Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38 - Dục vọng của cậu là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Giản Hoài trăm triệu lần không nghĩ tới còn có phúc lợi này. Cậu không dám tin mà nhìn Thẩm Hướng Hằng, chần chừ nói: "Tôi... Lọ sao kia còn giữ lời sao?"

"Nếu tôi nói rồi sẽ không đổi ý." Thẩm Hướng Hằng thong dong nhìn cậu, "Hay là cậu muốn hủy bỏ?"

"Không không không." Giản Hoài thiếu chút nữa lắc rớt cả đầu, cậu còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ, nói ra nguyện vọng của mình, "Vậy... vậy anh có thể đừng tức giận được không?"

Thẩm Hướng Hằng dứt khoát: "Không thể."

???

Giản Hoài không phục, còn hơi oan ức: "Anh vừa mới nói tôi có thể ước mà."

"Tôi cũng chưa nói sẽ thực hiện hết." Thẩm Hướng Hằng buông tay, "Sáu năm rồi, hạn sử dụng cũng hạ xuống một nửa, tôi chỉ có thể thực hiện một nửa nguyện vọng của cậu."

Giản Hoài không nghĩ tới còn có loại làm một nửa này, cậu nửa tin nửa ngờ: "Vậy, một nửa nguyện vọng là sao?"

Thẩm Hướng Hằng trầm giọng: "Tôi có thể tha thứ cho cậu đã giấu giếm lừa gạt tôi, nhưng tôi vẫn giận cậu, cậu phải nghĩ cách làm cho tôi hết giận."

"..."

Giản Hoài ngẫm lại hơn nửa ngày rốt cuộc mới hiểu ra được, cậu chần chừ: "Tôi phải làm sao thì anh mới hết giận đây?"

"Cậu hỏi tôi?" Thẩm Hướng Hằng hận sắt không thành thép, "Loại chuyện này còn cần đến tôi dạy cậu sao?"

Giản Hoài á khẩu không trả lời được.

Dỗ người là một chuyện, mà dỗ Thẩm Hướng Hằng lại là chuyện cậu mù tịt, nhưng hiện giờ vất vả lắm mới có cơ hội, cậu vẫn muốn nắm chắc một chút: "Vậy thì, tôi sẽ cố gắng!"

Thẩm Hướng Hằng cũng không có hy vọng gì vào cậu: "Cố lên."

Hai người đang nói thì Trà Trà cùng Đoan Ngọ mua cơm trở về, Trà Trà xách không nhiều đồ lắm, Đoan Ngọ thế mà khiêng hết bao lớn đến bao nhỏ.

Giản Hoài trợn mắt há mồm: "Không phải chỉ ăn chút cơm thôi sao, sao mà nhiều như thế vậy?"

Đoan Ngọ nhìn về phía Thẩm Hướng Hằng.

Thẩm Hướng Hằng ghé mắt liếc nhìn Giản Hoài: "Bác sĩ nói cậu thiếu dinh dưỡng, tinh thần mệt mỏi, cần bồi bổ nhiều, đây vẫn còn thiếu đấy."

Giản Hoài nhìn từng hộp từng hộp một, còn muốn giãy giụa một chút: "Vậy cũng không cần phải nhiều như vậy..."

"Bị bệnh còn không thành thật?" Thẩm Hướng Hằng đỡ cậu dậy, "Cũng không bắt cậu ăn hết, ăn từ từ cũng được."

"...Vâng."

Thời tiết bên ngoài không tệ lắm, đang giữa hè, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, để lại ánh vàng rực rỡ trên sàn nhà, Giản Hoài cảm thấy thật thoải mái.

Cậu nhớ đến mùa hè năm ngoái, cậu với Thẩm Hướng Hằng dường như chỉ là người xa lạ, thế mà mới gần một năm, bọn họ lại có thể trò chuyện tử tế với nhau, còn cùng nhau ăn cơm.

