Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33 - Sức mạnh che chở vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái sợ hãi, nhìn về phía hai anh trai quay phim trước mặt. Vì đề phòng người đến mua biết họ đang quay chương trình, nhóm quay phim đều được che giấu kỹ càng.

Cô gái lớn tiếng: "Các người là ai, các người là người nào đây hả?"

Chợ vừa hay cách đồn công an khá gần, cảnh sát đến rất nhanh, xe cảnh sát hú còi lại đây, đưa cô gái đi.

Chuyện như vậy phát sóng trực tiếp cũng gây ra chấn động, vốn chỉ có khoảng ba triệu người coi, kết quả vừa xảy ra chuyện tiền giả, đoạn phim bị tải lên weibo, lúc này xem như đã gây ra trận náo động vô cùng lớn.

"Chương trình này là gì thế, thật kích thích."

"Thẩm ca thật đẹp trai."

"Tranh này coi đẹp đấy, mua dưa hấu được tặng tranh, tôi phải nhận thầu cả xe dưa hấu này."

Quần chúng hóng dưa cũng lục tục ùa vào phòng phát sóng trực tiếp. Vốn là ba nhóm, người xem có thể tự lựa chọn máy quay, tuy lưu lượng tự thân của Thẩm Hướng Hằng đủ lớn, nhưng Tần Việt cùng Triệu Thiến cũng đều là lưu lượng, cho nên số lượng người xem cơ bản cũng không chênh lệch gì nhiều, hiện giờ sự việc này xảy ra, kết quả liền không giống nhau.

Gần một tiếng, ba nhóm phát sóng trực tiếp vốn chỉ có ba triệu người coi đã bị phá vỡ kỷ lục, phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Hướng Hằng và Giản Hoài đã đột phá lên năm triệu người xem.

Nền tảng phát sóng không kịp chuẩn bị, người xem đột nhiên truy cập quá nhiều khiến cho nền tảng bị sập ngay lập tức.

Vì thế, nào là #mua 10 cân dứa đổi chữ giá 30 triệu# với #dùng tiền giả mua một cân dưa hấu# nằm chiễm chệ trên hotsearch, từng cái từng cái một, cuối cùng dừng lại ở #nền tảng phát sóng trực tiếp Tiểu Thái Dương gặp sự cố#

Làm sao mà một lưu lượng lớn lên hotsearch có thể khiến nền tảng sập luôn? Tiểu Thái Dương là nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất trong nước, tính ổn định cùng mức độ nổi tiếng đều rõ như ban ngày, đã làm phát sóng trực tiếp với vô số ngôi sao, chưa từng xuất hiện tình trạng đứt đoạn như này, giờ lại bị một ngôi sao khiến nền tảng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Tổ chương trình cũng không ngờ đến, đạo diễn cười toe toét: "Thực sự trăm triệu lần không ngờ tới được."

Phó đạo diễn ở bên cạnh đáp: "Lúc lên kế hoạch mời Giản Hoài bên kia còn phê bình kín đáo, rốt cuộc vẫn là anh thật tinh mắt."

"Danh tiếng của Giản Hoài tuy không lớn, nhưng đề tài thảo luận rất cao." Đạo diễn trầm ngâm một lát, "Lần đó, ở bữa tiệc của đạo diễn Trương, tôi thấy cậu ấy nói chuyện cùng Gerrard, liền biết về sau cậu ấy tuyệt đối sẽ không bị vùi lấp."

Phó đạo diễn ở một bên liên tục nói bội phục đạo diễn, ánh mắt nhìn người thực sự rất chuẩn.

Mặc kệ những người khác vì sao mà vui mừng, Giản Hoài bên này vẫn không hay biết gì, bọn họ đang bận đóng gói dưa hấu cho người ta.

"Cậu nhóc, nghe nói các cậu nhận phải tiền giả, đầu năm nay buôn bán không dễ dàng, cậu cho tôi một cân dưa hấu đi."

