Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Anh thích

Nhìn bó hoa hồng đặt trên bàn kia, Viên Soái nhíu mày, đưa tay che mũi, quay đầu lại nói với Giang Quân: “Tôi bị dị ứng phấn hoa, em ném bó hoa hồng này đi!”

“A?… Cái này…” Giang Quân hơi do dự, cô vừa nhận được mà, còn chưa ngắm đủ đã phải ném đi ư.

Thấy cô không chịu, Viên Soái ủ rũ nói: “Nếu tôi bị dị ứng, tâm trạng sẽ không tốt, bệnh tình cũng nặng thêm, những lần trị liệu trước đây đều uổng phí. Em không muốn phối hợp thì trả tiền vi phạm hợp đồng đi.”

“Được rồi.” Giang Quân mếu máo, không tình nguyện nói.

Cô cầm lấy bó hoa trên bàn, vẻ mặt tiếc hận đi ra cửa.

Vừa đi được hai bước, Viên Soái đã giữ chặt tay cô, lấy bó hoa ném ra cạnh cửa: “Tí nữa về, tôi sẽ vứt giúp em, bây giờ đi rửa tay.”

Anh kéo Giang Quân vào toilet, đứng phía sau, ôm trọn cô trong ngực, lấy chút nước rửa tay bôi lên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhẹ nhàng kì cọ.

“Vì sao phải rửa tay?” Giang Quân bối rối.

Viên Soái vuốt ve mu bàn tay cô: “Hôm nay em ở ngoài cả ngày, tay sờ qua quá nhiều thứ, dính đầy bụi bặm vi khuẩn. Em không rửa sạch sẽ mà sờ tôi, tâm tình tôi sẽ không tốt.”

“Tôi đã rửa tay lúc ăn cơm ở bên ngoài rồi.”

“Rửa một lần không sạch, phải ba lần.”

Viên Soái vặn vòi nước để rửa sạch bọt xà phòng trên tay hai người, sau đó lại lấy thêm chút dung dịch rửa tay, tiếp tục nhẹ nhàng xoa lên ngón tay, lòng bàn tay, mu bàn tay cô.

Giang Quân cảm thấy lúc này giống y như khi cô còn nhỏ, vừa đi nhà trẻ về liền bị ba ba kéo vào toilet rửa tay.

Chẳng qua “ba ba” này yêu cầu quá nghiêm khắc, phải rửa ba lần mới bỏ qua.

Cô nghiêng đầu nhìn trộm Viên Soái, phát hiện đôi môi mỏng của anh mím chặt, quai hàm góc cạnh rõ ràng hơi bạnh ra, sắc mặt không vui, quả thực tâm tình không tốt cho lắm.

Rửa tay xong, Viên Soái bế Giang Quân đặt lên bồn rửa tay rồi len vào giữa hai chân cô. Tay anh giữ lấy đầu cô, đôi môi mỏng hơi lạnh mang theo một chút tức giận áp lên đôi môi đỏ mềm mại của cô.

Đây không phải nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu. Trong lúc quấn quýt, Giang Quân cảm thấy môi mình hơi đau.

Anh hôn quá mãnh liệt, vừa gặm vừa cắn, sức lực cũng không nhẹ, như muốn ăn cô vào trong miệng.

Giang Quân thở gấp, đẩy ngực anh.

Viên Soái buông cô ra, hai đôi môi đang kề vào nhau cũng tách rời, có một sợi chỉ bạc nối giữa môi hai người.

Anh vươn ngón tay ra, vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, hỏi: “Hôm nay Chu Hách có hôn chỗ này không?”

Khi nói lời này, sắc mặt Viên Soái âm trầm đáng sợ. Giang Quân cảm thấy dáng vẻ của anh lúc này giống như đang chất vấn vợ mình ra ngoài hẹn hò cùng tình nhân vậy.

Nhưng rõ ràng hai người chẳng có quan hệ gì, đến “bạn giường” cũng không phải, chẳng hiểu sao anh lại hỏi cô như vậy? Chắc là vì bệnh sạch sẽ.

