Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31 - Vợ chồng phối hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Giản Hoài hơi mất tự nhiên nhìn thoáng qua anh trai quay phim, trên tay cậu là ít dầu gió, có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ là muốn làm mẫu lượng phải dùng là như nào thôi, làm sao mà bôi được."

"Xin lỗi." Thẩm Hướng Hằng cười thành tiếng: "Vậy xem ra là tôi hiểu lầm rồi."

Giản Hoài ngồi xuống bờ ruộng, kéo ống quần lên, lộ ra cẳng chân thon dài trắng nõn: "Tôi tự bôi một lần trước, anh xem lượng như này là đủ rồi."

Cậu ngồi ở nơi đó, quỳ gối ôm cẳng chân nhỏ, hơi rũ đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ mà thanh tú, dáng người cao cao, ánh mặt trời ban chiều chiếu lên người, giống như phủ lên người một tầng ánh sáng nhu hòa, ngồi trên bờ ruộng có chút bẩn nhưng lại không thấy có gì là không ổn, vẻ tự nhiên sạch trong của cậu như hòa thành một thể cùng phong cảnh thiên nhiên ở nơi này, khiến cho người ta thấy vui vẻ thoải mái.

Bình luận trên màn hình dần có chút không đúng.

"Thật xin lỗi, tôi bỗng nhiên get được nhan sắc của Giản Hoài."

"Ây, không phải chỉ có mình đằng ấy đâu."

"Đôi chân này tôi có thể chơi được cả năm!"

Tư tưởng của mọi người đang dần đến khúc nguy hiểm, một bóng người lại không nghiêng không lệch bước sang chặn lại màn hình của Giản Hoài, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Thẩm ảnh đế.

Thẩm Hướng Hằng cố ý duỗi tay lấy dầu gió trong tay Giản Hoài: "Bôi xong rồi à, để tôi thử xem."

Giản Hoài chỉ cho rằng anh vội vã làm việc để tránh bị phạt, dứt khoát duỗi tay lấy một ít dầu vào lòng bàn tay: "Ừ, anh cũng thử xem đi."

Hai người ngồi cạnh nhau bôi dầu, sau đó bắt đầu làm việc.

Giản Hoài cũng muốn xuống nước, Thẩm Hướng Hằng không cho: "Trước cứ ném mạ cho tôi đã."

"...Được rồi."

Hai người một trước một sau phối hợp làm, ánh nắng vốn không quá nóng, nhưng lao động khiến người ta đổ mồ hôi, Giản Hoài cúi người một lát lại đứng thẳng dậy, mồ hôi trên mặt rơi xuống, leo núi vốn đã rất mệt, thời gian nghỉ giữa trưa lại quá ít, ăn cũng không được là bao, lúc này dễ bị mệt mỏi, nông dân chịu vất vả ngoài sức tưởng tượng.

Giản Hoài đứng thẳng lưng, nhìn qua đồng ruộng hướng về phía Thẩm Hướng Hằng, Thẩm ảnh đế gieo mạ cũng rất nhanh nhẹn, một tay cầm một tay gieo thoạt nhìn như đã quen với việc nhà nông, ai có thể nghĩ thực ra anh lại là một quý tử nhà giàu có đâu?

Đúng vậy,

Thẩm Hướng Hằng sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, nên cũng nhận đủ sự chú ý của mọi người vào mình.

Đến giờ Giản Hoài vẫn còn nhớ rõ, khoảng thời gian nhà bọn họ bị phá sản đại khái là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của mình, lúc nghèo thì chẳng ai nhìn, đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em*.

*Câu gốc là 'Nghèo thì giữa chợ không ai thèm hỏi, giàu thì rừng sâu vẫn có kẻ thăm', biểu thị cho sự ấm lạnh trong quan hệ giữa người và người với nhau, thể hiện cho cái gọi là "ghét nghèo, ham giàu".

Cha mẹ vì không gánh nổi khoản nợ kếch xù đã tự sát, năm ấy cậu chỉ vừa mới vào năm cuối trung học, trong một đêm nhận được tin thiếu chút nữa đã sụp đổ.

"Vì sao đứa bé này phải nhất quyết do nhà tôi nuôi, thật đen đủi."

"Lỡ như người ta tìm đến đòi nợ thì biết làm sao bây giờ?"

