Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Không muốn dây dưa với anh


Viên Soái lật thân thể mềm như bông của Giang Quân lại, để cô quỳ trên giường, mông nâng lên, lộ ra hoa huyệt ướt át vừa bị anh làm đến sưng đỏ.

Anh tách hai cánh mông của cô ra để nhìn cho rõ, hoa huyệt màu hồng phấn không ngừng co rút, có chất lỏng trong suốt trào ra từ miệng huyệt.

Hơi thở của Viên Soái lập tức trở nên nặng nề, anh đưa dương vật đã ngẩng cao đầu cọ xát giữa khe mông cô, lúc quy đầu lướt qua cửa huyệt thì bị hút vào một nửa.

Anh thuận thế thẳng lưng thúc mạnh vào, “phụt” một tiếng, cây gậy màu đỏ tím hoàn toàn đi vào trong hoa huyệt.

âm đạo của cô chặt khít, nếp uốn mềm mại, bao chặt lấy nơi nóng bỏng của anh. Cứng rắn áp vào mềm mại, da thịt kề vào da thịt, từ trong cổ họng Viên Soái tràn ra những tiếng than nhẹ sảng khoái.

hoa huyệt của Giang Quân mềm mại, ướt át, lại còn chặt khít, bao lấy anh thật thoải mái, làm anh không nhịn được tăng nhanh tốc độ ra ra vào vào.

Mỗi lần dương vật rút ra đều sẽ kéo theo một dòng dịch trong suốt, làm ướt đẫm phần lông vùng kín của hai người.

“A… A… Sao anh còn chưa bắn, tôi hết sức rồi.” Nơi riêng tư được lấp đầy, thêm động tác rút ra thọc vào nhanh chóng của anh làm Giang Quân lập tức phục hồi tinh thần.

Eo Viên Soái đột nhiên dùng lực, đưa dương vật cắm sâu vào trong hoa huyệt, “bang” một tiếng, hai túi cầu đập vào mông cô: “Em cứ nằm là được, không cần dùng sức.”

Theo từng cú thúc vừa nhanh vừa mạnh, âm mao đen dầy của Viên Soái dính trên dương vật cũng đi vào hoa huyệt.

Giang Quân bị âm mao của anh cọ vừa đau vừa ngứa, thân thể bèn co lại, muốn thoát khỏi sự tấn công của anh: “A… Âm mao của anh cắm vào rồi, ngứa quá, mau lấy nó ra đi.”

Viên Soái cười nhẹ, cảm thấy phản ứng của cô ngốc đến đáng yêu.

“Tự em lấy ra đi.”

Anh nắm tay cô đưa đến chỗ kết hợp của hai người, luồn hai ngón tay của cô vào trong hoa huyệt.

hoa huyệt chật hẹp phải chứa một cây gậy thô to đã đạt đến cực hạn, bây giờ lại thêm hai ngón tay nữa nên càng căng chặt, nhục bích bên trong cũng phải dãn ra hết cỡ.

Vừa chặt vừa trướng, trong khoảnh khắc từ miệng hai người đều tràn ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Giang Quân chưa bao giờ đưa ngón tay vào trong thân thể mình, cảm giác này quá kỳ quái, cô thẹn thùng cử động tay, đi tìm âm mao của anh, muốn kéo nó ra.

Ngón tay mềm mại của cô đè ép dương vật của Viên Soái, dùng sức kéo âm mao, làm anh vừa đau vừa sướng, thiếu chút nữa là tinh quan thất thủ.

Anh lôi tay cô ra, dỗ dành: “Đừng kéo, cố nhịn chút nữa.”

Nói xong anh lập tức thọc vào rút ra, từng lần từng lần cắm vào chỗ sâu nhất, nghiền nát hoa tâm mềm mại.

Âm mao của anh vẫn còn hoa huyệt, làm Giang Quân vừa đau vừa ngứa, hoa huyệt co lại chặt khít, thân thể tê dại, khoái cảm liên tục.

Sau mấy trăm cú thúc, cơ thể cô run rẩy, hoa huyệt co rút kịch liệt, xoắn chặt lấy dương vật của Viên Soái, lên cao trào.

hoa huyệt đặc biệt mẫn cảm, co rút liên tục, hút lấy nơi ấy của anh không chịu buông, vừa chặt vừa nhiều nước.