"Lúc trước tôi cũng nhận phải tiền giả, những người này tâm địa thật xấu, các cậu làm đúng lắm, tôi cũng mua một ít."

"Dưa của các cậu trông không tệ đâu, tự các cậu trồng sao?"

Giản Hoài và Thẩm Hướng Hằng một bên nhanh nhẹn lấy túi cho họ, cân lên, một bên nói: "Là người dân trong thôn trồng. Tổng cộng năm đồng năm, lấy chị năm đồng."

Việc buôn bán chủ yếu vẫn là hai bên đều thấy có lợi.

Mọi người vừa thấy ông chủ này thật biết cách buôn bán liền vây quanh lại đây, một đám người đứng xung quanh khiến những người ở đằng sau cũng tò mò không biết dưa này ăn có ngon hơn nhà khác hay không, dứt khoát cũng lại đây luôn.

Không tới một buổi sáng, tất cả hoa quả đã bán hết.

Giản Hoài mệt đến mức ngồi liệt trên ghế, bởi vì vẫn luôn nói chuyện, nên giọng có hơi khàn: "Tôi thực sự không nghĩ có thể bán hết nhanh như vậy."

"Đừng nói chuyện." Thẩm Hướng Hằng đưa một chai nước cho cậu, "Đói không?"

Giản Hoài cảm nhận một chút, bụng thực sự trống trơn, cậu tội nghiệp gật đầu: "Đói rồi."

Thẩm Hướng Hằng thấy trên mặt cậu còn gắn râu giả, trên đầu còn đội bộ tóc giả xoăn tít, thoạt nhìn như một ông chú trung niên bình thường hơn ba mươi, cố tình bây giờ ông chú trung niên này còn đang làm bộ tội nghiệp, nhìn không khỏi khiến người ta bật cười.

Thẩm Hướng Hằng đứng lên: "Đi thôi, ca mời cậu một bữa lớn."

Giản Hoài cũng đứng dậy theo: "Vậy xe của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Đạo diễn sẽ quản." Thẩm Hướng Hằng xua tay, "Không cần cậu quan tâm."

Vậy đi, Giản Hoài bây giờ cũng đang đói đến mức thân mình còn lo chưa xong. Trong trấn nhỏ không có quán ăn nào đặc biệt lớn, ven đường có mấy quán nhỏ bán rau xào buôn bán rất đông, Thẩm Hướng Hằng dẫn cậu vào đó ngồi.

Giản Hoài ngửi thấy mùi đồ ăn càng đói hơn, cậu nhìn thấy ông chủ dán một tờ thông báo đằng trước, không khỏi lẩm nhẩm theo: "Giải đề sẽ được giảm giá, điểm tuyệt đối được miễn phí hoàn toàn."

Không chỉ có Giản Hoài tò mò vì sao lại làm hoạt động này, cũng có các vị khách khác đang hỏi.

Bà chủ đang lấy tiền ở đằng trước cười nói: "Đứa nhỏ nhà tôi năm nay thi đại học, tôi cùng cha nó thương lượng, vừa muốn làm một hoạt động nhỏ, vừa để tích phúc cho đứa nhỏ."

Khách hàng hỏi: "Chơi như thế nào đây?"

Bà chủ lấy máy tính bảng trong tay ra: "Nếu như muốn khiêu chiến, tôi sẽ chọn một đề bất kỳ, giới hạn trong hai phút, có thể giải được sẽ được miễn phí, nếu giải được một nửa sẽ được giảm giá."

Có không ít khách trong quán nóng lòng muốn thử, đương nhiên cũng có không ít người xem náo nhiệt, mọi người đều bàn luận, nhưng thực ra lại tăng thêm không ít độ hot cho quán.

Giản Hoài đi qua chọn hai món, thuận tiện dặn dò: "Nhất định đừng bỏ gừng vào, xin cảm ơn."

