt cuộc cũng là giao tình suốt hai tháng trong đoàn phim, nhiều ít cũng coi như thật tình, lúc chấm dứt, Giản Hoài bị chuốc không ít rượu, cả người có điểm lâng lâng.

Đạo diễn Quách cũng uống quá nhiều cần người đỡ: "Tiểu Hoài, trợ lý của cậu có tới đây không, hai người các cậu trở về như thế nào?"

Giản Hoài dựa vào thang máy chống đầu giảm bớt cơn say: "Không đâu, tối nay Đoan Ngọ về nhà đón lễ, không để cậu ấy đi theo, anh đừng lo, tôi gọi xe về được."

Thẩm Hướng Hằng đỡ cậu, nói với đạo diễn Quách: "Tôi đưa cậu ấy về."

Đạo diễn Quách vô cùng yên tâm: "Vậy đi, các cậu chú ý an toàn trên đường nhé, về nhà... cũng chú ý an toàn, chúng tôi cũng đi đây!"

Thẩm Hướng Hằng nhíu mày, cười với anh.

Đạo diễn Quách quay ra liếc một cái "tôi hiểu".

Giản Hoài uống say không giống với người khác, người khác có thể uống rượu chơi đến điên khùng, cậu lại không như thế, cậu say rượu chỉ đi ngủ. Trước kia lúc một mình vẫn ổn sẽ cố chống đỡ không ngủ, sau khi phát hiện người bên cạnh là Thẩm Hướng Hằng hoàn toàn thả lỏng bản thân, lúc ngồi trên xe Thẩm Hướng Hằng, cả người cậu dường như đã bị cơn buồn ngủ bao lấy.

Tay Thẩm Hướng Hằng đặt trên tay lái, ghé mắt hỏi cậu: "Nhà cậu ở đâu?"

"..."

Trên ghế phó lái là một mảnh tĩnh lặng, người đã cuộn thành một cục bắt đầu hít thở đều đều.

Thẩm Hướng Hằng dừng một lát: "Giản Hoài?"

Người bên cạnh như đã ngủ say, Thẩm ảnh đế do dự mãi rốt cuộc vẫn khởi động xe. Thành phố A lúc rạng sáng vẫn náo nhiệt, xe chạy qua lại trên đường, cuối cùng vẫn dừng lại trước căn biệt thự nhỏ.

Sau khi đỗ xe trong gara, Thẩm Hướng Hằng mở cửa xe: "Dậy đi."

Giản Hoài nhíu mày.

"Lên tầng ngủ." Tay Thẩm Hướng Hằng kéo Giản Hoài, sức lực anh lớn, ôm con gà con như Giản Hoài dễ dàng kéo ra ngoài.

Giản Hoài bị anh kéo đi, đi được một đoạn hết cơn buồn ngủ, cậu giật mình: "Đây là đâu?"

Thẩm Hướng Hằng: "Nhà tôi."

"Tôi, sao tôi lại ở nhà anh?" Giản Hoài lắc đầu, nghi ngờ nước vào đầu.

Thẩm Hướng Hằng cười lạnh thành tiếng: "Nói không chừng vì ngủ kỹ quá, bị mộng du."

"..."

Đại não trì độn của Giản Hoài rốt cục cũng nhớ tới nguyên nhân của chuyện này, cậu ngáp một cái: "Tôi đã ngủ sao?"

Đại sảnh tầng một rất sạch sẽ, trang hoàng cách điệu màu xám trắng, nghiêm túc mà lạnh lẽo, đồ dùng hình như mới tinh, nhà lớn như vậy nhưng lại thấy trống rỗng không có hơi người.

Thẩm Hướng Hằng để cậu ngồi trên sofa, tự mình đi rót chén nước quay lại: "Còn chưa ngủ đủ?"

Giản Hoài bắt đầu ngủ gật, nếu không phải vì đang ngồi trên sofa đơn, cậu đã có thể trực tiếp nằm xuống. Cả người tản ra toàn mùi rượu, khuôn mặt cậu đỏ bừng.

Thẩm Hướng Hằng xoa mi tâm: "Đứng lên, lên tầng ngủ."

Lúc này men say đã lên, hơn nữa còn vừa ngủ đến mơ màng, lá gan Giản Hoài liền lớn hơn, cậu vuốt ve tay Thẩm Hướng Hằng, than thở: "Đừng ồn."

Thẩm Hướng Hằng hơi dừng động tác, anh xoay người, nhéo mặt Giản Hoài: "Lá gan cậu lớn đấy nhỉ?"

Giản Hoài mở to mắt, còn buồn ngủ, hốc mắt phiếm hồng, có hơi oan ức: "Anh chỉ biết bắt nạt em."

"..."

Thẩm Hướng Hằng thấy hứng thú, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, dù vội vẫn ung dung: "Đến đây, em nói cùng ca, anh bắt nạt em thế nào?"

Giản Hoài ngồi trong sofa lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng đỏ, ôm gối ôm, cái đầu bù xù còn chôn trong gối, buồn bực: "Em không nói."

Thẩm Hướng Hằng buông tay: "Em không nói sau này anh lại bắt nạt em."

"..."

Giản Hoài bị anh chọc giận.

Một tay Thẩm Hướng Hằng chống cằm: "Nói sớm một chút, nói không chừng tính anh tốt liền sửa lại."

Ngữ khí dỗ dành và kiên nhẫn rốt cuộc vẫn có thể khiến người khác nhượng bộ, ít nhất Giản Hoài cũng có chút buông lỏng, cậu khẽ meo meo liếc mắt nhìn Thẩm Hướng Hằng một cái: "Em sẽ nói thật."

Thẩm Hướng Hằng gật đầu.

"Weibo của anh không theo dõi em!" Giản Hoài làm ầm ĩ, một bộ dạng bị uất ức đáng thương, "Wechat cũng không kết bạn, ngay cả điện thoại của anh em cũng không có!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top