Da đầu Viên Soái căng lên, anh dùng sức thọc vào rút ra thêm mấy chục cái, suýt chút nữa là bắn ra.

Giang Quân nhận ra động tác của anh ngày càng nhanh, biết anh sắp bắn, bèn giơ tay đẩy ngực anh, hữu khí vô lực nói: “Đừng bắn vào trong, tôi không muốn uống thuốc.”

Viên Soái dừng lại, hai lần trước ở phim trường, vì trầm mê trong dục vọng, anh chỉ lo làm mà không nghĩ tới vấn đề đó, hại cô xong việc phải uống thuốc.

Anh áy náy nói: “Xin lỗi, lần trước là tôi không tốt, lần sau sẽ không để em phải uống thuốc nữa.”

Cuối cùng anh nhanh chóng thúc vào thêm vài cái, rồi cắn chặt răng rút ra, bắn tinh dịch đặc sệt lên bờ mông đang vểnh cao của cô.

Viên Soái ôm Giang Quân đang thở hổn hển vào trong ngực, áp sát vào thân thể mềm mại mượt mà. Anh vuốt nhẹ gáy cô, giúp cô bình ổn nhịp thở.

Giang Quân thất thần nghĩ, còn có lần sau sao?

Viên Soái còn muốn ngủ với cô thêm mấy lần nữa ư? Nhưng cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh đâu.

Chẳng qua anh chỉ trầm mê thân thể cô thôi, ngủ chán rồi sẽ hết hứng thú.

Sau khi khôi phục thể lực, Giang Quân kéo cánh tay của Viên Soái đang đặt bên hông mình rồi rời giường, mở tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo lúc nãy bị anh ném vào dưới tình thế cấp bách.

Cô nhìn lướt qua tủ quần áo của anh, quần áo phân loại chỉnh tề thành hàng. Khi đảo qua một loạt quần lót tối màu, đôi mắt sắc bén phát hiện ra một chiếc quần lót màu xanh nhạt, làm mặt cô nóng bừng.

Không ngờ Viên Soái lại treo cái quần lót ren màu xanh nhạt của cô lần trước giữa đống quần lót của anh, màu sáng và màu tối đối lập rõ ràng, làm cô hơi xấu hổ.

Sao anh lại không biết ngại thế chứ?

Giang Quân mặc váy xong, lấy cái quần lót kia xuống, nắm trong tay, chuẩn bị rời đi.

Lúc đi qua mép giường, lại bị Viên Soái kéo lấy, trọng tâm của cô không vững nên ngã xuống giường.

Viên Soái đè lên người cô, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn sau cơn cao trào: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Giang Quân ngẩng đầu nhìn anh: “Nói chuyện gì?”

“Em và Chu Hách đang ở bên nhau à?” Hai hôm nay, chỉ cần mở Weibo là Viên Soái có thể nhìn thấy những tin tức liên quan đến Chu Hách và Giang Quân, anh có muốn bỏ qua cũng khó.

“Chuyện này liên quan gì đến anh? Tôi ở bên ai là tự do của tôi.”

Viên Soái im lặng, việc này quả thực không liên quan đến anh, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô và Chu Hách thân mật, trong lòng khó chịu muốn chết.

Thấy anh không nói lời nào, Giang Quân đẩy người anh ra, nói: “Chuyện anh muốn nói là về tôi và Chu Hách à? Không thể tiếp chuyện, tôi phải đi rồi.”

Cô đứng dậy, đi về phía cửa, tay vừa chạm vào chốt cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Viên Soái.

“Giang Quân, chúng ta ở bên nhau đi.”

Bàn tay đang đặt trên cửa của Giang Quân đột nhiên khựng lại, tim đập chậm nửa nhịp.

Ở bên nhau?

Là kiểu ở bên nhau giữa hai người yêu nhau ư?

Cô quay đầu lại nhìn anh, trong mắt xuất hiện một cảm xúc không tên.

Cô cẩn thận, thử hỏi lại: “Anh… thích tôi à?”