Ông chủ gật đầu: "Còn chú ý cái gì nữa không?"

Giản Hoài nói không có. Cậu quay về bàn, còn chưa ngồi xuống, bàn phía sau đã truyền đến giọng nói tám chuyện:

"Mọi người biết không, có một chương trình đang quay hình ở chỗ chúng ta đấy."

"À, tôi biết, nghe nói có không ít ngôi sao đến, còn có một vị ảnh đế đấy, mấy bà vợ nhà chúng tôi đều thích cậu ta."

"Xì." Người đầu tiên mở miệng trong giọng nói tràn đầy khinh thường, "Cũng chỉ là con hát mà thôi, tôi nghe nói cậu ta ngay cả đại học cũng chưa học tới, không biết biết được mấy chữ."

"Thật không, thất học à?"

Giản Hoài đứng phắt dậy, bởi vì quá đột ngột nên ghế ngồi phát ra tiếng kẽo kẹt, ở trong quán vô cùng dị thường khiến người ta chú ý.

Bàn phía sau nháy mắt im lặng.

Thẩm Hướng Hằng kéo cổ tay Giản Hoài: "Ngồi đi."

Ngực Giản Hoài phập phồng lên xuống, bởi vì hai người vẫn đang hóa trang, mấy anh quay phim cũng đều hóa trang nốt, thật sự không ai có thể nhận ra bọn họ.

Giản Hoài hơi giãy giụa.

Thẩm Hướng Hằng làm bộ như vô tình mà nhìn thoáng qua máy quay: "Biết cậu đói rồi, đừng giục nữa, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy, cậu muốn để mọi người biết cậu đói đến mức phải chạy lại giục đầu bếp sao?"

Giản Hoài hít sâu một hơi, lại ngồi xuống, cậu phụng phịu, rõ ràng vẫn đang nổi nóng, nhịn không được than thở: "Ai thất học, anh mới không thất học, thành tích học tập của anh tốt như vậy mà."

Thẩm Hướng Hằng nhìn bộ dạng giận dỗi của cậu, cười: "Tôi cũng không thể chạy lại làm hai đề chứng minh cho bọn họ thấy được mà?"

"Cái này có gì mà không được?" Giản Hoài thực sự không nhịn được, "Người mồm miệng đê tiện cũng nên được dạy dỗ lại."

Bình luận bên trong phần lớn là fan của Thẩm Hướng Hằng đều đang nổi giận:

"Giản Hoài nói rất đúng!"

"Thực xin lỗi trước đây tôi đã hiểu nhầm cậu, cảm ơn cậu đã bảo vệ ca ca!"

"Nhóm người này thật ghê tởm, ca ca dựa vào thực lực của chính mình cố gắng từng bước mới đến ngày hôm nay, lấy bằng cấp công kích người, thực sự là hành vi hèn nhát*.

*Từ gốc: 弟弟行为 – xem lại chú thích chương 19.

"Về sau ai còn nói Giản Hoài cọ nhiệt trực tiếp khai trừ khỏi vòng, tôi tuyên bố từ nay về sau cậu ấy là người một nhà!"

Thẩm Hướng Hằng nhìn bộ dạng giận dỗi của cậu thực sự đáng yêu, nhưng bây giờ đang quay chương trình, không thể làm mấy hành động bị bôi đen được, anh nói: "Đổi bàn khác ăn vậy."

Giản Hoài gật đầu, cũng chuẩn bị nói với bà chủ đổi bàn khác, còn tiếp tục ngồi ở đây, cậu có thể tức giận đến ăn không ngon.

Bàn phía sau loáng thoáng nghe được cái gì mà giục cơm, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu nói tiếp:

"Không phải nghe nói còn có một người, gọi là gì nhỉ, Giản Hoài?"

"Đúng vậy, nghe nói là từ Mỹ về, vẫn là tốt nghiệp danh giá, nghe nói cậu ta không cha không mẹ, ai biết làm sao có tiền..."

