Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Kết thúc hồi tưởng


Tình cảm mơ hồ này khiến trái tim anh trở nên mềm mại, đột nhiên anh rất muốn hôn cô.

Viên Soái vươn tay vén lọn tóc mướt mồ hôi trên trán Giang Quân ra, cúi đầu kề sát lại, ngậm lấy đôi môi đỏ của cô, nhẹ nhàng liếm láp.

Giang Quân mở to mắt nhìn anh, ánh mắt chan chứa tình cảm.

Cô vươn ngón tay trắng nõn thon dài vuốt ve gương mặt tuấn tú của Viên Soái, thì thầm: “Trông anh rất giống một người.”

“Ai?” Viên Soái ngước lên, tò mò nhìn cô, miệng vẫn ngậm lấy môi cô.

“Một người rất đặc biệt.” Đối với cô, đó là người rất đặc biệt.

Người đặc biệt?

Viên Soái không biết người đặc biệt mà Giang Quân nói là ai, nhưng nghe giọng điệu triền miên của cô, trong lòng anh lại có chút không vui. Anh cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.

Anh hậm hực tách ra khỏi người cô.

Giang Quân nâng đôi tay như ngó sen câu lấy cổ anh, đôi chân trắng nõn cũng quấn chặt lấy eo anh, khẽ nói: “Muốn hôn.”

Cô nâng cằm, chu miệng, chờ đợi nụ hôn của Viên Soái.

Viên Soái nhìn môi cô vẫn còn dính nước miếng của anh. Khi cô nâng cằm lên, hai bầu vú trắng nõn tròn trịa cũng dựng thẳng theo, làm mắt anh lại nóng lên.

Anh cúi đầu gặm cắn đôi môi đỏ ướt át của cô. Bởi vì trong lòng có chút không vui, nên anh dùng sức hơi lớn, mút mạnh lấy đầu lưỡi nhỏ mềm mại, hút nước bọt thơm ngọt trong miệng cô vào miệng mình.

Giang Quân cảm thấy đầu lưỡi bị anh mút đến mỏi nhừ, thân thể mềm nhũn, nhưng hạ thân khó chịu quá.

Thuốc kích thích trong thân thể lại bắt đầu phát tác, cô cảm thấy sâu bên trong lại bắt đầu ngứa ngáy, hoa huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt. Cô nhớ tới thân thể mát lạnh của Viên Soái lúc trước, thế là lại cọ tới cọ lui trên người anh, dâm dịch chảy ra cũng nhỏ lên côn thịt của anh.

“......... Tôi muốn.” Miệng Giang Quân phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Bàn tay nhỏ bé của cô lần mò giữa hai chân Viên Soái, nắm lấy côn thịt thô cứng tự đưa vào trong hoa huyệt ướt át của mình.

Quy đầu to lớn khai phá hai môi đầy đặn, tiến vào trong âm đạo ẩm ướt.

“Ân....” Khi thịt mềm bên trong quấn lấy quy đầu mẫn cảm, từ trong cổ họng Viên Soái tràn ra một tiếng thở dốc nặng nề. Người phụ nữ này thật là phóng đãng.

Giang Quân không biết suy nghĩ trong lòng anh, chỉ cảm thấy hoa huyệt ngứa đến phát điên, muốn được một cây gậy thật lớn cắm vào, lấp đầy cảm giác trống rỗng trong thân thể.

Cô nắm lấy cây gậy nóng bỏng thô cứng của anh đưa vào trong cơ thể mình. côn thịt mở rộng đường đi chặt hẹp, chen vào từng chút một. Đi vào được một nữa, Giang Quân cảm thấy khó chịu, vách tường bên trong bị căng ra đến cực hạn, khiến cô hơi đau. Cô lùi lại, muốn rút cự vật kia ra.

Viên Soái đỏ mắt, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngừng. Không kìm chế nổi nữa, anh ôm lấy vòng eo thon thả của Giang Quân, kéo cô lại, eo đẩy về phía trước, “phụt” một tiếng, cả cây gậy thô to xông thẳng vào trong thân thể cô.

“A.....” Giang Quân cau mày, hét lên một tiếng.