Viên Soái không trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ nhìn cô nói: “Chu Hách có thể cho em, tôi cũng có thể, thậm chí còn nhiều hơn cậu ta, tôi có thể giúp em nổi tiếng.”

Cuối cùng, anh còn ý vị thâm trường nói thêm: “Hơn nữa em cũng có cảm giác với tôi, không phải sao? Thân thể chúng ta rất phù hợp.”

Giang Quân cụp mắt xuống, cảm xúc không tên vừa rồi trong mắt dần biến mất, chỉ còn lại thương cảm.

Quả nhiên anh chỉ có hứng thú với thân thể cô, ở bên nhau cái gì chứ, chỉ để tiện cho anh ngủ với cô thôi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mũi cay cay, giọng nghèn nghẹn, trịnh trọng nói: “Anh cho chưa chắc nhiều hơn Chu Hách, nhưng ít nhất Chu Hách sẽ không lấy tiền tài giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi. Sau này anh đừng dây dưa với tôi nữa, mấy lần bị anh ngủ, tôi sẽ coi như bị chó cắn, không truy cứu trách nhiệm. Về sau anh còn cưỡng ép nữa, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu.”

Giang Quân nói xong, liền vặn chốt cửa đi ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Mặc kệ Viên Soái còn muốn nói gì, cô không muốn nghe nữa.

Giang Quân đau lòng về đến nhà, kéo ngăn cuối cùng của tủ quần áo, lấy ra một cái ô được đóng gói rất cẩn thận.

Cô mở túi, lấy ra chiếc ô lớn đủ hai người che, ngoài màu trắng thì không có họa tiết gì.

Đây là loại ô được làm riêng, lần đầu tiên gặp viên Soái, anh đã đưa cho cô.

Lúc cô học năm nhất, nhà trường tổ chức một buổi toạ đàm cho tân sinh viên, mời sáu học trưởng học tỷ vừa tốt nghiệp loại ưu không lâu về diễn thuyết.

Viên Soái là một trong số đó.

Poster toàn thân của sáu người này được dán lên bảng thông báo của trường.

Lúc Giang Quân đi ngang qua, nhìn thoáng qua sáu tấm poster siêu lớn, ánh mắt bất giác bị hình ảnh của một nam sinh hấp dẫn.

Tất cả mọi người đều cười, chỉ có người đó nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, không buồn không vui.

Giang Quân nhìn chằm chằm hình anh suốt một phút, còn năm người thì không nhìn kỹ. Cho đến khi bị bạn cùng phòng kéo đi, cô mới hồi phục tinh thần.

Hôm đó, Giang Quân là lớp phó học tập, phải đi nộp bài tập của các bạn trong lớp cho thầy giáo trước, rồi mới được đi nghe diễn thuyết.

Đến lúc nộp bài xong, thầy đi ra khỏi văn phòng thì trời đột nhiên mưa to.

Lúc Giang Quân ra ngoài lại không mang ô nên đành phải đứng ở cửa nhìn cơn mưa to tầm tã. Mấy phút sau, mưa nhỏ dần, cô mạo hiểm chạy trong mưa đến tòa nhà diễn ra buổi tọa đàm.

Trời mưa, mặt đất ngập nước, vừa đến cửa lớn của tòa nhà cô đã va vào một nam sinh từ bên trong đi ra.

Giang Quân ướt đẫm người chật vật nhào vào trong lòng người đó.

Gương mặt đẫm nước mưa của cô áp vào ngực anh, nước dính trên trán và trên tóc mái làm ướt sơ mi trắng trước ngực anh.

Hai người gần sát vào nhau, cô có thể ngửi được mùi bột giặt hương chanh trên quần áo anh, sạch sẽ thanh tân, làm cô không kìm được hít nhẹ hai hơi.

Một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trong trẻo: “Có thể buông ra không?”

Giang Quân ngẩng đầu, đầu tiên là thấy hàm dưới góc cạnh rõ ràng, tầm mắt hướng lên trên một chút, đi ngang qua môi mỏng, đến chiếc mũi cao thẳng và đôi đen nhánh như hồ sâu.

Tim cô đập lỡ một nhịp, chính là học trưởng trên poster kia.