"Ây, không phải là tiểu bạch kiểm* bị bao dưỡng đấy chứ?"

*Xem lại chú thích chương 8.

Thẩm Hướng Hằng đứng lên, động tác của anh không lớn như Giản Hoài, nhưng sắc mặt âm trầm, cả người đều bọc một tầng khí lạnh, thoạt nhìn rất dọa người.

Người bàn sau thấy được động tĩnh, mấy gã đàn ông ngậm miệng nhìn lại đây.

"Các vị," Thẩm Hướng Hằng dừng lại trước bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười tao nhã, "Ăn một bữa cơm có thể gặp được thực sự là duyên phận, có muốn tới chơi thử một phen không?"

Mấy gã đàn ông sửng sốt, đánh giá Thẩm Hướng Hằng.

Trên đầu Thẩm Hướng Hằng vẫn đang đội tóc giả, mấy lọn tóc rơi xuống che khuất ý lạnh sắc bén trong mắt, trên mặt còn dính ria mép, hóa trang như này làm giảm đi dung mạo anh tuấn của anh, nhưng dáng người cao gầy, khí tràng gây áp bức vẫn khiến người ta chú ý như cũ.

"Không phải chứ, cậu là ai đấy?"

Thẩm Hướng Hằng đi tới cái ghế trống ngồi xuống: "Người làm ăn, tới bên này làm chút chuyện buôn bán nhỏ."

Mấy gã đàn ông vừa nghe giọng của anh liền biết anh không phải người địa phương, giống như người trên thủ đô, liền nói: "Cậu muốn chơi cái gì?"

"Giải đề được không?" Thẩm Hướng Hằng thưởng thức chén trà trên bàn, "Tôi thua, không chỉ có một bàn này, tùy ý chọn một quán ăn bất kỳ trong trấn, tôi mời khách."

Đề nghị này làm người khác vô cùng động tâm.

Mấy gã đàn ông kia thật ra lại không thiếu cảnh giác: "Vậy, vậy lỡ như cậu thắng thì sao?"

Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng gợi lên ý cười: "Nếu đã chơi thì phải bị trừng phạt nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục."

"Chuyện này..."

Vài người liếc nhau, một người trong đó nói: "Cậu có bằng gì?"

Thẩm Hướng Hằng chậm rãi nói: "Tốt nghiệp trung học."

"À, chúng tôi đều học đại học." Sau khi biết bằng cấp của Thẩm Hướng Hằng, bọn họ rõ ràng đã thả lỏng và xem nhẹ hơn nhiều, có người vẫn thực sự ham món lợi nhỏ, nói, "Cậu thật sự sẽ mời sao?"

Thẩm Hướng Hằng gật đầu.

"Được!" vỗ bàn một cái, "Bà chủ, phiền đưa cho chúng tôi đề bài!"

Bình luận trên màn hình cũng là một mảnh sôi trào. Nền tảng phát sóng trực tiếp vừa được sửa xong, ai biết lại lần nữa gặp phải chướng ngại trên đường:

"Ca ca làm chết bọn họ!"

"Nói đến tiểu bạch kiểm, Giản Hoài biết y thuật, vẽ tranh còn rất đẹp, cậu ấy quay phim cũng rất nghiêm túc!"

"Huhuhu, ca ca là đang bao che khuyết điểm sao, đây là 'có thể mắng tôi, nhưng không được mắng bà xã tôi' trong truyền thuyết sao?"

"Giản Hoài vừa nãy cũng không phải thế sao, nghe thấy người khác nói đến mình cậu ấy không phản ứng, nhưng lúc nghe thấy nói đến ca ca, khí thế ấy, dọa chết tôi rồi."

"Ôi trời ơi, tôi không nghĩ đến trước đây mắng Giản Hoài tâm cơ chính là mình, giờ thì muốn cắn người cũng là mình luôn."