Giang Quân sợ anh sẽ chà môi cô ba lần với lý do tâm tình không tốt. Bây giờ môi cô vẫn còn đau râm ran, không chịu nổi sự giày vò của anh đâu.

Vì thế cô ngoan ngoãn trả lời: “Không.”

Sắc mặt Viên Soái lúc này mới dịu đi đôi chút, ngón tay đang vuốt ve môi cô cũng giảm bớt sức lực.

Anh ôm Giang Quân ra khỏi toilet, đặt cô lên giường, lại cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng lần này rất dịu dàng ôn nhu.

Nhẹ nhàng liếm láp, mút mát, sức mạnh vừa phải, giống nhu cơn gió mùa xuân mềm mại, thổi đi đau đớn, bây giờ chỉ còn cảm giác tê dại trên môi.

Giang Quân bị anh hôn đến ý loạn tình mê, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, luồn vào trong, vuốt ve cơ ngực gợi cảm.

Đến khi bàn tay nhỏ của cô chạm vào háng anh, lại bị anh bắt lấy.

Giọng Viên Soái khàn khàn: “Hôm nay điều trị đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.”

Sau đó anh đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, nhặt bó hoa hồng vứt dưới sàn, rồi mở cửa rời đi.

Giang Quân ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm thấy không thể tin nổi. Điều trị của Viên Soái hôm nay chỉ là rửa tay, sau đó ôm hôn, quá ngây thơ so với ngày hôm qua.

Sau ngày hôm qua, cô còn nghĩ lần trị liệu kế tiếp của anh sẽ rất khó tả. Chuyện đáng xấu hổ hơn là vừa được anh hôn mấy cái, quần lót của cô đã ẩm ướt, còn anh cứ thế bỏ đi.

Giang Quân dục cầu bất mãn nghĩ, liệu có phải anh lại không cứng nổi lần nữa không?

Viên Soái thì nghĩ: hôm qua Giang Quân bị anh làm đến ngất xỉu, nếu hôm nay còn tiếp tục như thế, anh sợ thân thể cô không chịu nổi. Anh muốn cho cô nghỉ ngơi một đêm, nên mới rời đi.

Anh cầm bó hoa hồng và đi đến chỗ thùng rác lớn bên ngoài biệt thự, dứt khoát ném vào trong, sau đó về phòng.

- --

Nắng mai hắt vào phòng, Giang Quân là bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

Cô mơ màng ra mở cửa, phát hiện Viên Soái ôm một chậu hoa cúc nhỏ đứng bên ngoài..

Khi nhìn thấy chậu hoa trong tay anh, hai mắt Giang Quân đột nhiên sáng ngời. Anh định tặng nó cho cô à?

Anh nói: “Hôm qua ném bó hoa của em đi, hôm nay trả lại em một chậu.”

Hóa ra là “trả”, chứ không phải “tặng”, Giang Quân cảm thấy hới mất mát. Cô nhận lấy chậu hoa trong tay anh, “Ồ” một tiếng, đóng cửa lại.

Cộc cộc cộc, lại một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Quân buông chậu hoa trong tay xuống, xoay người đi mở cửa, thấy Viên Soái lại ôm một chậu hoa cúc khác trong tay.

Anh nói: “Chậu này tặng cho em.”

Con sâu ngủ trong thân thể Lâm Chi tức khắc biến mất không dấu vết. Cô ngơ ngẩn nhìn anh một hồi lâu, không thể tin nổi, sau đó thật cẩn thận nhận lấy chậu hoa trong tay anh.

Nhìn những bông cúc trắng nhỏ bé dạt dào sức sống trong tay, cảm xúc ẩn giấu trong lòng cô bắt đầu trào dâng, bởi vì ngôn ngữ của hoa cúc là tình yêu ẩn giấu trong tim.

Cô ngước nhìn Viên Soái đầy mong đợi, cho rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh lại không nói gì cả.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một hồi lâu, đôi môi mỏng của anh rốt cuộc cũng mấp máy, nói chuyện.

Anh chỉ xuống sàn nhà phía bên phải hành lang, nói: “Vẫn còn mấy chậu, em giúp tôi chuyển vào nhé.”