"Nhà chúng tôi cũng không dễ dàng gì, thằng bé còn phải học đại học, dùng nhiều tiền lắm."

Mợ có ý kiến rất lớn với việc chiếu cố Giản Hoài, Giản Hoài biết lúc cha mẹ còn sống cũng đã giúp đỡ nhà bọn họ rất nhiều, có điều cậu của Giản Hoài là dân cờ bạc, tiền cũng đã tiêu hết, cho nên trong nhà cũng thiếu này hụt kia nhiều, mợ tất nhiên cũng tiếc xài tiền.

Giản Hoài ở trường chịu đựng người ta chỉ trỏ, ở nhà bị mợ ngầm mắng mỏ quở trách, thời điểm cấp ba là thời khắc mấu chốt nhất, thành tích của cậu lại tụt dốc không phanh.

Ngay lúc này, Thẩm Hướng Hằng lại đi tới.

"Vì sao không nói với anh?"

Giản Hoài sửng sốt.

"Anh đang hỏi em." Bàn bị đập rầm một tiếng, cậu trai cường thế áp thân mình tới, buộc Giản Hoài phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Vì sao nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy lại không nói với anh?"

Khi đó bọn họ còn chưa ở cạnh nhau, mới chỉ là bạn bè.

Giản Hoài trốn tránh anh: "Anh đừng tới tìm em nữa."

Thẩm Hướng Hằng: "Lý do."

"Tình huống nhà em anh cũng biết rồi." Giản Hoài cố chấp nặn ra một nụ cười: "Cách xa em một chút với anh sẽ tốt hơn, nhà anh cũng làm ăn buôn bán, cha mẹ anh chắc cũng đã dặn rồi."

Ngay lúc đó sắc mặt Thẩm Hướng Hằng đen đến mức hoàn toàn không hình dung được: "Có bản lĩnh thì em nói lại một lần nữa."

Giản Hoài tâm như tro tàn, tất cả mọi việc phát sinh trong khoảng thời gian này đã đem hết tất cả những điều tốt đẹp trong lòng cậu mài mòn đến sạch sẽ: "Đúng là như thế."

Thẩm Hướng Hằng trầm mặc.

"Em tính qua khoảng thời gian này sẽ nghỉ học." Ánh mắt Giản Hoài trống rỗng, khóe môi treo lên nụ cười nhạt: "Em muốn đến một nơi khác, dù sao cũng đã 18 tuổi, tùy tiện tìm một chỗ nào đấy làm công là được."

Nếu không phải có một ngọn lửa trong lòng đang âm ỉ cháy khiến anh phát đau, Thẩm Hướng Hằng thực sự nghĩ mình đang nằm mơ, đây là Giản Hoài ư, là người thực sự thích học tập, từng nói về sau nhất định phải thi đại học Y kế thừa phòng khám sao, là Giản Hoài mà anh đã nhiều năm nhìn thấy cậu lớn lên, cả ngày vẫn luôn tươi cười vô lo vô nghĩ đấy ư.

Nhưng hiện tại chính cậu lại nói muốn nghỉ học.

Cậu nói muốn rời đi đến một nơi khác.

Cậu nói, cậu tùy tiện tìm một chỗ nào đấy làm công là được.

Thẩm Hướng Hằng cách cậu rất gần, giọng nói lạnh lùng, dường như còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Vậy còn anh?"

Giản Hoài sửng sốt: "Cái gì?"

"Còn anh thì sao?" Thẩm Hướng Hằng lặp lại lần nữa, cười lạnh: "Em cứ như vậy mà vứt bỏ anh?"

"..."

Khoảng cách gần như vậy, bốn mắt nhìn nhau, Giản Hoài nhìn rõ trong đáy mắt Thẩm Hướng Hằng có chút đỏ, cuối cùng cả hốc mắt cũng đỏ bừng.

Bọn họ đã từng hẹn nhau muốn học cùng một trường đại học, Thẩm Hướng Hằng thích diễn, về sau muốn làm diễn viên, cậu nói muốn làm một y sĩ già, mỗi ngày đều sẽ pha trà kỷ tử cho anh. Còn nói về sau sẽ để Thẩm Hướng Hằng nhận quảng cáo cho phòng khám của cậu, bọn họ còn có rất nhiều điều ước hẹn sau này.