Tất cả mọi người đều vui mừng, nhóm fan trên weibo đang cực kỳ phẫn nộ cũng tải lên đoạn video kia, hotsearch mới lại ra lò:

#Thẩm Hướng Hằng Giản Hoài bị bôi nhọ#

#Thẩm Hướng Hằng Giản Hoài đánh cuộc đề Olympic#

Tất cả mọi người đều không phát hiện ra tình huống này, hotsearch buộc chặt cặp đôi cùng một chỗ đã dần dần đi vào tầm nhìn của đại chúng.

Quần chúng ăn dưa vốn không quá quan tâm đến 'đổi tiền giả', nay lại nhìn thấy 'bị bôi nhọ' liền nổi lên hứng thú, trong lúc nhất thời một lượng lớn người xem mới lại ào ạt tràn vào phòng phát sóng.

Năm triệu người trong một giờ ngắn ngủi đã vọt lên sáu triệu, con số này vẫn đang tăng lên một cách điên cuồng với tốc độ đáng kinh ngạc, mà cùng khoảng thời gian đó, lượng người xem của các nhóm khác còn chưa đến một triệu.

Tên tuổi của Thẩm Hướng Hằng với Giản Hoài bỗng dưng lên hotsearch, toàn dân bàn luận.

Bà chủ cách đó không xa cũng chú ý tới động tĩnh của bên này, nghe vậy nhanh chóng chạy tới, cười tủm tỉm: "Muốn giải đề sao?"

Thẩm Hướng Hằng gật đầu.

Giản Hoài đi tới từ phía sau, có chút lo lắng nhìn anh, Thẩm Hướng Hằng bảo cậu quay về: "Không phải đang đói sao, đồ ăn lên ngay đấy, ăn trước đi, ca quay về ngay đây."

Giản Hoài làm sao ăn nổi, cậu nói: "Tôi chờ anh."

Thẩm Hướng Hằng nhíu mày: "Không đói sao?"

"Vâng." Giản Hoài đứng phía sau anh, như một bức tượng thần bảo hộ, "Lát nữa chúng ta quay về ăn."

Thẩm Hướng Hằng biết khuyên cậu không được, cũng không ngăn cản nữa.

Bà chủ đi tới đi lui nhìn mấy lần, đem giấy bút lại đây, nói quy tắc trận đấu: "Thời gian hai phút nhé, ai làm xong trước sẽ thắng, được không?"

Tất cả mọi người không có vấn đề gì.

Đề được đưa ra, là một đề thi Toán Olympic, Thẩm Hướng Hằng chỉ nhìn thoáng qua rồi bắt đầu làm. Anh viết rất nhanh, logic rõ ràng, dường như không có quá nhiều do dự.

30 giây.

Thẩm Hướng Hằng đại khái đã viết ra phương hướng giải, mấy gã đàn ông khác lại ghé vào cùng nghiên cứu, mới nghĩ ra đại khái.

45 giây.

Thẩm Hướng Hằng dừng bút.

Bà chủ nghĩ anh có chuyện gì, tha thiết hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?"

"Không." Thẩm Hướng Hằng đưa bài giải cho bà chủ, "Tôi làm xong rồi, phiền cô xem có đúng hay không."

Giấy trắng mực đen, có nhiều người đều nhìn chằm chằm như vậy, dường như gian lận là không có khả năng, bà chủ cũng rất khiếp sợ nhận tờ giấy, so với lời giải trong máy tính bảng, hoàn toàn chính xác!

Bà chủ hít sâu một hơi, cười nói: "Chúc mừng cậu, đáp án đúng."

Ngoại trừ Giản Hoài, những người khác nhìn thấy động tác của Thẩm Hướng Hằng nhanh như vậy cũng kinh ngạc.