Trà Trà dọn đồ xong: "Thầy Giản, hai anh ăn cơm đi, em cùng Đoan Ngọ ra ngoài tự ăn cơm."

Giản Hoài sửng sốt.

Thẩm Hướng Hằng ngồi trước bàn, lên tiếng: "Muốn ăn cái gì thì ăn, nhớ ghi sổ cho tôi."

Trà Trà ngọt ngào nở nụ cười: "Cảm ơn anh!"

Hai trợ lý nhỏ vô cùng vui vẻ ra ngoài, đoán chừng còn đang chọn ăn gì ở đâu, tâm trạng vui sướng lộ hết ra ngoài.

Giản Hoài thu mắt về, phát hiện đồ ăn trên bàn quả nhiên danh bất hư truyền, đều là đồ tẩm bổ, có canh hạt sen, rau cần xào gan heo...

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Còn không lại đây, chờ tôi đút cho cậu sao?"

Giản Hoài vội vàng đi tới ngồi xuống, cậu cầm đũa, quen thói nhìn một vòng: "Có hai món hình như có gừng, anh chú ý một chút, đừng ăn phải."

Thẩm Hướng Hằng trầm mặc một lát: "Cậu..."

Trong lòng Giản Hoài giật mình, chẳng lẽ ngại cậu xen vào việc người khác?

"Đừng chỉ ăn mỗi rau." Thẩm Hướng Hằng nhìn cậu đang gắp một đũa rau vào trong bát, "Thịt heo đang giảm giá, không đáng bao nhiêu tiền."

Giản Hoài mặt đỏ bừng, vùi đầu: "Uhm..."

Không phải cậu thích ăn rau, chỉ là lúc cậu vừa đến Mỹ, thực sự không có tiền, lúc đấy ở Mỹ rẻ nhất chính là thịt, gà rán, hamburger, mỗi ngày cậu đều ăn mấy thứ đó, cả ngày đều ăn thịt, hậu quả là đến giờ không muốn ăn thịt nữa.

Có khoảng thời gian cậu điên cuồng tìm việc part-time, sau khi kiếm được tiền suy nghĩ đầu tiên không phải là đi ăn tiệc lớn xa hoa gì, mà là đi mua rau cải về ăn.

Cậu chưa từng nghĩ đến, có một ngày cậu sẽ vì tiết kiệm một chút tiền mà không dám ăn rau.

"Cơm tối Trà Trà vẫn cho người đưa tới."

Thẩm Hướng Hằng ăn xong buông chén cơm xuống.

Giản Hoài nhạy bén bắt được trọng điểm: "Anh phải đi à?"

Cả phòng yên tĩnh trong chốc lát.

Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt nhìn cậu: "Nếu không thì sao, thầy Giản có gì chỉ dạy?"

"Không..." Giản Hoài ngượng ngùng nói, "Tôi chỉ hỏi một chút thôi."

Thẩm Hướng Hằng cũng không dây dưa nhiều: "Tự mình không có việc gì thì ít xem weibo thôi, suy nghĩ chính sự nhiều vào."

Giản Hoài uống xong canh, bỏ thìa xuống, tràn ngập lòng hiếu học: "Chuyện chính sự gì cơ?"

"Chậc."

Thẩm Hướng Hằng rặt một bộ 'tôi thực sự thất vọng với cậu': "Thầy Giản cậu quý nhân hay quên, vừa nãy còn ở trên giường thề son sắt, vừa mới ăn chút cơm xong đã quên không còn tí nào rồi sao?"

"..."

Giản Hoài vội vàng biểu thị quyết tâm: "Không quên, tôi nhất định sẽ cẩn thận suy nghĩ."

Thẩm Hướng Hằng cầm lấy áo khoác treo ở cửa: "Biểu hiện cho tốt vào."

