Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Lời yêu thương

Sau khi kể xong những chuyện xảy ra ba năm trước, Viên Soái hỏi Giang Quân: “Em có nhìn thấy tờ giấy anh đặt trên tủ đầu giường không?”

Giang Quân ngây người nhìn anh, gật đầu: “Có thấy.”

Cô không ngờ người trong khách sạn ba năm trước lại là Viên Soái. Hóa ra anh là người đàn ông đầu tiên của cô. Chuyện này thật khó tin, nhưng lại khiến cô vô cùng hạnh phúc.

“Vì sao em không gọi điện thoại cho anh?” Viên Soái nhéo má cô, bất mãn nói.

Hại anh mỗi ngày đau khổ chờ đợi cô gọi đến, ngày ngày đêm đêm nhớ cô, lại chỉ có thể gặp gỡ ở trong mộng.

Giang Quân đập tay anh, xoa hai má bị nhéo đau, lườm anh một cái: “Hôm đó em bị bỏ thuốc, không biết người kia là anh, em cứ tưởng là người khác. Sau khi tỉnh lại, em đã tức giận xé nát tờ giấy kia.”

Viên Soái cúi đầu nhìn cô, vừa hơi giận, vừa cảm thấy may mắn. Giận vì bao lâu nay cô không liên lạc với anh, may mắn vì cô gặp được anh sau khi bị hạ thuốc. Nếu cô không trốn thoát được, hoặc là sau khi chạy ra lại gặp người đàn ông khác, vậy thì…

Anh không dám nghĩ tiếp nữa. Không có nếu, người cô gặp được chính là anh.

Viên Soái ôm chặt Giang Quân vào trong ngực, mặt tựa vào cổ cô, nói: “May mà người đó là anh. May mà ba năm sau em vẫn chưa kết hôn, nếu không, anh sẽ rất hối tiếc.”

May mà anh không bỏ lỡ cô.

Vận mệnh đôi khi rất thú vị, nó đã định hai người sẽ ở bên nhau. Dù muộn ba năm, họ vẫn gặp lại nhau.

Giang Quân nép mình trong vòng tay Viên Soái, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khóe miệng hơi cong lên, hỏi: “Anh sợ bỏ lỡ em đến vậy sao? Có phải ba năm trước anh đã thích em rồi không?”

Cô cứ tưởng anh sẽ không trả lời trực tiếp, mà chỉ tìm vài cái cớ lừa dối cho qua.

Nhưng Viên Soái lại không do dự, cọ vào cổ cô, nhỏ giọng nói: “Ừ, anh thích em từ ba năm trước rồi.”

Giọng nói bên tai trầm thấp êm ả, như mang theo sư quyến rũ mê hoặc, khuấy động màng nhĩ của Giang Quân

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ, cô cảm thấy làn da ở đó hơi nóng lên. Hơi nóng ấy đi xuống, tràn vào lồng ngực, khiến máu trong tim cô sôi trào, nhói lên dữ dội.

Giang Quân nâng hai tay lên ôm lấy anh, thầm nói trong lòng: “Em thích anh còn sớm hơn cơ, thích anh từ tám năm trước.”

Từ năm nhất đại học cho đến bây giờ, cô đã yêu thầm anh suốt tám năm. Cứ tưởng rằng tình cảm đơn phương ấy sẽ không có kết quả, nhưng hiện tại cô và anh đã lưỡng tình tương duyệt.

Viên Soái đã yêu thầm cô suốt ba năm mà cô không hề hay biết. Có lẽ anh đã được trải nghiệm cảm giác yêu mà không có được, cũng từng một mình phiền muộn lúc đêm khuya.

Nếu anh cũng có những cảm giác đó, Giang Quân cảm thấy tình yêu thầm kín của mình không còn quá gian nan nữa. Nhưng hiện tại cô chưa muốn nói cho anh biết cô thích anh suốt tám năm, cứ để cho Viên Soái tưởng anh thích cô trước đi.

Từ khi quay xong gameshow, tình cảm của Viên Soái và Giang Quân phát triển nhanh chóng. Hai người thường xuyên ở bên nhau, hẹn hò, ăn uống.

Viên Soái phát huy hết trách nhiệm của một người bạn trai, mỗi ngày đều tặng cho Giang Quân một chậu hoa cúc nhỏ. Trên ban công và hành lang của phòng nghỉ xếp đầy những chậu hoa nhỏ xinh dạt đào sức sống, trong phòng tràn ngập hương hoa tươi mát thanh nhã.