Giang Quân nhìn theo hướng anh chỉ, thấy trên sàn nhà còn vài chậu cúc tươi mát thanh nhã, thêm chậu trong tay cô và trong phòng kia, tổng cộng là chín chậu.

Khóe miệng cô vô thức cong lên, nở nụ cười nhẹ, hỏi: “Cái này cũng tặng cho tôi sao?”

“Không phải. Mấy chậu này dùng để thanh lọc không khí. Bác sĩ nói mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng của hoa cúc gần giống với thuốc đông y, có thể khiến mọi người vui vẻ, giúp ích cho việc phục hồi. Cho nên tôi mới muốn đặt thêm mấy chậu trong phòng em, như vậy mỗi lần tôi tới trị liệu, tâm tình đều sẽ thoải mái, cũng mau khỏi bệnh.”

Nụ cười tươi tắn trên mặt Giang Quân dần dần biến mất. Cô cảm thấy vì chậu hoa trên tay có thể thanh lọc không khí, nên anh mới tặng cho cô thôi.

Chuyển cái gì mà chuyển, cô muốn đập vỡ mấy chậu hoa này quá, máy lọc không khí tốt hơn mấy chậu hoa này nhiều, anh không có thành ý gì cả.

Giang Quân ôm chậu cúc nhỏ trong tay, rầu rĩ không vui về phòng, để mặc Viên Soái tự dọn.

Viên Soái đặt tám chậu hoa trên tường ban công, còn chậu trong tay Giang Quân thì đặt trên bàn trong phòng.

Anh vỗ tay, nói với cô: “Bây giờ trong phòng em đã có chín chậu hoa, sau này đừng tùy tiện nhận hoa người đàn ông khác tặng nữa. Những loại hoa khác không có lợi cho quá trình điều trị của tôi.”

Giang Quân nhìn một loạt chậu hoa ngoài ban công, buồn bực hỏi anh: “Hoa cúc nhỏ cũng có phấn hoa, sao anh không bị dị ứng?”

Vẻ mặt Viên Soái thản nhiên như thường: “Bệnh dị ứng của tôi hơi đặc biệt, chỉ dị ứng phấn hoa hồng.”

Giang Quân cạn lời nhìn Viên Soái người này luôn có vài điểm kỳ quặc khác thường.

- --

Chín giờ tối, Giang Quân thấy hơi đói, bèn xuống lầu tìm chút đồ ăn.

Cô vừa mở cửa, liền chạm mặt Trần Văn từ phòng đối diện đi ra. Giang Quân ngạc nhiên nhìn Trần Văn.

Bởi vì phòng đối diện chính là phòng Viên Soái, xuyên qua cánh cửa chưa đóng hết, cô thấy anh chỉ mặc độc một cái quần, thân trên để trần.

Chuyện làm cô sốc hơn chính là son môi của Trần Văn trôi gần hết, chỉ còn lại chút màu đỏ ở viền môi.

Trần Văn không chút xấu hổ chào hỏi cô: “Hi, trùng hợp quá.”

Giang Quân nhếch khóe miệng, miễn cưỡng chào hỏi: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

“Cô muốn đi đâu à?” Trần Văn hỏi.

“Bụng hơi đói, xuống lầu tìm chút đồ ăn.” Giang Quân đáp.

“À, vậy không quấy rầy cô nữa, tạm biệt.” Trần Văn nghiêng đầu nhìn cánh cửa phía sau, cười ý vị thâm trường. Cô nàng còn tưởng Giang Quân tới tìm Viên Soái chứ.

Sau khi tạm biệt Giang Quân, Trần Văn đi lên lầu.

Giang Quân nhìn bóng dáng Trần Văn rời đi, sống mũi cay cay. Bây giờ cô không thấy đói bụng nữa, chỉ thấy trái tim hoảng loạn, vừa buồn vừa đau, sắp không thở nổi.

Viên Soái thật là ghê tởm, ngầm thông đồng với Trần Văn, mà mỗi tối còn tới tìm cô trị liệu.