Giang Quân vừa phá thân, cho dù đã làm một lần nhưng đường vào của cô vẫn rất chật hẹp. côn thịt thô to của anh mở rộng cửa huyệt đến cực hạn. Thịt mềm bên trong xoắn chặt lấy cự vật xâm nhập, đè ép hành thân, như muốn đẩy nó ra ngoài.

Hơi thở của Viên Soái rối loạn: “Chặt quá, ừm...... Bị cô bấm gãy rồi.”

Anh kiềm chế thôi thúc muốn được tự do luật động, chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy hạ thân, từ từ đâm, côn thịt thô to vào sâu bên trong, rồi lại rút ra, cứ lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.

“A........ Trướng quá.” Giang Quân nhíu mày, nhỏ giọng rên rỉ, thừa nhận sự thâm nhập càng ngày càng sâu của anh.

côn thịt cọ qua cọ lại trong âm đạo, mang đến khoái cảm, không bao lâu sau, bên trong Giang Quân bị làm cho mềm nhũn. Theo động tác thọc vào rút ra của Viên Soái, chỗ kết hợp của hai người vang lên tiếng nước òm ọp òm ọp.

Anh duỗi tay lau chỗ giao hợp của hai người, bôi ái dịch dính đầy trên tay lên ngực cô, rồi khép ngón tay lại vuốt ve bầu vú đầy đặn.

“Thoải mái không? Hử?” Viên Soái vừa hỏi vừa đùa bỡn đỉnh hồng mẫn cảm của Giang Quân.

“Ừm, ngứa, bên trong ngứa.......A” Giang Quân rầm rì than nhẹ, sâu trong hoa huyệt vừa tê vừa ngứa, khiến cô phải thắt chặt âm đạo, hút lấy côn thịt thô to đang nằm bên trong, muốn nó cắm vào càng sâu, giảm bớt cảm giác ngứa ngáy.

“Hừm…..” Viên Soái bị hút đến tê dại, miệng khẽ rên rỉ, hơi thở dồn dập nặng nề. Anh thẳng lưng, đẩy eo về phía trước, cắm côn thịt vào sâu bên trong, va chạm mạnh mẽ với cổ tử cung nhỏ hẹp.

“A.... Sâu quá.” Giang Quân khẽ kêu lên.

“Không phải nói bên trong ngứa sao? Cắm sâu một chút mới bớt ngứa.” Viên Soái rút côn thịt ra, đâm nhẹ nhàng vài cái, rồi đột nhiên thúc mạnh vào, theo quy luật chín nông một sâu.

Mỗi lần anh đâm vào thật mạnh, đều sẽ làm Giang Quân không kiềm chế được, phải kêu ra tiếng. Tiếng ngâm nga kia như tiếng hót của chim dạ oanh, quyến rũ đến mức Viên Soái nhiệt huyết sôi trào.

Anh quỳ xuống, đặt đôi chân trắng nõn thon dài của Giang Quân lên vai mình, để mông cô nâng cao hơn, rồi đột nhiên thúc mạnh côn thịt về phía trước, đâm vào thật sâu, bắt đầu chạy nước rút.

côn thịt thô to nhanh chóng ra ra vào vào hoa huyệt đỏ bừng, tiếng nước òm ọp òm ọp càng thêm vang dội. Theo động tác của anh, hai túi cầu không ngừng đập lên đùi Giang Quân vang lên những tiếng bạch bạch bạch.

“A a a.....” Tiếng rên rỉ của Giang Quân cao vút lên theo tiết tấu của anh.

Cô cau mày, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường dưới thân, đón nhận sự mạnh mẽ của anh. Hoa tâm trở nên tê dại, đã chẳng còn ngứa nữa.

Với tư thế này, Viên Soái có thể nhìn rõ mình đang ra vào cơ thể Giang Quân như thế nào. Anh nhìn dương vật màu đỏ tím tách hai âm môi đầy đặn, ra ra vào vào hoa huyệt ướt đẫm. Chỗ kết hợp của hai người dính đầy ái dịch, âm mao ướt đẫm.

Tác động thị giác mãnh liệt kích thích thần kinh Viên Soái. Tần suất đưa đẩy mông của anh càng lúc càng nhanh, động tác mạnh mẽ như đóng cọc, ái dịch ở cửa huyệt biến thành những bọt trắng.