Cánh cửa đóng lại, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, Giản Hoài trừng mắt nhìn ra cửa chưa hoàn hồn. Cậu lại uống hết canh, tuy vẫn không thích ăn thịt, nhưng hiện tại cảm thấy thịt cũng không đến nỗi quá khó ăn, nếu là ăn cùng Thẩm Hướng Hằng, đừng nói chỉ là một miếng thịt, mấy miếng cậu cũng đều ăn được.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Giản Hoài ngẩng đầu, theo bản năng nói: "Là quên thứ gì sao..."

Đang nói đột nhiên im bặt, cậu trừng mắt nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, diện mạo cùng dáng người vô cùng tốt, khuôn mặt trẻ trung tựa như gái đôi mươi, đã sáu năm trôi qua, năm tháng vẫn không lưu lại dấu vết nào trên gương mặt bà.

Giang Nguyệt hơi mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

Giản Hoài bỏ chiếc thìa trong tay xuống: "Bác gái."

"Ngồi đi, thân thể cậu còn ổn không?" Giang Nguyệt bỏ chiếc kính râm xuống, "Vốn là khoảng thời gian này tôi đều ở nước ngoài nghỉ dưỡng, Hướng Hằng vừa xảy ra chuyện, tôi vội quay về nhìn xem."

Giản Hoài không biết ý đồ của bà, có chút câu nệ: "Bác tìm cháu có việc gì không?"

Giang Nguyệt nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn: "Bây giờ Hướng Hằng càng ngày càng săn sóc với cậu, đáng tiếc thằng bé đối với tôi và cha nó không có phần tâm ý này."

Giản Hoài trầm mặc không nói.

Nói nhiều sai nhiều, cậu không biết phải nói cái gì.

"Cậu yên tâm, lần này tôi tới tìm cậu, không phải là muốn cậu rời khỏi Hướng Hằng." Khuôn mặt Giang Nguyệt rất đẹp, dù diện mạo dịu dàng, nhưng vẫn khó nén được khí tràng của nữ cường nhân quanh người, bà nghịch chiếc kính râm trên tay, "Hướng Hằng mấy năm nay cũng không quá gần gũi với tôi và cha nó, cũng không có ý tiếp nhận công ty. Thằng bé cũng không hẳn là không thể rời khỏi giới giải trí, tôi biết, thằng bé chỉ tức giận với chúng tôi mà thôi."

Giản Hoài không nói được một lời.

"Bởi vì thằng bé cảm thấy, lúc nhà họ Giản phá sản, tôi cùng cha nó không ra tay cứu cậu." Giang Nguyệt mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Nó không thể tha thứ cho chúng tôi."

Giản Hoài dứt khoát: "Bác nghĩ như vậy sao?"

Giang Nguyệt sửng sốt.

"Đã lâu như vậy rồi, quả nhiên bác vẫn không có gì thay đổi, bác cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra, mọi sai lầm đều không phải do bản thân." Giản Hoài nói năng hùng hồn, "Không nói đến cái khác, khi còn nhỏ, cha mẹ cháu thường xuyên dẫn cháu ra ngoài chơi, nhưng cháu chưa bao giờ thấy bác dẫn anh ấy ra ngoài cả, chỉ sợ đến một lần cũng không có. Cháu muốn hỏi, bác có nhớ trong nhà còn một đứa nhỏ không?"

Giang Nguyệt cười mỉa mai: "Đương nhiên, từ khi thằng bé còn nhỏ tôi đã dẫn nó tham gia các bữa tiệc, đã trải qua rồi."

"Đó là các bác chơi, với anh ấy mà nói, loại chuyện đó không có gì thú vị." Giản Hoài nói thẳng thắn, "Hai nhà chúng ta ở cạnh nhau, hình như cháu rất ít khi nhìn thấy bác trai về nhà, ngay cả bác cũng bận đủ loại chuyện mà ít khi ở nhà. Hình như bác trách cứ Hướng Hằng không gần gũi bác và bác trai, hơn nữa còn đơn phương đổ trách nhiệm lên đầu anh ấy, cháu rất tò mò, lúc anh ấy cần các bác, hai bác đang ở nơi nào?"

Mặt Giang Nguyệt lạnh xuống: "Cậu đang dạy dỗ tôi sao?"