Cậu cho Thẩm Hướng Hằng một lời ước hẹn, cuối cùng lại thất hứa.

Mũi Giản Hoài đau xót, cố nén nước mắt, cậu mím môi: "Vậy anh muốn làm sao bây giờ, cha em đã mất, mẹ em cũng không còn, em ở nhà mợ khiến mọi người mỗi ngày đều không vui, em vốn học cũng không vào, học lên cao nữa cũng không có ý nghĩa gì, em..."

Cậu hít sâu một hơi: "Em thực sự mệt mỏi quá."

Thực sự rất mệt mỏi, ngày qua ngày đêm qua đêm toàn gặp ác mộng, trong mộng đều là bộ dạng cha mẹ chảy máu đầm đìa, ngày ngày đêm đêm không thoát ra được, chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột, giống như tất cả việc ác ý nửa đời trước cậu chưa từng trải qua thì bây giờ lại đều đang ập đến.

Giản Hoài che kín mặt: "Thật sự, em đã muốn chết đi, em không gánh nổi, em..."

"Vậy thì dọn ra." Thẩm Hướng Hằng gằn từng chữ: "Chúng ta chuyển đi, học phí của em anh sẽ tìm cách."

Giản Hoài kinh ngạc nhìn anh.

Ánh nắng buổi chiều ấm áp, dừng trên người Thẩm Hướng Hằng, giống như anh đang chìm trong cả vầng sáng ánh hào quang, trên khuôn mặt của cậu trai anh tuấn là một vẻ kiên định chưa từng có: "Giản Hoài, anh đã đoạn tuyệt với nhà mình, nếu em còn cự tuyệt, anh cũng chỉ có thể lưu lạc nơi đầu đường góc chợ, không nơi nương tựa."

...

Đời này Giản Hoài cũng chưa từng nghĩ đến Thẩm Hướng Hằng làm việc sẽ quyết liệt đến thế, anh chặt đứt hết tất cả đường lui của Giản Hoài, cũng chặt đứt hết đường lui của bản thân mình, cường thế mà lại bá đạo nhúng tay vào cuộc đời của Giản Hoài.

Là Thẩm Hướng Hằng cứu mạng cậu.

Khoảng thời gian đó là những năm tháng Giản Hoài chịu đựng khó khăn nhất, cũng là những năm tháng đáng quý nhất, bọn họ cầm chút tiền cỏn con đi thuê nhà, một bữa ăn cũng chỉ là một mớ cải thìa lớn một đồng, năm mươi xu hay chỉ là mấy xu cũng được Giản Hoài tính toán rất cẩn thận.

Sau khi Giản Hoài thi đại học quả thực rất lãng phí tiền, tiền tích cóp trong nhà cũng đem ra xài hết, trời còn chưa sáng Thẩm Hướng Hằng đã phải ra ngoài, đến khi tối mịt cũng chưa thấy về, thiếu chút nữa chạy đến gãy chân.

Nhưng Thẩm Hướng Hằng khi đó cũng mới gần 18 tuổi, anh còn là một thiếu gia nữa.

...

"Ngẩn người làm gì đấy."

Thẩm Hướng Hằng đi từ ruộng lên trên, ngồi xuống nghỉ tạm.

Giản Hoài nhanh chóng hoàn hồn, đem bình nước nhỏ ở cạnh đưa qua, thấy anh ra không ít mồ hôi, nói: "Chúng ta nghỉ một lát đi, không vội."

Thẩm Hướng Hằng nhìn thoáng qua: "Buổi chiều hẳn có thể xong một mẫu."

"Ông ơi!"

Một tiếng thét chói tai từ không xa truyền đến.

Giản Hoài đang nghĩ ngợi lát nữa dù thế nào mình cũng phải xuống gieo mạ cùng, kết quả bị tiếng la hét cắt ngang, cậu quay mặt qua xem, chỉ thấy cách chỗ họ khoảng năm mươi mét hình như có người té xỉu.

Giản Hoài cùng Thẩm Hướng Hằng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Đi qua xem sao."