Sau khi phản ứng lại, cô vội vàng buông bàn tay đang nắm vai anh ra, lui lại hai bước, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi học trưởng, em không cố ý. Cảm ơn học trưởng.”

Viên Soái nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí.”

Sau đó anh che ô rời đi.

Giang Quân đứng nhìn bóng dáng anh bước đi trong mưa một lúc lâu. Thật thần kỳ, không ngờ cô lại có thể ôm vị học trưởng đẹp trai kia.

Tuy là cô ôm đơn phương, nhưng cũng đáng để vui vẻ thật lâu nha, anh chính là đại minh tinh đó!

Chờ anh đi xa, Giang Quân mới hồi phục tinh thần. Nhìn dáng vẻ chật vật của mình, đột nhiên cô không muốn đi nghe tọa đàm nữa mà muốn về ký túc xá thay quần áo.

Hơn nữa toạ đàm đã bắt đầu hơn mười phút, phần của học trưởng kia đã kết thúc rồi, cho nên anh mới đi ra.

Mục đích cô tới nghe toạ đàm mục phần nhiều là để nhìn thấy anh, anh diễn thuyết xong rồi, cô cũng không muốn nghe nữa.

Vì thế cô lại chạy ào vào trong màn mưa về ký túc xá, đang chạy trên đường, cánh tay bỗng dưng bị người ta kéo lại.

Giang Quân dừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Viên Soái phóng đại trước mắt.

Anh tiến lên hai bước, tới gần, dùng ô che mưa cô, nhẹ giọng nói: “Có thể giúp tôi một chuyện không?”

Tuy không biết Viên Soái cần giúp chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, Giang Quân gật đầu không chút do dự.

Viên Soái nhìn dáng vẻ chật vật của Giang Quân nói: “Văn phòng của giáo viên bị phá bỏ và chuyển sang chỗ khác rồi à?”

Giang Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tôi không biết văn phòng mới ở chỗ nào, em có thể dẫn tôi đến phòng của thư ký Vương Nam không.”

“Được, chúng ta đi bên này.” Giang Quân chỉ sang bên trái tòa nhà giảng đường.

Viên Soái nhìn theo tay cô chỉ, cất bước đi, Giang Quân cũng theo sát phía sau.

Vì che chung một chiếc ô, nên thỉnh thoảng hai thân thể sẽ cọ vào nhau.

Mỗi lần chạm vào cánh tay anh, trong lòng Giang Quân đều sẽ dâng lên chút ngượng ngùng, còn Viên Soái vẫn bình tĩnh, nhìn thẳng phía trước.

Chân anh dài, đi hơi nhanh, Giang Quân theo không kịp, nên nửa người lộ ra khỏi ô.

Viên Soái phát hiện nửa người cô dính nước mưa, bèn thả chậm bước chân, đưa ô về phía cô.

Giang Quân nhìn chiếc ô đột nhiên dịch về phía mình, khóe miệng bất giác cong lên, trong lòng nhảy nhót, học trưởng này nhìn lạnh lùng, nhưng hình như là người khá tốt.

Viên Soái không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh chỉ thấy ngại vì nhờ cô dẫn đường mà còn làm cô dính mưa thôi, đây là cách hành xử thường tình.

Sau khi hai người đi qua hai tòa nhà, rốt cuộc cũng tới văn phòng giáo viên, Giang Quân đưa Viên Soái tới cửa phòng của thư ký Vương Nam trên tầng năm.

Cô chỉ vào biển tên “Vương Nam” nói: “Học trưởng, chính là nơi này.”

Viên Soái nhìn cô, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Giang Quân nói xong, xoay người rời đi.

Viên Soái nhìn toàn thân Giang Quân ướt gần hết, đuôi tóc còn nhỏ nước, thì đột nhiên gọi cô lại: “Khoan đã, em dùng cái ô này đi.”

Giang Quân quay đầu lại nhìn cái ô trắng trước mặt và ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh, cứ đứng ngẩn ngơ, chẳng biết nói gì. Cô không ngờ anh lại tốt bụng đưa ô cho mình.