Giản Hoài: "Cháu không dám, bác đưa ra câu hỏi cháu chỉ cho bác một câu trả lời hợp lý thôi, có vấn đề gì sao?"

Giang Nguyệt chăm chú nhìn Giản Hoài một lát, mỉm cười: "Giản Hoài, đi Mỹ một chuyến, miệng lưỡi cậu trở nên sắc bén không ít đâu."

"Bác quá khen." Hiện tại đã ngả bài, Thẩm Hướng Hằng cũng biết chân tướng, cậu lười phục vụ Giang Nguyệt, "So với bác, cháu vẫn còn non kém lắm."

Giang Nguyệt ngả người về phía sau, tư thế lười biếng dựa trên sofa: "Lần này tôi đến tìm cậu làm gì, cậu không phải không đoán ra được chứ?"

Giản Hoài nghiêm chỉnh: "Nếu cũng giống chủ đề sáu năm trước, chúng ta nói chuyện đến đây là được rồi."

Giang Nguyệt hơi kinh ngạc, nhướng mày: "Cậu cho rằng thằng bé sẽ không rời xa cậu sao?"

"Không phải anh ấy không rời xa cháu, mà là cháu sẽ không rời xa anh ấy." Giản Hoài ôm chén canh trong tay, "Cháu nghĩ bác hiểu lầm một chuyện, sáu năm trước cháu rời đi, không phải bởi vì cháu sợ bác, mà là vì cháu đau lòng cho Hướng Hằng."

"Nhưng hiện tại, sáu năm rồi, Hướng Hằng đã sớm bước đi trên con đường của mình, anh ấy cũng không cần cháu tới thành toàn cho anh ấy." Giản Hoài rất thản nhiên, "Bác nói cháu ích kỷ cũng được, nói cháu cái gì đều được, chỉ cần anh ấy còn cần cháu, cháu sẽ không rời đi nữa."

Giang Nguyệt nhíu mày, một lúc sau, mỉm cười: "Vậy tôi đây cũng thẳng thắn, tôi tới tìm cậu, là hy vọng cậu có thể ký hợp đồng đến công ty quản lý nhà chúng tôi."

Giản Hoài sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới.

"Hướng Hằng đã ở Hoa Ngu, trong tay toàn tài nguyên." Giang Nguyệt thẳng thắn, "Tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ cho cậu, lại nói, tôi cũng sẽ ký hợp đồng cấp A với cậu, tài nguyên trong tầm tay."

Giản Hoài không dao động: "Mục đích của bác là gì?"

"Mượn sức cậu." Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nguyệt lộ ra nụ cười, "Chắc cậu còn chưa biết, tối hôm qua, Hướng Hằng đã sa thải toàn bộ đoàn đội quản lý, chỉ để lại một trợ lý."

Giản Hoài nhìn bà.

"Thằng bé còn không tới tìm tôi." Giang Nguyệt đeo kính lên, "Cho nên tôi mới vội đến trước bồi thường cho cậu một món quà, như vậy thì lúc thằng bé ngả bài với tôi, tôi còn có thể dựa vào được."

Giản Hoài nhíu mày.

Giang Nguyệt đứng lên, để lại một tấm danh thiếp: "Tôi đi trước đã, cậu cứ từ từ suy nghĩ, suy nghĩ cho rõ thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Thứ tôi có thể cho cậu, tuyệt đối là tài nguyên đỉnh cấp trong giới."

Bà mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài, vừa mới mở cửa đã thấy Thẩm Hướng Hằng đứng ở bên ngoài.

Một tay Giang Nguyệt nắm túi xách, một tay không tự giác nắm chặt lại: "Con quay lại lúc nào vậy?"

"Vừa mới thôi." Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng ngậm một điếu thuốc lá, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tôi còn không biết bà nhàn rỗi như vậy, đi nghỉ rồi mà còn chạy tới thăm một ngôi sao nhỏ."