Sau mấy trăm lần đưa đẩy, rốt cuộc anh cũng chịu đi thẳng đến điểm cuối, đâm vào cổ tử cung nhỏ hẹp, cự vật sưng to nảy lên vài cái, phun trào tinh dịch nóng bỏng.

Cơ thể Giang Quân nóng bừng lên, cả người bủn rủn vô lực nằm sõng soài trên giường, thở hổn hển.

Viên Soái đè lên người cô, hưởng thụ dư vị cao trào. Những giọt mồ hôi nóng hổi của anh nhỏ lên người Giang Quân Hai cơ thể nóng bỏng nhớp nháp dán chặt vào nhau.

Anh chầm chậm đưa đẩy côn thịt vẫn còn hơi cứng thêm hai cái, rồi mới tiếc nuối rút ra khỏi tiểu huyệt ướt át của cô một chút. Khi đi ra đến cửa huyệt, anh lại đẩy côn thịt vào trong, nghiền ép cổ tử cung thêm lần nữa.

Viên Soái bế Giang Quân vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Gần tắm xong, anh mới chịu rút côn thịt ra khỏi tiểu huyệt của cô ra, khiến tinh dịch chảy ra ào ạt. Ánh mắt anh dính chặt vào nơi riêng tư của cô, tiểu huynh đệ dưới thân lại từ từ ngóc đầu dậy, nhưng bị anh cực lực áp xuống.

Tối nay là lần đầu tiên của cô, trong lòng Viên Soái rất thương tiếc, nhưng vẫn muốn bắt nạt cô thêm một lần.

Anh vội vàng vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, chuyên tâm rửa sạch nửa người dưới cho côm dùng ngón tay móc hết tinh dịch trong tiểu huyệt của cô ra.

Sau đó Viên Soái ôm Giang Quân ra khỏi phòng tắm, hai người cùng nằm lên giường, ngủ say sưa.

Sáu giờ sáng, Viên Soái nhận được một cuộc gọi, bèn vội vã đứng dậy mặc quần áo. Trước khi đi, nhìn Giang Quân còn ngủ say, anh viết tờ giấy đặt trên tủ đầu giường cho cô.

Đến khi nắng mai chói chang, rốt cuộc Giang Quân cũng tỉnh giấc.

Giang Quân mở mắt, mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh, tất cả những chuyện xảy ra tối qua ùa về trong tâm trí.

Cô nhớ rõ mình uống một cốc nước Hồ tổng mời, một lúc sau toàn thân mềm nhũn, đầu óc không còn tỉnh táo nữa.

Ký ức sau đó mơ mơ hồ hồ, hình như Hồ tổng đưa cô vào phòng khách sạn, chuyện sau đó thế nào thì không nhớ nổi. Cô như người say rượu, thiếu mất một đoạn ký ức.

Giang Quân động đậy hai chân, muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy dưới thân nóng rát đau đớn. Như có thứ gì đó chọc vào giữa hai chân, bên trong cơ thể nhói đau.

Cô xốc chăn lên, thấy mình không mặc quần áo, trên người loang lổ những dấu vết đỏ ửng và bầm tím, những vết đỏ trước ngực là rõ nhất. Trên tấm ga trải giường cách đó không xa dính một vệt máu đã khô.

Những dấu vết bừa bãi này đều đang nhắc nhở cô đã thất thân.

Giang Quân đau lòng, không ngờ lần đầu tiên của mình lại bị hủy hoại trong tay người tai to mặt lớn, mặt mũi đáng khinh như Hồ tổng.

Cô buồn bã đứng dậy mặc quần áo, vô tình nhìn tờ giấy trắng bị nằm dưới chiếc cốc trên tủ đầu giường, bèn cầm lên xem.

Bên trên viết: Lúc nào thức dậy thì liên lạc với tôi, đây là số điện thoại của tôi 13xxxxxxxx.

Chữ viết trên giấy rõ ràng thanh thoát, nét bút cứng cáp có lực, toát lên sự tiêu sái phóng khoáng.

Trong lòng Giang Quân thổn thức, người ta thường nói, nét chữ nết người, không ngờ vẻ ngoài của Hồ tổng trông bình thường, mà chữ viết lại có thể đẹp đẽ thanh thoát đến vậy.

Nhưng dù chữ ông ta có đẹp thế nào, cô đều không muốn gọi điện thoại cho loại người ghê tởm đó.