Tiếng khóc chính là của một bé trai trong thôn, cậu bé đang ngồi quỳ bên người một ông cụ, có chút bất lực đáng thương, mọi người đang làm việc xung quanh ruộng đều vây quanh lại đây, nhìn thấy có cụ già té xỉu, có người đã gọi điện thoại cho bệnh viện.

Lúc đến được thì người vây xem đã quây được một vòng.

Giản Hoài hao hết sức lực mới chen đến nơi: "Mọi người nhường một chút..."

Người dân trong thôn nhìn thấy bọn Giản Hoài lại đây, đằng sau còn có người quay phim, đều có chút kinh ngạc, tuy đã biết có tổ chương trình quay phim, nhưng đây cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc gần đến vậy.

Có người phụ nữ nói: "Chàng trai, chương trình của các cậu có bác sĩ không?"

Giản Hoài lắc đầu, cậu nửa quỳ xuống bên cạnh cụ già, duỗi tay chạm vào ông, tay vừa mới nâng lên, một người đàn ông ở phía sau đi tới cầm chặt cổ tay cậu: "Chàng trai, không nên tùy tiện chạm loạn đâu, người này té xỉu không thể làm loạn được."

Giản Hoài nhíu nhíu mày, cổ tay bị kìm chặt phát đau.

Thẩm Hướng Hằng tiến lên một bước, anh cường thế tách hai người ra, sức lực to lớn làm khuôn mặt người đàn ông trong nháy mắt hơi vặn vẹo, động tác của Thẩm ảnh đế tao nhã, lời nói lại hàm chứa ý cảnh cáo: "Mời anh buông tay."

Giản Hoài nhẹ hít một hơi sâu, ghé vào nghe hô hấp của ông cụ, xác định tim đột nhiên ngừng, cậu ngồi dậy nói với Thẩm Hướng Hằng: "Phải làm cho tim đập lại mau."

Mấy người vây xung quanh đều sửng sốt.

Thẩm Hướng Hằng vậy mà rất bình tĩnh: "Để tôi đếm cho cậu."

Giản Hoài thực ra rất hoảng, tay cậu phát run lên, nhưng Thẩm Hướng Hằng đã ngồi xuống trước mặt cậu, đôi mắt đen láy trầm tĩnh kia dường như có một ma lực vô tận làm cho cậu bĩnh tĩnh trở lại.

Hít thở dồn dập mấy hơi, Giản Hoài bắt đầu ấn lên ngực ông cụ.

Giọng nói của Thẩm Hướng Hằng bình tĩnh vang lên bên tai: "Một, hai, ba, bốn, năm..."

Người dân đứng xung quanh tuy không hiểu cách chữa bệnh, nhưng cũng hiểu được đây là đang cứu người, nhất thời cũng không lại ngăn trở mà chỉ im lặng đứng bên cạnh xem.

Mặt trời chói chang khắp nơi, Giản Hoài rơi từng giọt mồ hôi xuống, động tác của cậu lại không dám dừng lại chỉ một chút.

Có người ở phía sau hỗ trợ quạt gió, có người đi đầu sẽ có người thứ hai, người dân cũng biết bản thân không giúp gì được, nhưng nhìn thấy Giản Hoài và Thẩm Hướng Hằng có vẻ nóng quá, có người trực tiếp lấy mũ mình đang đội quạt gió cho họ, có người còn dùng quạt hương bồ với cả quần áo.

Bình luận trên màn hình cũng đều là kinh ngạc.

"Thật hay giả vậy, hiệu quả của chương trình sao?"

"Hình như là thật đấy, ai lại lấy tính mạng ra nói giỡn chứ?"

"Xem thôi cũng thấy lo lắng, hy vọng ông cụ nhất định phải tỉnh lại."

Hai phút đồng hồ trôi qua, ông cụ vẫn như cũ không có hiện tượng biến chuyển nào, cánh tay Giản Hoài lúc trước vẫn luôn gieo mạ, lại cộng với các công việc khác, cánh tay kỳ thật đã không còn mấy sức, lúc này toàn bộ dựa vào ý niệm cứu người trong đầu mà chống đỡ.

Thẩm Hướng Hằng ở một bên vừa đếm số vừa lau mồ hôi cho cậu.

"68, 69, 70..."

Nhóm người đạo diễn cũng vây quanh lại đây, thôn nhỏ lạc hậu này không có phòng khám nhỏ nào, dưới chân núi có vài phòng khám nhưng hiện tại để lên núi cần phải có thời gian.