Giang Nguyệt mỉm cười: "Ta cũng không biết ảnh đế con mình lại cũng rảnh như vậy, việc thì không làm mà chạy tới bệnh viện chăm một ngôi sao nhỏ."

Thẩm Hướng Hằng không nhìn bà, sườn mặt hiện lên sắc bén: "Có liên quan gì đến bà không?"

"Ta là mẹ của con." Giang Nguyệt tháo kính râm xuống, "Hướng Hằng, con không thể coi mẹ như kẻ thù thế được, mọi chuyện ta làm đều là vì muốn tốt cho con, ta sẽ không hại con!"

Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt: "Bà có quyền gì mà thay tôi quyết định?"

"..."

Giang Nguyệt cứng ngắc: "Là vì ta muốn tốt cho con."

"Tốt cho tôi?" Thẩm Hướng Hằng cười nhạo một tiếng, "Bà vì tôi sao, chẳng qua chỉ sợ là vì lúc tranh giành gia sản không có công cụ tiện tay nào thôi."

Giang Nguyệt bị nói trúng tâm tư, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo trong nháy mắt: "Hướng Hằng, mấy năm nay ta có từng bạc đãi con không, sao con có thể nghĩ về ta như vậy?"

Thẩm Hướng Hằng giống như nghe thấy chuyện cười lớn: "Bà chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn sự kiểm soát của bản thân mà thôi."

Giang Nguyệt á khẩu không trả lời được, trong nháy mắt, thế mà bà lại thấy đôi mắt đối diện khiến mình sợ hãi.

"Cậu ấy sẽ không đến công ty của bà." Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng ngậm điếu thuốc, "Đừng để tôi thấy bà lại tới tìm cậu ấy lần nữa."

Giang Nguyệt không thể tin được nhìn anh.

"Bà đã động tay chân vào tài chính của Tuấn Phong đi." Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt liếc nhìn bà, "Bà đoán xem cha mà biết thì sẽ thế nào?"

Sự bình tĩnh của Giang Nguyệt trong nháy mắt bị sụp đổ, bà duỗi tay giữ chặt Thẩm Hướng Hằng: "Con trai, con hãy nghe ta nói đã, chuyện này con không thể để cho cha con biết được."

Thẩm Hướng Hằng từ từ rút tay bà ra khỏi tay mình: "Nếu còn để tôi biết bà gặp cậu ấy, tôi cam đoan, ngày hôm sau phương án góp vốn sẽ xuất hiện trong văn phòng cha."

Cả người Giang Nguyệt cứng đờ. Nhiều năm như vậy, cho dù bà không gần gũi với Thẩm Hướng Hằng, nhưng Thẩm Hướng Hằng cũng chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng như thế nhìn bà, giống như bà chỉ là một người xa lạ. Bà cảm thấy sợ hãi Thẩm Hướng Hằng, đồng thời lại cảm thấy có chút hưng phấn. Thủ đoạn như vậy, khí phách như vậy, chỉ cần thằng bé nguyện ý, gia sản của nhà họ Thẩm nhất định sẽ không rơi vào tay người ngoài.

"Chào mọi người." Có bác sĩ kiểm tra phòng đi tới, "Có muốn đi vào không?"

Giang Nguyệt cuống quít lắc đầu, bà nhìn về phía Thẩm Hướng Hằng, mở miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn nói: "Mẹ đi trước, hôm nào chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Thẩm Hướng Hằng cúi đầu không nói gì.

Bác sĩ đẩy cửa vào, vừa lúc đụng phải Giản Hoài ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, một mảnh yên tĩnh, cô nói: "Cậu muốn đi đâu à?"

Giản Hoài mất tự nhiên đứng tại chỗ: "Không..."

Thẩm Hướng Hằng đứng phía sau bác sĩ: "Vào đi thôi."

Bác sĩ tiến vào kiểm tra cho Giản Hoài một chút, xác định đã khôi phục không tệ, lại dặn dò đừng để trúng gió, chú ý bổ sung chất dinh dưỡng, Giản Hoài đều nhất nhất đáp ứng.