Một lúc ở bên hai người phụ nữ, anh không sợ hỏng thận sao, bây giờ không cứng nổi mà còn cuồng vọng như vậy.

Giang Quân không muốn ăn nữa. Cô trở về phòng, đi ra ban công, bê một chậu cúc thả xuống đất.

Chậu hoa bằng gốm lập tức chia năm xẻ bảy, bùn đất văng lung tung. Hoa cúc trắng bị bùn đất đè lên, không còn vẻ tươi tắn nữa.

Đập một chậu còn chưa thỏa mãn, cô lại lấy thêm một chậu khác, đập mạnh xuống đất như muốn trút giận.

Đập xong, Giang Quân khịt mũi đi vào phòng, mở ngăn kéo dưới tủ đầu giường, cầm một chai rượu vang đỏ ra, vặn nút bắt đầu uống.

Cô vừa uống vừa mắng Viên Soái: “Đồ khốn nạn, cặn bã, anh thật kinh tởm, tôi bị mù mới coi trọng anh…”

“Ừng ực ừng ực.” Cô mắng xong lại uống, coi rượu như nước lã, mắt chẳng buồn chớp một cái, mới uống vài ngụm đã hết nửa chai.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa.

Giang Quân liêu xiêu ra mở cửa, khi thấy Viên Soái, cơn giận vừa biến mất lại xuất hiện.

“Anh tới làm gì?” Giọng cô cất cao.

“Điều trị.” Viên Soái không nhận ra sự khác thường của cô.

“Không làm, bắt tôi bồi thường cũng không làm. Anh đi tìm Trần Văn mà điều trị, đừng tìm tôi nữa.”

Nói xong, cô sập cửa “Rầm” một tiếng.

Viên Soái nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt thâm trầm, Trần Văn đã nói chuyện đó với Giang Quân rồi sao?

Anh tiếp tục gõ cửa không biết mệt.

Những tiếng đập cửa dồn dập chói tai vang lên liên tục, khiến Giang Quân bực bội.

Cô cầm chậu cúc nhỏ trên bàn đi ra mở cửa, sau đó nhét vào trong tay Viên Soái, khinh thường nhìn anh: “Cầm hoa của anh về đi, sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa, kinh tởm.”

Nói xong Giang Quân liền đóng cửa lại. Viên Soái nhanh tay lẹ mắt giữ tay cô lại, dùng sức đẩy cửa ra, lách người vào phòng.

Anh đặt hoa xuống, đưa tay nâng cằm cô lên, phát hiện mắt cô ươn ướt, đỏ ửng, như thể vừa khóc.

Anh dùng nhẹ nhàng lau khóe mắt cô, hỏi: “Sao lại khóc?”

Giang Quân hất tay anh ra, lui về phía sau hai bước: “Đừng chạm vào tôi, kinh tởm.”

Nhìn vẻ chán ghét trong mắt cô, huyệt thái dương của Viên Soái nhảy lên thình thịch, cảm thấy Giang Quân lại muốn rời xa mình một lần nữa. Nếu vậy những nỗ lực trước đây đều sẽ uổng phí.

Anh nắm tay Giang Quân, giam cầm cô trong vòng tay mình, hỏi: “Tôi kinh tởm chỗ nào? Em nói rõ ràng đi.”

Hai mắt Giang Quân đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Tôi nhìn thấy Trần Văn đi ra từ phòng anh, hơn nữa anh còn không mặc áo. Anh thông đồng với cô ta, còn tới trêu chọc tôi, không thấy kinh tởm sao?”

“Tôi không có quan hệ gì với Trần Văn cả, cũng không ngủ với cô ta.”

“Vậy sao anh lại cởi áo? Còn son môi của cô ta thì trôi sạch.” Giang Quân nghi hoặc.

“Hôm chúng ta làm ở ban công, đã bị Trần Văn phát hiện, còn chụp ảnh lại. Cô ta lấy ảnh chụp để uy hiếp tôi, nên tôi mới bảo cô ta vào phòng thương lượng. Không ngờ cô ta dám to gan hôn lên áo tôi, còn nói muốn thử làm chuyện đó với tôi. Tôi không chịu được, liền cởi áo sơmi ném vào thùng rác, rồi đuổi cô ta ra ngoài.” Viên Soái giải thích xong, cúi đầu hỏi cô: “Cho nên, em còn muốn đuổi tôi đi không?”