Đạo diễn đã liên hệ với người ở dưới chân núi, tính mạng quan trọng ai có thể không vội được.

Thể lực của Giản Hoài đã hoàn toàn gần đến giới hạn quá mức cho phép, cậu há to miệng thở, hai tay đều phát run, tim đập thình thịch, chỉ có giọng nói của Thẩm Hướng Hằng ở bên cạnh chống đỡ cho cậu.

"Mí mắt động đậy rồi!"

Giọng nói của cậu bé mang theo sự kinh hỉ truyền đến: "Tỉnh, ông nội hình như đã tỉnh rồi!"

Giọng nói này giống như tiếng nói của tự nhiên, làm cho không khí nặng nề vội vàng xao động trên đồng ruộng có thể giảm bớt, Giản Hoài tê liệt ngồi bệt xuống, ông cụ chậm rãi tỉnh lại, đuôi mắt đầy nếp nhăn, ánh mắt vẩn đục còn hơi mê mang, đứa cháu bổ nhào đến, khóc hổn hển không thành tiếng: "Ông nội, ông nội..."

Ông cụ vỗ tay cháu trai: "Không sao, ông nội không sao cả."

Đứa nhóc khóc rất to, lại vẫn còn nhớ đến cảm ơn Giản Hoài: "Cảm ơn, cảm ơn anh trai đã cứu ông nội."

Thẩm Hướng Hằng nói với nhân viên bên cạnh: "Nước đâu?"

Nhân viên công tác trong đoàn đưa cho anh một chai nước, Thẩm Hướng Hằng mở nắp đưa cho Giản Hoài: "Uống một chút đi."

"Cảm ơn." Giọng nói của Giản Hoài có chút khàn, cậu cầm lấy chai nước uống hơn nửa mới bình tĩnh lại, trái tim đập kịch liệt cùng sự khẩn trương cực độ đã hao phí hết sức lực của cậu, giờ phút này cậu cảm thấy mình không còn chút sức nào nữa.

Đạo diễn sắp xếp người lại đây: "Chúng ta đưa ông ấy xuống núi, có nhân viên y tế ở bên dưới chân núi đang chờ."

Ông cụ thế mới biết mình vừa được cứu, vô cùng biết ơn với tổ chương trình, chậm rãi nói: "Cảm ơn, cảm ơn, các cậu vất vả rồi."

Nhân viên công tác trong chương trình đều lại đây nâng người dậy đưa đi.

Người đi rồi, sự việc cũng đã xong, Giản Hoài nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, sau đó lại đứng dậy chuẩn bị bắt đầu công việc một lần nữa, Thẩm Hướng Hằng đỡ cậu dậy.

Giản Hoài nghỉ ngơi một lát thấy đã tốt hơn nhiều, cậu nhìn Thẩm Hướng Hằng: "Vừa nãy nếu không phải anh, tôi có thể sẽ không thành công."

Động tác của Thẩm Hướng Hằng tự nhiên mà lấy đi ngọn cỏ dại trên người cậu, khóe miệng gợi lên ý cười: "Nếu không phải cậu, ông cụ kia có thể sẽ không được cứu, tôi chỉ giúp đỡ thôi, cậu đã làm tốt lắm."

Giản Hoài được khen, có chút ngượng ngùng: "Chỉ là trước kia lúc còn ở Mỹ đã học qua một chút..."

Vừa dứt lời, cậu biết mình đã nói sai rồi.

Ý cười trên mặt Thẩm Hướng Hằng cũng dần dần biến mất: "Thầy Giản thực sự là đa tài đa nghệ, không cần khiêm tốn."

"..."

Lại nữa rồi.

Lúc này còn đang quay chương trình nên Giản Hoài cũng không dám nói gì, chỉ đành ngượng ngùng đáp lời.

Ruộng lúa bên kia mới gieo mạ được một nửa, hai người đi tới bên bờ ruộng, Thẩm Hướng Hằng xắn ống quần lên một lần nữa xuống nước: "Cậu đừng vội xuống, để tôi."

Giản Hoài vừa mới nghỉ được một lát đã thấy ổn hơn: "Không sao cả, tôi đã ổn rồi."