Viên Soái không để ý đến dáng vẻ ngơ ngác của Giang Quân sau khi nhét chiếc ô vào trong tay cô, anh xoay người đi vào văn phòng của thư ký Vương Nam.

Giang Quân nhìn xuyên qua cánh cửa chưa đóng, thấy Viên Soái thân thiện chào hỏi thư ký Vương, khóe miệng anh cong lên, mỉm cười.

Lúc ấy khuôn mặt Viên Soái chưa lạnh nhạt như bây giờ, thoạt trông cũng có chút tự phụ đấy, nhưng không lạnh lùng xa cách như hiện tại.

Khi đó mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, dáng vẻ của anh vẫn còn nhu hòa, nếu khóe miệng cong lên, cười tươi một cái là có thể bắt được trái tim của đông đảo người hâm mộ.

Giang Quân cứ đứng đó, đắm chìm trong nụ cười tươi tắn mê người của anh, tình cảm khác thường tình bắt đầu nảy sinh trong lòng cô, mọc rễ, phát triển.

Nhưng anh là ngôi sao, là tiểu sinh lưu lượng đương độ nổi tiếng, như mặt trời ban trưa.

Giang Quân không dám si tâm vọng tưởng tiếp cận anh, chỉ lặng lẽ chú ý đến tin tức về anh, mua poster của anh dán kín tường phòng mình.

Sau này anh càng ngày càng nổi tiếng, thành ảnh đế, càng ngày càng xa xôi không thể với tới.

Giang Quân coi Viên Soái như mục tiêu của đời mình, lặng lẽ nỗ lực, mong một ngày có thể sánh vai bên anh.

Sau khi tốt nghiệp, cô may mắn ký hợp đồng cùng công ty với anh, thỉnh thoảng cũng có thể gặp anh ở công ty, nhưng chẳng nói được mấy câu.

Có lẽ anh đã quên việc cho cô mượn ô, cũng không nhớ đã từng gặp cô rồi, dù sao đã bao năm trôi qua, dáng vẻ của cô lúc đó vẫn còn ngây ngô, hơi khác bây giờ chút xíu.

Anh là người cao không thể với tới, chắc chắn không có khả năng thích cô. Có lẽ vì đóng phim, thân thể hai người tiếp xúc thân mật nên anh mới có phản ứng, mới có thể nhớ mãi không quên thân thể cô như thế.

Chờ thời gian dài, cảm mới mẻ qua đi, anh sẽ không còn hứng thú nữa.

Anh luôn dùng tiền tài giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô, thật đáng giận. Lòng Giang Quân nguội lạnh, cô không muốn thích người đàn ông chỉ trầm mê với thân thể cô nữa.

Cô muốn kết thúc tình yêu thầm kín này.

Giang Quân thu hồi suy nghĩ, cuối cùng lại nhìn thoáng qua chiếc ô trong tay, sau đó chạy xuống lâu, không chút lưu luyến ném chiếc ô vào thùng rác ở cổng lớn.

- --

Thời gian trôi đi, nhanh chóng tới ngày ghi hình show thực tế Kết ái.

Người chủ trì giới thiệu từng khách mời tới tham gia tiết mục đến quý vị khán giả, tổng cộng sáu người, gồm cả cô và Chu Hách, ba nam ba nữ, nhưng hiện tại mới chỉ có hai khách mời nam.

Nghe nói vị khách cuối cùng bận chút việc, tối nay mới đến, người chủ trì sẽ giới thiệu người đó cuối cùng.

Sau khi giới thiệu xong vị khách thứ năm, người phụ trách đưa mắt ra hiệu cho người chủ trì, ý bảo người còn lại đã tới rồi, bảo cô ấy tiếp tục.

Người chủ trì nắm micro nói: “Sau đây là vị khách nam cuối cùng, sẽ là ai đây, mọi người có chờ mong không? Chúng ta cùng xem vị khách quý cuối cùng là ai, xin mọi người cho một trào pháo tay.”

Giang Quân và những vị khách khác cũng phối hợp vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay chào mừng, vị khách nam đi tới từ cánh phải của sân khấu, đến khi nhìn rõ mặt người đó, bàn tay của Giang Quân bỗng khựng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top