Một gã đàn ông trung niên vừa mới la mình lợi hại nhất đứng lên: "Cậu vốn không phải tốt nghiệp mỗi cấp ba đâu, chúng tôi tốt nghiệp đại học còn chưa làm ra đây."

"Đúng vậy, cậu gạt chúng tôi đúng không?"

"Người anh em này có mục đích gì sao?"

Giản Hoài muốn tiến lên nói chuyện thì bị Thẩm Hướng Hằng kéo lại, anh chậm rãi đứng lên, liếc quanh mấy người này một cái: "Lừa các anh?"

Gã đàn ông cười lạnh một tiếng: "Cậu có bằng chứng gì chứng minh mình chỉ tốt nghiệp cấp ba?"

Thẩm Hướng Hằng lấy tóc giả và râu xuống, nhướng mày nói: "Đã đủ chưa?"

Toàn bộ quán ăn bỗng lặng im như tờ, vốn quán ven đường thường ồn ào ầm ĩ, nay lại có một khắc yên tĩnh đến phát sợ.

"Cậu... Thẩm Hướng Hằng? Sao lại là cậu được?"

"Cậu..."

Thẩm Hướng Hằng đứng trước bàn, thân hình cao lớn như cây tùng, anh thu hết biểu tình của mấy gã đàn ông vào mắt, lười biếng nói: "Các vị, có duyên gặp gỡ, nói cho các vị một đạo lý có được không?"

"Không biết, thì đừng bàn luận." Thẩm Hướng Hằng khoác tay lên vai Giản Hoài, giọng nói khàn khàn hơi từ tính, "Cậu ấy thực sự không cha không mẹ, nhưng tiền tiêu đều là từng đồng tiền mồ hôi nước mắt tự mình khổ cực làm việc kiếm được, các vị đàm luận tôi không quản được, nhưng..."

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày nhìn bọn họ, đáy mắt là ý lạnh vô tận: "Lập tức xin lỗi đi."

Gã đàn ông trung niên từ lúc biết đối phương là Thẩm Hướng Hằng liền sợ hãi, hiện giờ thấy như vậy lại càng run sợ, gã ta rụt đầu lại, không tự tin: "Thực sự xin lỗi cậu Giản Hoài, là chúng tôi không tốt."

Giản Hoài không thèm để ý, cậu tiến lên từng bước, khuôn mặt nhỏ thanh tú vô cùng nghiêm túc, ngữ khí không tốt: "Mời anh cũng xin lỗi Thẩm ca."

"...Thật xin lỗi." Gã đàn ông túa mồ hôi, "Thật sự xin lỗi."

Đa phần mọi người trong quán đều biết tình huống, bọn họ cũng bắt đầu khẽ nói nhỏ:

"Nói xấu sau lưng người ta bị bắt gặp đấy."

"Cũng không nhìn xem chính mình có đức hạnh gì, còn đi trào phúng ảnh đế người ta."

"Còn tốt nghiệp đại học đấy, làm bài còn không nhanh bằng người khác, đúng là mất mặt."

"Chắc là người nơi khác, trong thị trấn chúng tôi không có loại người như vậy."

Mấy lời đồn đại vớ vẩn làm người ta mất hết mặt mũi, mấy gã đàn ông nhất thời cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, mặt mũi cũng ném tận đến Thái Bình Dương rồi. Hơn nữa chương tình này hình như được phát sóng trực tiếp, mấy bà vợ nhà bọn họ đều thực sự thích Thẩm Hướng Hằng, như thế còn tốt, đây thì vừa phát sóng xong, người nhà không muốn biết cũng không được, đến lúc đó không chỉ có người trong nhà mất mặt, hàng xóm láng giềng đoán chừng cả đời còn đem chuyện này ra chê cười bọn họ.

Bà chủ thu máy tính bảng lại, nói với mấy gã đàn ông trung niên này: "Quán chúng tôi khá nhỏ, không chứa nổi mấy tòa đại phật như các ngài đây, tôi cùng ông nhà cũng không có văn hóa gì, chỉ sợ không hầu hạ nổi mọi người."