Thẩm Hướng Hằng một lần nữa lấy mạ gieo trong đất: "Không cần đến cậu, cậu thành thật nghỉ ngơi đi, ngày mai sợ rằng thắt lưng sẽ đau đấy, có khi còn không đi lại được, ngày mai chúng ta còn làm nhiệm vụ nhóm, cậu còn muốn tôi cõng cậu sao?"

"..."

Giản Hoài dở khóc dở cười.

Một đám khán giả xem trực tiếp cũng vội vã sửa lại hướng gió:

"Tôi đề nghị trực tiếp cho bọn họ phòng tốt nhất!"

"Giản Hoài thực sự rất tốt, cậu ấy thực sự hiểu y thuật, thật lợi hại!"

"Chào các chị em, từ hôm nay tôi chính là fan của Giản Hoài!"

Đối với một chương trình thực tế, lượng theo dõi nhiều nhất phải là một vài ngôi sao hàng top, nhưng mà dần dần biểu hiện của Giản Hoài lại lọt vào mắt của khán giả, có thể lúc trước trên mạng có rất nhiều phỏng đoán ác ý về Giản Hoài, làm cho hiện tại khi khán giả thấy được một Giản Hoài chân thật như thế lại bị lọt hố làm fan của cậu.

Rất nhanh đã đến khoảng ba bốn giờ chiều, ánh mặt trời đã ngả dần về phía tây, trời cũng không còn nóng nữa, gió nhẹ thổi từng trận tới khiến cho người ta cảm thấy có chút mát mẻ.

Cách đó không xa có một đám người đang đi tới bên bờ ruộng.

Đi đầu chính là người đàn ông đã ngăn Giản Hoài lại, anh ta dẫn theo một đám người tới, đi tới trước mặt Giản Hoài thì dừng lại: "Chào cậu, tôi là người vừa nãy, thực sự xin lỗi vì lúc trước đã ra tay với cậu."

Giản Hoài nhìn khí thế ồn ào của anh ta còn tưởng anh ta muốn tới đây kiếm chuyện, ai ngờ một người đàn ông thân cao mét tám như vậy nửa ngày lại nghẹn ra được những lời này.

Giản Hoài sửng sốt, nở nụ cười: "Không có chuyện gì cả."

Người đàn ông trố mắt nhìn Giản Hoài, thanh niên trước mặt có làn da trắng nõn, bộ dạng ôn hòa thanh tú, cười rộ lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, thực sự rất đẹp.

Người đàn ông đỏ mặt: "Chúng tôi tới để cảm ơn cậu cùng bạn bè đã giúp chú Trương bọn tôi, chúng tôi cũng không có gì để báo đáp, nhìn thấy hai người đang gieo mạ thì muốn đến đây hỗ trợ."

Giản Hoài hơi kinh ngạc: "Hả?"

Vài người đứng phía sau đã xuống nước: "Cậu nhóc, cậu nhất định đừng từ chối nhé!"

"Đúng vậy đúng vậy, nếu cậu từ chối chúng tôi cũng không biết phải nói gì hay làm gì mới ổn cả." Một ông chú đang thuần thục lấy mạ gieo trong nước: "Mong cậu hãy nhận lời xin lỗi của chúng tôi."

Người đàn ông cũng cuống quít xuống nước, còn nói Thẩm Hướng Hằng mau chóng lên bờ đi.

Một người phụ nữ ở phía sau nhiệt tình giữ chặt tay Thẩm Hướng Hằng: "Buổi tối hai người đến nhà chúng tôi ăn cơm đi, thực sự rất biết ơn hai người, các cậu như Bồ Tát sống vậy đó."

Động tác của Thẩm Hướng Hằng tao nhã mà rút tay về, khóe môi nhếch lên nụ cười: "Cô khách khí quá, nên làm thôi."

Người phụ nữ cảm khái vạn phần.

Bởi vì có chút chuyện này xen vào, đừng nói là một mẫu, ba mẫu cũng rất nhanh đã làm xong, Giản Hoài và Thẩm Hướng Hằng từ chối không được, dứt khoát ở rừng cây nhỏ cách đó không xa --- nướng khoai lang.