Chờ bác sĩ rời đi, trong phòng lại khôi phục sự im lặng.

Giản Hoài ngồi trên giường, quay sang nhìn thấy Thẩm Hướng Hằng ngồi trên sofa, người đàn ông ngồi ở kia không nói một lời nào, quanh thân dường như được bao bọc bởi một tầng lệ khí.

"Ca..." Giản Hoài thử thăm dò.

Thẩm Hướng Hằng ngửa ra sau, tư thế ngồi lười biếng: "Lúc nhận được tin quay về, các cậu đã nói được một nửa."

Giản Hoài hít thở cẩn thận.

"Cậu đoán..." Thẩm Hướng Hằng xoa xoa giữa mày, "Trên đường trở về, tôi suy nghĩ cái gì?"

Giản Hoài đoán không được.

Khóe miệng Thẩm Hướng Hằng nở nụ cười: "Tôi nghĩ, có phải cậu lại muốn quay về Mỹ không."

"..."

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, trong lòng Giản Hoài căng thẳng, khó chịu đến vô cùng, cậu thấp giọng: "Tôi sẽ không, tôi..."

Nói được một nửa, bỗng cảm thấy không có sức thuyết phục, người có tiền án như cậu nói ra lời thề son sắt chỉ có vẻ thêm yếu ớt.

Giản Hoài hít sâu một hơi: "Bà ấy không có gì có thể uy hiếp tôi."

Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt nhìn cậu: "Phải không?"

Giản Hoài gật đầu.

"Tiền đồ, tiền tài." Thẩm Hướng Hằng thong dong nhìn cậu, "Từ trước đến giờ có thể lấy thứ gì đó để uy hiếp một người không bao giờ lỗi thời.

Giản Hoài dừng một chút, nở nụ cười.

Giường bệnh ở cạnh cửa sổ, ánh nắng ban trưa xuyên qua bóng cây từ cửa sổ hắt vào trong dừng trên người cậu, khiến cả người cậu như nằm trong một tầng ánh sáng dịu dàng.

Cậu nói: "Chỉ khi có được một thứ gì đó, mới có khả năng vì sợ hãi mất đi mà bị uy hiếp, nhưng giờ tôi đã không còn gì có thể mất nữa rồi."

Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt nhìn cậu.

"Từ sáu năm trước," giọng Giản Hoài rất nhẹ, "Tôi đã chỉ có hai bàn tay trắng."

Cậu ngồi trên giường, mặc bộ quần áo màu trắng của bệnh nhân, thân hình đơn bạc, dưới ánh mặt trời, giống như giây tiếp theo sẽ biến mất, tiều tụy lại gầy yếu.

Thẩm Hướng Hằng nhíu mày: "Lại đây."

Giản Hoài sửng sốt.

"Đừng ngồi chỗ đó." Giọng Thẩm Hướng Hằng lười biếng, "Nhìn đã thấy phiền."

"..."

Giản Hoài từ trên giường bước xuống, cậu mới phát hiện lúc Trà Trà mang cơm tới còn mang theo không ít hoa quả, không chỉ có thế, còn có các loại hạt như quả óc chó, thoạt nhìn quyết tâm tẩm bổ cho cậu vô cùng lớn. Cậu từ trong lấy ra hai quả óc chó, ngồi xếp bằng trên sofa bắt đầu tách hạt.

Có người gõ cửa bên ngoài.

Thẩm Hướng Hằng nói: "Vào đi."

Trà Trà đem laptop tới: "Anh, em cho người đem tới."

"Ừ."

Thẩm Hướng Hằng lấy laptop mở lên, anh thuần thục mở ra mấy cái giao diện, điện thoại trên sofa vang lên rung rung.

Thẩm Hướng Hằng cũng không quay đầu: "Nhận đi."