Đây là ý đuổi khách.

Mấy gã đàn ông không nén được giận, chào hỏi mấy câu rồi bỏ đi.

Bà chủ thấy bọn họ đi rồi, lúc này mới quay lại nói với Thẩm Hướng Hằng: "Cậu chính là người diễn vai Khúc Viễn Đạo trong 'Khăng Khít' sao? Cả nhà chúng tôi đều thích cậu, con gái tôi còn là fan trung thành của cậu đấy!"

Thẩm Hướng Hằng mỉm cười, chủ động vươn tay: "Rất vinh hạnh."

"Nếu con bé biết cậu đến đây, nhất định sẽ mừng như điên." Bà chủ xoa tay vào quần áo mới câu nệ bắt tay, hưng phấn bộc lộ hết ra ngoài, "Thật sự rất cảm ơn cậu, cậu giỏi như vậy lại chịu giải đề ở chỗ chúng tôi, tôi có thể giữ lại tờ đề cậu giải không? Con gái chúng tôi nhất định sẽ vì thế mà càng hăng hái học tập, thật sự..."

Bà chủ nghẹn một chút: "Rất cảm ơn cậu."

Thẩm Hướng Hằng giúp cô một chút, khóe mắt cô phủ đầy nếp nhăn do hàng năm làm việc trong khói dầu, có lẽ vì quá kích động nên hốc mắt đều đỏ.

Thẩm Hướng Hằng nói: "Có thể đưa lại cho tôi tờ giấy đấy được không?"

Bà chủ sửng sốt.

Thẩm Hướng Hằng vươn đôi tay thon dài, nở nụ cười nhạt: "Tôi viết thêm mấy chữ."

Bà chủ vội vàng đưa giấy cho Thẩm Hướng Hằng.

Thẩm ảnh đế ngồi xuống, ở trên bàn viết mấy chữ, anh hạ bút có lực, đầu bút ẩn chứa lực đạo, một hàng chữ rất nhanh được viết xuống: chúc đề danh bảng vàng, tiền đồ rộng mở.

Bà chủ nhìn thoáng qua, thở dốc vì kinh ngạc, cúi đầu nói: "Cảm ơn, cảm ơn cậu, cậu nhất định phải ở lại dùng cơm trong quán chúng tôi, đừng khách khí nhé, nếu không chúng tôi cũng không biết phải cảm tạ ra sao cho tốt."

Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng câu lên ý cười: "Từ chối thì lại là bất kính."

Vì chút chuyện nhỏ này, việc buôn bán trong quán cũng đông đúc hơn, bà chủ cẩn thận nhận lại tờ giấy, đi đến giữa quán nói: "Hôm nay rất vui, rượu giảm nửa giá, mọi người đến ăn đi!"

Trong quán nhất thời vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt.

Bình luận trên màn hình cũng vô cùng sôi nổi:

"Bà chủ, cháu là con gái mất tích của cô đây!"

"Ahhhh, ca ca em cũng muốn thi đại học, hèn mọn cầu chữ."

"Nếu Giản Hoài có thể vẽ tranh cho tôi thì tốt rồi."

"Xì, tưởng tượng như này, chữ của Thẩm ca, tranh của Giản Hoài, tôi đã chết aaa."

Giản Hoài cùng Thẩm Hướng Hằng ăn cơm trong quán xong liền đi ngay, bởi vì bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, cho nên trở về đầu tiên.

Tới thời điểm phân phòng ngủ buổi tối, Giản Hoài cùng Thẩm Hướng Hằng vẫn là phòng điều hòa như trước.

Lúc này tất cả mọi người đều biết chuyện chấn động buổi trưa, không ai có ý kiến, chỉ là lần này nhóm Tần Việt vẫn xếp chót như cũ, bởi vì Vu Tử Ái không muốn phơi nắng cho nên chỉ có Tần Việt bán đồ, mà Tần Việt vốn xuất thân tốt nên sẽ không chủ động rao lớn, vì thế việc buôn bán không được khởi sắc.