Giản Hoài đào một cái hố trên mặt đất, Thẩm Hướng Hằng lấy ít lá cây khô đốt bên trong, từ trong ví lấy ra một hộp diêm, quẹt một cái, lửa bén, ngọn lửa thật nhỏ đốt phiến lá bên dưới, lửa rất nhanh đã bùng lên.

Giản Hoài cẩn thận lấy khoai lang đặt lên trên đám lá cây đang đốt.

Thẩm Hướng Hằng lấy đất vùi lên trên, khói từ bên trong hố chậm rãi bùng lên, hai người ngồi xuống cạnh nhau trên mặt đất.

Giản Hoài nhìn chằm chằm cái hố: "Không biết khi nào có thể nướng xong."

Thẩm Hướng Hằng lười biếng dựa vào thân cây: "Chờ."

"Chúng ta luôn không nắm chắc độ cháy." Giản Hoài nhớ đến có một lần bọn họ ở nhà đốt bếp làm BBQ, kết quả nướng đến cháy đen: "Hy vọng lần này đừng đem củ khoai duy nhất nướng thành than."

Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt lên nhìn cậu: "Nếu như nhớ không lầm, chỉ có cậu mới không nắm chắc thôi."

Giản Hoài vì mình mà phủi sạch oan ức: "Tôi đã thử chắc chắn rồi, ai biết được nó cháy thành vậy đâu."

"Đúng thế." Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng gợi lên ý cười: "Nhất định đều do lỗi của nó, thầy Giản của chúng ta không sai."

Giản Hoài chợt đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng.

Bình luận trong màn hình là một mảnh hồng phấn:

"Thực xin lỗi, hôm nay tôi chính là muốn cặp này."

"Rất ngọt!"

"Yêu yêu."

Khoai lang rất nhanh đã chín, lần này dù Giản Hoài đã nắm chắc nhưng vẫn cháy một ít, có điều khoai lang hơi cháy thì ăn vẫn khá ngon.

Hai người bọn họ buổi trưa ăn mì cũng chưa no, lúc này tự mình làm cái bếp nhỏ ăn một bữa phụ.

Những người khác, nhất là Tần Việt và Vu Tử Ái đi cày ruộng tiến triển nhất định không thuận lợi như vậy.

Tần Việt theo chủ nghĩa đàn ông, sẽ nghĩ nhiều làm ít, mà Vu Tử Ái vốn được chiều chuộng, vừa thấy Tần Việt chiếu cố đến càng không muốn lao động, nhưng bởi vì nghĩ buổi tối không có điều hòa, vẫn là tận lực đào đất, chẳng qua vẫn luôn kêu mệt.

Cô bĩu môi: "Anh Tần Việt, tôi thực sự mệt quá đi mất."

Tần Việt ra vẻ ga lăng: "Vậy đừng cày ruộng nữa, nghỉ ngơi đi."

Dù sao Giản Hoài cũng sợ sâu như vậy, làm sao có thể xuống nước, Thẩm Hướng Hằng cũng có thể sẽ không để cậu ta xuống, như vậy bọn họ nhất định sẽ không gieo được bao nhiêu, cậu ta cùng Vu Tử Ái cũng sẽ không đứng cuối!

Mãi cho đến sát buổi tối mới kết thúc công việc, người của ba nhóm cũng đã về đến nơi.

Giản Hoài và Thẩm Hướng Hằng buổi chiều ăn không ít, những người khác đều đói đến mức bụng dán vào lưng, chỉ có hai người là ăn no, hơn nữa lúc sau tổ chương trình còn dẫn theo mấy người trong thôn, muốn sau khi quay xong mời hai người bọn họ đến nhà ăn cơm.

Đạo diễn tuyên bố: "Nhóm thắng ngày hôm nay là nhóm của Giản Hoài và Thẩm Hướng Hằng! Chúc mừng hai người đã đạt được phòng điều hòa, ngày mai không ngừng cố gắng nhé!"

Người hai nhóm khác có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nể tình mà vỗ tay.

Đạo diễn muốn đi qua phát số phòng, Tần Việt lại đứng lên: "Đạo diễn, nhóm Giản Hoài so với chúng tôi cày ruộng làm được nhiều hơn sao? Nhưng buổi chiều hình như tôi có nhìn thấy cậu ấy ở rừng cây phía bên kia, không hề gieo mạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top