Giang Quân hỏi anh, vì sao ngày nào cũng phải tặng một chậu hoa.

Viên Soái nói, điều đó có nghĩa anh yêu cô mỗi ngày.

Giang Quân nghe mà thấy xấu hổ. Người này thật là, trước đây thì không chịu nói yêu cô, từ sau khi ở bên nhau, ngày nào cũng nói mấy câu sến sẩm. Thỉnh thoảng nghe anh nói những lời đó, Giang Quân đều thấy ngọt đến phát ngấy, buồn nôn muốn chết.

Ngoài việc gửi hoa cho Giang Quân, Viên Soái còn tặng cô đủ các loại quà: đồ ăn, đồ dùng, tất cả đều là thứ cô thích.

Giang Quân cảm thấy Viên Soái thông suốt rồi, biết cô thích gì.

Một ngày nọ, vì anh tặng quá hoa nhiều, chất đầy sàn phòng nghỉ của cô, không còn chỗ để bước đi. Giang Quân lại chẳng nỡ vứt đi, bèn lên phòng nghỉ tìm anh, muốn nhờ anh chuyển giúp mấy chậu hoa vào trong xe, để cô mang về nhà.

Lúc ấy, Viên Soái đang xem một quyển kịch bản đến mê mẩn, Giang Quân bước vào cũng không phát hiện ra.

Cô bước đến, cúi đầu xuống, dựa sát vào anh: “Anh đang xem kịch bản gì vậy?”

Viên Soái đột nhiên đóng kịch bản lại, bỏ vào trong ngăn kéo, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Không có gì.”

Anh ôm lấy Giang Quân để cô ngồi lên đùi mình, hỏi: “Tìm anh có việc gì?”

“Anh tặng nhiều hoa quá, phòng nghỉ không còn chỗ để. Anh giúp em đặt vào trong xe được không, em sẽ mang về nhà.”

“Được, em chờ chút, anh đi toilet đã.” Viên Soái buông Giang Quân ra, đứng dậy đi vào toilet.

Giang Quân buồn chán nhìn quanh bốn phía, nhớ tới dáng vẻ thần thần bí bí của anh khi cất quyển kịch bản kia. Vì sao phải che che dấu dấu, không cho cô xem?

Lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô mở ngăn kéo, lấy kịch bản kia ra lật xem, rồi không thể nhịn cười. Anh đang đọc kịch bản gì vậy.

Giang Quân nhìn lướt qua bìa sách, đúng là viết hai chữ “Kịch bản”, nhưng bên trong kẹp một chồng tư liệu.

Một chồng tư liệu vô cùng chi tiết về cô, liệt kê tất cả những điều cô thích và không thích ở mọi khía cạnh.

Hóa ra vừa rồi anh xem cái này, chẳng trách gần những thứ anh tặng cô đều thích.

Cầm kịch bản lên, một quyển sách khác trong ngăn kéo lại hấp dẫn sự chú ý của Giang Quân.

Đó là một cuốn sách bìa trắng in hình hai trái tim. Tiêu đề bắt mắt làm khóe miệng Giang Quân giật giật ——《 1000 lời yêu thương, kiệt tác giúp bạn quyến rũ bạn gái trong vòng một tuần》.

Cô mở sách ra đọc vài trang, phát hiện những lời yêu thương Viên Soái nói với cô mấy ngày trước đều từ đây mà ra, ngọt đến phát ngấy, vô cùng buồn nôn.

Kẽo kẹt, cửa toilet mở ra, Giang Quân vội vàng đặt quyển sách lại chỗ cũ, bình tĩnh ngồi xuống.

Viên Soái đến gần cô: “Đi nào, chúng ta xuống lầu thôi.”

“Vâng.” Giang Quân đứng dậy.

Hai người cùng xuống lầu, chốc lát sau một mình Viên Soái đã chuyển hết mấy chậu hoa, không cho cô động tay vào.

Hai người lên xe, Viên Soái nổ máy, chạy về nhà Giang Quân.

Hơn mười phút sau, chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ kiểu Tây, đây là nhà Giang Quân.

Trước đây anh từng đưa cô về nhà, nhưng chỉ đến cửa, không đi vào.