"Tôi nhận sao?" Giản Hoài có chút nghi hoặc, nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Hướng Hằng nghiêm túc như vậy cũng không dám nói cái gì, xoa xoa tay, ấn xuống nhận điện thoại, "Alo."

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của một người phụ nữ: "Alo, Hướng Hằng à, tôi đã quay video xong rồi..."

Giản Hoài sửng sốt: "Video gì?"

"Cậu không phải Hướng Hằng?" Người phụ nữ kia cũng cả kinh.

Thẩm Hướng Hằng bên cạnh trầm giọng: "Sau khi thông báo, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô."

"Được, cảm ơn." Sau khi người phụ nữ lên tiếng, lại chần chừ nói: "Tiểu Hoài? Cậu là Giản Hoài sao? Tôi là chủ nhiệm lớp 11 của cậu đây."

"..."

Giản Hoài nghĩ nghĩ, lên tiếng: "Em chào cô."

Người phụ nữ cười: "Thực ra tôi đã về hưu, là Hướng Hằng cho người liên hệ với tôi, tôi mới biết có rất nhiều người lan truyền trên mạng chuyện thời cấp ba của cậu. Các cậu từng là học sinh của tôi, về tình về lý tôi đều nên hỗ trợ."

Giản Hoài nói: "Cảm ơn cô."

Cúp điện thoại xong, trong phòng khôi phục lại sự im lặng, chỉ còn âm thanh bàn phím của Thẩm Hướng Hằng.

Giản Hoài không quấy rầy anh, tự mình mở weibo ra meo meo nhìn một chút tình thế hiện tại, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Thẩm Hướng Hằng lại nhờ chủ nhiệm lớp quay video.

Đêm qua, có một hotsearch vô căn cứ xuất hiện: #Giản Hoài vong ân phụ nghĩa#

Mợ của Giản Hoài viết một bài khá dài, nhắc đến mình đã chiếu cố Giản Hoài lúc lên cấp ba như thế nào, quan tâm đến Giản Hoài khi trong nhà phá sản ra sao, lại đính kèm hồ sơ bệnh án của cậu, ảnh chụp trong nhà nghèo khó đến không có gì để ăn, nói rõ Giản Hoài ngay cả một đồng cũng không cho, lương tâm đã ném cho chó ăn cả rồi.

Bộ phận thủy quân ở bên dưới điên cuồng điều hướng:

"Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, Giản Hoài cũng kiếm được không ít tiền đâu, lại vắt cổ chày ra nước, thực sự làm người ta lạnh lòng."

"Ích kỷ, Giản Hoài không chết được tử tế."

"Lại nói dù sao cũng là người nhà, giúp đỡ cho chút tiền thì sao?"

"Kiếm được nhiều như vậy, không để cho người nhà dùng thì làm cái gì, không hiểu nổi cậu ta."

Đương nhiên, cũng có người qua đường lên tiếng:

"Đầu óc các người bị lừa đá hay sao, trong cuộc họp báo Giản Hoài nói sẽ hỗ trợ chữa bệnh, nhưng người phụ nữ kia há miệng ngậm miệng liền đòi năm triệu, bà ta muốn cướp ngân hàng à?"

"Không hiểu rõ toàn bộ chân tướng không vội lên tiếng, tôi cảm thấy việc này chỉ sợ còn chuyện phía sau."

"Thế giới này cũng thật thần kỳ, anh hùng bàn phím đang đứng trên đỉnh đạo đức mà chỉ điểm giang sơn, các người muốn cậu ấy lấy ra năm triệu sao, thật xin lỗi, không có."

Rất nhanh sau đó cậu load lại, một cái hotsearch mới đột nhiên xuất hiện. Trong video, chủ nhiệm lớp tiếp nhận phỏng vấn, khi bị hỏi đến chuyện của Giản Hoài lúc học cấp ba, bà thở dài một hơi:

"Thành tích của cậu ấy vẫn luôn tốt, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, tới ở trong nhà mợ, từ đó về sau thành tích tụt dốc không phanh."