Giang Quân xé nát tờ giấy, giận dữ ném vào thùng rác.

Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Vừa mở cửa ra, cô lại nhìn thấy Hồ tổng từ căn phòng ở góc hành lang đi ra, trán quấn băng gạc, miệng lầm bầm mắng chửi.

“Giang Quân, đồ kỹ nữ, tối hôm qua dám chạy trốn. Đã báo bảo vệ của khách sạn ngăn lại, thế mà không thấy bóng dáng đâu. Lần này không có được cô, còn bị đánh vỡ đầu, đúng là đen đủi. Lần sau phải cho nhiều thuốc một chút, xem tôi có làm chết cô không.”

Giang Quân sợ tới mức lập tức quay về phòng. Nghĩ lại những lời Hồ tổng vừa nói, có nghĩa người ở cùng cô tối qua là người khác?

Nhưng cố gắng thế nào cô cũng không nhớ nổi mặt của người đàn ông kia. Chắc trong thuốc của Hồ tổng có chứa thành phần gây ảo giác, mới khiến cô mất một phần trí nhớ.

May mà lần đầu tiên của cô không phải cho loại người như Hồ tổng.

Người đàn ông tối qua để lại lời nhắn, bảo cô liên hệ với anh ta thay vì mặc quần áo đi luôn, nên chắc nhân phẩm không quá kém. Chữ viết lại còn rõ ràng mạch lạc, vẻ ngoài có lẽ cũng thanh tú.

Nhận thức được chuyện này, nỗi buồn trong lòng Giang Quân vơi đi nhiều. Cô im lặng  nhìn những mảnh giấy vụn trong thùng rác, từ từ thở dài.

Thôi, coi như hẹn hò với soái ca một đêm. Gọi điện cũng chẳng ích gì, chẳng lẽ bắt một người đàn ông xa lạ chịu trách nhiệm? Mà tối qua hình như cô là người chủ động.

Thời gian qua đi, trong lòng Giang Quân cũng không còn canh cánh chuyện này nữa. Cô coi đó là một lần ngoài ý muốn trong cuộc đời dài lâu của mình.

Còn chuyện ngoài ý muốn đối với Giang Quân lại thành dấu vết khắc sâu trong tim Viên Soái.

Sau khi rời khỏi khách sạn, anh vẫn luôn đợi điện thoại của cô. Cứ có cuộc gọi đến, anh lại tưởng đó là Giang Quân, nhưng lần nào cũng không phải, chờ mong bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu.

Một ngày, một tuần, một tháng qua đi..... Anh vẫn không nhận được điện thoại của cô. Có lẽ ngày nghĩ gì đêm mơ thấy cái đó, gần đây anh thường xuyên gặp mộng xuân, người trong mộng luôn luôn là Giang Quân

Trong mộng, anh đè cô xuống dưới thân, kết hợp chặt chẽ. Còn cô không ngừng yêu kiều thở dốc dưới thân anh, trêu chọc khiến anh muốn ngừng mà không được. Anh mạnh mẽ giày vò, hận không thể chết trên người cô.

Mỗi lần tỉnh lại, đũng quần anh đều ướt đẫm. Hiện tượng này chỉ xuất hiện trong thời niên thiếu, khi anh mộng tinh. Bây giờ anh đã hai mươi tám tuổi, thế mà còn giống như trẻ con, không khống chế được tính dục của mình.

Cô gái kia đúng là yêu tinh, câu mất hồn vía của anh. Nhưng anh lại chẳng gặp được cô nữa.

Thỉnh thoảng cô lại xuất hiện trong giấc mơ, cùng anh mây mưa một phen, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cho đến một ngày ba năm sau, anh gặp lại cô trong công ty. Nhưng hình như cô không nhớ anh, cô chỉ đứng từ xa liếc nhìn anh một cái, rồi rời mắt đi luôn.

Không ngờ cô lại là nghệ sĩ của công ty. Trước kia anh chưa bao giờ để tâm tới nghệ sĩ nữ trong công ty. Đặc biệt những nữ minh tinh tuyến mười tám danh khí cực thấp càng chẳng thể khiến anh chú ý.

Anh đã không phát hiện ra người phụ nữ mình ngày đêm mong nhớ lại ở ngay bên cạnh, thật là vận mệnh trêu ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top