Anh xuống xe, lấy hoa trong cốp ra, đi theo Giang Quân vào trong. Trong sân có một một bà lão khỏe mạnh hòa ái đang chơi đùa với con chó nhỏ lông xám.

Giang Quân chào bà cụ: “Bà ơi, cháu về rồi.”

Bà lão ngẩng đầu nhìn cô: “Quân Quân của chúng ta về rồi.” Bà đẩy chiếc kính viễn thị trên mũi, nhìn Viên Soái phía sau Giang Quân: “Đây là?”

“Đây là… bạn trai cháu.” Giang Quân có chút ngượng ngùng.

Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Viên Soái, “Anh mau chào đi.”

Viên Soái tiến lên hai bước, chào bà lão: “Cháu chào bà. Hôm nay tới vội quá, cháu không kịp chuẩn bị quà, lần sau nhất định sẽ có ạ.”

Bà lão bước tới, nhìn Viên Soái: “Cháu khách khí quá, không cần tốn kém đâu.” Bà đưa tay vỗ về khuôn mặt mịn màng của Viên Soái, thở dài: “Tiểu tử, cháu thật đẹp trai, rất xứng đôi với Quân Quân nhà chúng ta.”

Viên Soái không thích những người phụ nữ khác chạm vào mình, bệnh sạch sẽ của anh chỉ không có tác dụng với Giang Quân. Bây giờ, bà cụ lại dùng bàn tay vừa nghịch chó vỗ mặt anh, trong lòng anh rất không thích.

Nhưng để cưới được vợ, anh nhịn. Muốn cưới vợ thì phải lấy lòng người nhà của vợ, đây là điều mấy hôm trước anh đọc được trong sách

Anh cố nén sự khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bà đã khen ạ.”

Giang Quân bảo Viên Soái chuyển hoa vào trong sân, còn cô nói chuyện phiếm với bà cụ.

Lúc Viên Soái chuyển hoa, con chó Teddy màu xám mũm mĩm kia cứ quanh quẩn bên chân anh. Đến lúc anh làm xong thì nó đột nhiên chạy về chuồng.

Anh quét mắt nhìn qua chuồng chó, thấy một chiếc ô màu trắng rất lớn che phía trên. Nhìn thêm vài lần, anh lại cảm thấy cái ô kia trông quen quen.

Vừa định nhìn kỹ lại thì Giang Quân bảo anh vào nhà nghỉ nên đành phải thôi.

Hôm nay chỉ có một mình bà cụ ở nhà nên Viên Soái không cần ứng phó với những người khác. Anh vào nhà nghỉ ngơi, uống chút trà, rồi tạm biệt bà lão.

Giang Quân đưa anh ra cửa, trước khi lên xe, Viên Soái ôm cô, hôn tạm biệt, hai người dùng dằng một hồi lâu.

Anh nhớ ra hôm nay hình như còn chưa nói mấy lời yêu thương với Giang Quân nói, vì vậy ho nhẹ nói: “Đoán xem hôm nay anh muốn ăn cái gì?”

Giang Quân nhớ tới nội dung trong quyển sách kia, khóe miệng run rẩy, anh lại bắt đầu nói những lời ngọt ngấy đó rồi.

Cô đáp: “Anh si mê em đến ngốc rồi sao? Có phải ngày mai anh sẽ hỏi sự khác biệt giữa em và những vì sao là gì đúng không?”

Lời Viên Soái muốn nói đột nhiên nghẹn trong cổ họng, anh xấu hổ sờ mũi, bị phát hiện rồi sao? Có vẻ mấy lời âu yếm đó không dùng để theo đuổi vợ được nữa rồi.

Chao ôi, xem ra anh phải tìm cách khác.

Viên Soái hậm hực về nhà.

- --

Mỗi ngày Viên Soái đều nghĩ cách biến bạn gái thành vợ, dùng đủ loại phương pháp tán gái nhưng hình như lần nào cũng không hiệu quả.

Hơn một tháng gió êm sóng lặng trôi qua, hôm nay Giang Quân nhận được điện thoại của Chu Hách. Cậu hẹn cô đi ăn một cơm, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cô biết.

Giang Quân hỏi chuyện quan trọng gì mà không thể nói qua điện thoại, Chu Hách bảo phải nhìn tận mắt, chính tai nghe mới có sức thuyết phục nên cô đành phải đến chỗ hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top