Chương trình lần này quay đến giờ cũng chỉ hai ba ngày, rất nhanh đã quay xong.

Lúc sắp kết thúc chương trình, tổ chương trình sắp xếp một phòng điều tra riêng, để cho tất cả khách mời viết tên vị khách mình thích nhất, còn gửi kèm lời chúc.

Vài người tiến vào trước, Giản Hoài là người cuối cùng.

Nhân viên công tác của chương trình cười nói: "Anh viết lên tấm thiệp là được rồi, cuối cùng chúng tôi chỉ nói cho người xem biết tên mà anh đã viết, đoạn anh viết lời chúc, chỉ có mình đối phương xem được thôi."

Giản Hoài nhận lấy tấm thiệp, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Là một tấm giấy bìa cứng, Giản Hoài nghĩ nghĩ, rốt cục cũng viết tên Thẩm Hướng Hằng lên, lúc cậu viết rất thuần thục, giống như đã sớm đem cái tên này nằm lòng, luyện qua luyện lại vô số lần.

"Thẩm Hướng Hằng."

Ở phía dưới còn chỗ trống, Giản Hoài dừng bút, viết xuống dòng chữ: Cảm ơn (đã) quan tâm.

Lúc nhân viên công tác nhận lại tấm thiệp, hơi kinh ngạc, hình như có chút không thể xác định: "Chỉ có bốn chữ này thôi sao, anh không muốn viết thêm chút nào à?"

Giản Hoài lắc đầu.

"Được rồi." Nhân viên công tác cất tấm thiệp đi, Giản Hoài tiếp tục ngồi trong phòng, nếu có người viết tên của cậu, cậu sẽ nhận được tấm thiệp.

Hẳn sẽ không có tấm nào, dù sao nhân duyên của cậu cũng không tốt.

Giản Hoài đợi đến chán chết lại đợi được bốn tấm thiệp, trong chương trình trừ đi cậu là có năm người, vậy mà cậu lại nhận được những bốn tấm.

Nhân viên công tác mỉm cười: "Anh Thẩm, Trịnh Tú Tú, Triệu Thiến, Vu Tử Ái, anh có muốn mở ra xem không?"

Giản Hoài thực sự không ngờ tới, cầm tập giấy trên bàn lên, lật qua từng tấm một.

Tấm đầu tiên là của Trịnh Tú Tú, chữ của cô rất thanh tú, bên trên viết ngay ngắn: "Cảm ơn ngày đó đã đưa thảo dược cho tôi, chúc cậu với anh ấy sớm ngày có tin tốt."

Giản Hoài mỉm cười.

Cậu buông tấm thiệp xuống, lại lấy tấm thứ hai, tấm này của Vu Tử Ái viết, chữ của cô gái nhỏ rất xinh đẹp: "Lần đó đã từ chối chảo dược của anh, rất xin lỗi."

Giản Hoài nhìn trong chốc lát lại bỏ xuống, cầm lấy tấm thứ ba.

Lần này là của Triệu Thiến viết: "Cậu cho cô ấy thảo dược chữa tay tốt lắm, cảm ơn, lần sau sẽ cùng người ấy nhà cậu ăn một bữa cơm nhé, tụ tập một chút."

Giản Hoài dở khóc dở cười, cậu xem xong ba tấm thiệp này cuối cùng cũng cầm lấy tấm cuối cùng, bên trên viết tên của Thẩm Hướng Hằng, lật qua là lời nhắn của Thẩm Hướng Hằng. Ánh mắt Giản Hoài dời xuống, thấy được nét chữ quen thuộc của Thẩm Hướng Hằng, anh cũng chỉ có một cái tên cùng bốn chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top