Giang Quân vùng vẫy trong lòng anh, “Anh buông ra, tôi…”

Thấy vậy, Viên Soái cứ tưởng cô vẫn còn giận, muốn đuổi anh đi, thế là ôm càng chặt hơn.

Giang Quân không thoát được, đành nằm im trong lòng anh, mặt tựa vào ngực anh.

“Nôn… Nôn nôn…”

Vì uống quá nhiều rượu nên Giang Quân không nhịn nổi nữa, nôn hết lên áo Viên Soái.

Mùi chua lan ra, Viên Soái nhíu mày, nhìn vết bẩn trên áo sơ mi trắng.

Mặt anh xanh mét, cố chống lại sự thôi thúc muốn ném Giang Quân xuống đất, một tay đỡ cơ thể lung lay của cô, một tay cởi áo ném vào thùng rác.

Viên Soái bế Giang Quân vào phòng tắm, đặt cô vào trong bồn tắm, xả nước. Sau đó anh cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp kem rồi đánh răng giúp cô.

“Há miệng.” Anh nói với Giang Quân.

Giang Quân say rượu nên hơi ngốc, nhìn anh vài giây, “A” một tiếng, mở miệng.

Viên Soái giúp cô đánh răng xong, đưa cốc nước cho cô súc miệng. Giang Quân ngậm một ngụm nước trong miệng, nhưng không nhổ ra ngay.

“Nhổ ra, không được nuốt.” Viên Soái ra lệnh.

Giang Quân nhìn anh một cái, sau đó “Phụt”, nhổ hỗn hợp bọt kem đánh răng và nước vào mặt anh.

Cô véo hai bên mặt Viên Soái, miệng lẩm bẩm: “Tên xấu xa này, tôi phun chết anh.”

Viên Soái chớp chớp đôi mắt đen âm trầm, để nước trên lông mi nhỏ xuống. Anh kéo Giang Quân ra khỏi bồn tắm, xốc váy ngủ của cô lên, vỗ bôm bốp lên cái mông trắng nõn của cô.

Anh vừa đánh vừa nói: “Giang Quân, em giỏi thật, mỗi lần uống say đều giở thói hư tật xấu, chuyên môn chơi xấu tôi phải không?”

Giang Quân lắc mông khóc: “Ô… Đồ xấu xa, anh dám đánh tôi, sau này tôi không bao giờ thích anh nữa.”

Bàn tay vừa mới giơ lên của Viên Soái dừng giữa không trung. Đây là lần thứ hai sau khi say rượu, Giang Quân nói thích anh.

Uống say thì nói thật?

Viên Soái bế Giang Quân lên, để cô ngồi trên đùi mình. Anh đưa tay lau sạch bọt kem đánh răng dính trên khóe miệng cô, ánh nhìn có chút mong đợi: “Em thích tôi sao?”

Giang Quân thút tha thút thít: “Ô… Hừ, trước kia thích, nhưng từ ngày mai không thích nữa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh là đồ khốn, tôi thích anh nhiều năm như vậy mà anh chẳng quan tâm. Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh nữa.”

Viên Soái bình tĩnh nhìn Giang Quân, trầm mặc một lát, anh nghe thấy chính mình nói: “Anh thích.”

Giang Quân ngây ngốc nhìn anh, cảm thấy giấc mơ này đẹp quá, cô không muốn tỉnh lại.

Viên Soái ôm má Giang Quân cúi đầu hôn môi cô. Lưỡi anh chui vào khoang miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, gặm cắn, liếm láp.

Trong miệng cô vẫn còn lưu lại vị bạc hà của kem đánh răng, Giang Quân cảm thấy lưỡi mình cũng nhốm vị bạc hà mát lạnh. Anh tham lam mút nước bọt ngọt ngào, hút đến đầu lưỡi cô tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top