"Có mấy lần mợ tới trường nộp học phí, sắc mặt rất dọa người, ở hành lang bắt đầu bắt ép đứa nhỏ."

"Cậu ấy rất gầy, trong nhà thường xuyên quên cho sinh hoạt phí..."

Cho dù là người ngu xuẩn cũng có thể nhìn ra rốt cuộc mợ của Giản Hoài là dạng người như thế nào. Tình thế biến đổi bất ngờ, biến chuyển cực nhanh làm nhóm quần chúng ăn dưa xem đủ rồi, lại cảm thấy mình ăn dưa sắp no bụng luôn rồi.

Giản Hoài xem xong video, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hướng Hằng: "Sau lưng mợ tôi hẳn là có người."

Thẩm Hướng Hằng ném cho cậu một cái nhìn 'cũng chưa tính là quá ngốc': "Cậu nghi ngờ ai sao?"

"Tần Việt." Giản Hoài nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, "Có lẽ cũng có một chân của Ngải Kim, tôi cũng không rõ."

Thẩm Hướng Hằng gật đầu: "Ngải Kim là kim chủ của Tần Việt."

Giản Hoài mở to hai mắt nhìn.

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Không tin à?"

"Không phải không tin," Giản Hoài chỉ là quá kinh sợ rồi, "Tần Việt vì sao phải cần kim chủ chứ, trong nhà cậu ta tuy không giàu có gì, nhưng cũng coi như là có chút tiền, chính cậu ta lại một đường tiến lên lưu lượng, cũng không thiếu tiền..."

Thẩm Hướng Hằng cười lạnh một chút: "Rất nhiều người sống trong dục vọng, thứ muốn xin nhiều quá, vừa lúc lại có lối tắt, không có mấy người có thể từ chối được."

Giản Hoài nghĩ ngợi, tiếp nhận chuyện này. Tài nguyên của Tần Việt đều là tốt nhất, gần như áp sát Thẩm Hướng Hằng. Muốn cướp nhân vật của ai liền cướp lấy, muốn đi show giải trí nào thì đi, rất nhiều nghệ sĩ tuyến một đều không có được đãi ngộ như của cậu ta. Trước kia Giản Hoài vẫn luôn tưởng đó là do năng lực công ty của cậu ta, hiện tại ngẫm lại, mới phát hiện thực ra có nhiều chỗ để ý tới lại không thích hợp.

Giản Hoài bỗng nhiên tò mò: "Ca, cho dù ở giới giải trí anh có thành tựu như vậy, cũng còn có dục vọng sao?"

"Ừ." Ngón tay Thẩm Hướng Hằng dừng trên bàn phím, "Mọi người đều muốn những gì họ không thể có được, tôi cũng không ngoại lệ."

Giản Hoài cứng người, trong lòng nảy lên, cậu thật cẩn thận hỏi: "Có thứ gì mà anh không có được sao?"

Động tác của Thẩm Hướng Hằng dừng lại một chút, anh ghé mắt nhìn qua, trong con người sâu thẳm như có một vực sâu không đáy, khiến cho người ta sợ hãi sẽ bị nhấn chìm trong đó.

Ánh mắt anh hướng từ dưới lên trên, từng tầng từng chỗ xẹt qua trên người Giản Hoài, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cậu, mỉm cười: "Có."

Giản Hoài không hiểu sao như bị kim chích trên lưng.

Đang muốn nói gì đó, điện thoại của cậu vang lên. Cậu vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiển thị người gọi là Trương Kim Phượng, mợ của cậu.

Giản Hoài nhíu mày, không muốn nhận cuộc gọi.

Thẩm Hướng Hằng lại nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái: "Nhận đi."

"Hả?" Giản Hoài có chút nghi ngờ mà nhìn anh.

Thẩm Hướng Hằng rốt cuộc cũng nói chuyện xong với người bên kia máy tính, cầm laptop qua một bên, thong thả nói: "Còn không nhận thì cậu có khả năng không được gặp lại bà ta nữa."

"...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top