Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Khó chịu


Sao lại là anh?

Không phải anh tự nhận không thích tiếp xúc với nữ minh tinh sao? Từ khi nổi tiếng, có rất nhiều đạo diễn mời anh tham gia gameshow tình cảm, nhưng đều bị từ chối hết.

Giang Quân giật mình nhìn Viên Soái mặc vest phẳng phiu đi ngang qua trước mặt mình, đến bên cạnh người chủ trì.

Anh nhẹ gật đầu với máy quay, tự giới thiệu đơn giản.

Người chủ trì chỉ vào Viên Soái, nói với khán giả: “Hóa ra là đại ảnh đế Viên Soái, mọi người có bất ngờ không? Không ngờ Viên ảnh đế cao lãnh không gần nữ sắc trong truyền thuyết cũng sẽ nở hoa. Xin hãy chờ mong.”

Sau khi giới thiệu khách mời, sẽ là thời gian “Tìm hiểu”, mỗi khách mời nữ có thể tìm hiểu với từng khách mời nam trong mười lăm phút, hỏi đối phương những chuyện mà mình muốn biết.

Thông qua mười lăm phút này, giao lưu, tìm hiểu sở thích của đối phương, gia tăng tình cảm đôi bên.

Sau khi “Tìm hiểu” kết thúc, người chủ trì sẽ cho mỗi vị khách quý một trái tim màu đỏ để họ tặng cho người mình thích. Ai có nhiều nhất sẽ được ưu tiên lựa chọn đối tượng ghép đôi của mình.

Giang Quân và Chu Hách là cặp đầu tiên tìm hiểu nhau.

Hai người ngồi cách nhau một cái bàn, mặt đối mặt, trên đầu là chiếc ô lớn che đi ánh mặt trời nắng nóng.

Trên bàn bày đầy các loại trái cây và đồ uống đủ màu sắc, từ khi bắt đầu ghi hình, Chu Hách không nói lời nào, chỉ dùng nĩa xiên trái cây đưa đến miệng Giang Quân không ngừng.

Năm phút trôi qua, câu Chu Hách nói nhiều nhất là: “Quân Quân, ăn cái này đi.”

Sau khi tham gia tiết mục, Chu Hách không gọi cô là “Chị Quân” nữa mà trực tiếp gọi Quân Quân. Cậu nói gọi chị Quân không giống như đang yêu đương mà cứ như chị em vậy.

Giang Quân thấy cũng đúng nên để mặc cậu.

Sau mười phút, Giang Quân không nhịn được hỏi: “Sao cậu không hỏi tôi gì cả?”

Chu Hách lau một quả anh đào đỏ tươi bỏ vào miệng cô, híp mắt cười: “Bởi vì em biết tất cả mọi chuyện về chị rồi. Chị thích trái cây nào, màu sắc nào, hứng thú với cái gì, em đều biết hết.”

Giang Quân vừa ăn vừa nghĩ, hình như vừa rồi Chu Hách đều đưa trái cây cô thích thật.

Vì thế thời gian tìm hiểu của Giang Quân được ăn và Chu Hách cho ăn kết thúc.

Kế tiếp, Giang Quân và một khách nam khác cũng tìm hiểu nhau. Người này là ca sĩ theo đuổi hình tượng tự sáng tác, đeo kính gọng vàng, lịch sự nhã nhặn, thoạt nhìn khá dễ ở chung.

Hai người khách khí lễ phép nói chuyện hơn mười phút, sau đó kết thúc.

Người cuối cùng tiến hành tìm hiểu với Giang Quân là Viên Soái .

Cả hai ngồi im lặng ba phút, mỗi người cúi đầu uống ly nước trong tay mình.

Cuối cùng Viên Soái hết kiên nhẫn đã mở miệng trước, hỏi Giang Quân: “Cô Giang thích hình mẫu đàn ông thế nào?”

Giang Quân uống xong một ngụm nước nho, buông ly xuống, hỏi gì đáp nấy: “Tôi không thích người cả ngày xụ mặt, cao lãnh khó ở chung, không ôn nhu săn sóc, không tôn trọng phụ nữ, không suy xét đến cảm nhận của phái nữ, luôn tự cho mình là đúng.”

Mặt Viên Soái tức khắc trầm xuống, lông mày nhíu lại, những khuyết điểm mà cô nói hình như anh đều có.

Ôn nhu săn sóc sao?

Anh chưa từng ôn nhu săn sóc phụ nữ, còn không hiểu ôn nhu săn sóc là thế nào ấy chứ.

Sau một thoáng im lặng, Viên Soái thả lỏng cơ mặt, muốn khiến khuôn mặt mình trông nhu hòa một chút, khóe miệng hơi cong lên, sau đó lấy nĩa xiên một miếng xoài đưa đến bên miệng cô.

Giang Quân cau mày né tránh, ghét bỏ nói: “Tôi dị ứng xoài.”

Viên Soái hơi bất ngờ, tay dừng giữa không trung, vài giây sau mới thu về, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Anh đặt miếng xoài xuống, lại đưa cho cô một miếng táo.

Giang Quân nhìn táo lắc lắc đầu, “Tôi không thích ăn táo.”

Cô thích anh đào, nho, dưa vàng, chuối…

Nhưng hình như Viên Soái không biết, còn Chu Hách thì biết hết, đây chính là sự khác biệt giữa hai người họ. Đúng là Viên Soái chưa từng quan tâm cô mà.

Giang Quân nghĩ mà đau lòng, nhưng không sao, bây giờ cô cũng không thích anh nữa.

Viên Soái thất bại thu tay về, cầm lấy bình nước nho bên cạnh rót đầy ly, một hơi uống sạch.

Anh chẳng dùng được chút ôn nhu săn sóc nào với cô, ngược lại còn có vẻ dư thừa.

Hai người kết thúc trong không vui.

Tiếp theo là tới phân đoạn tặng trái tim, trên cái bàn phía sau bày sáu chiếc hộp viết tên khách mời.

Mỗi vị khách lần lượt thả trái tim vào chiếc hộp của đối tượng mà mình có hảo cảm, sau đó đợi người chủ trì công bố kết quả.

Kết quả Giang Quân có đến hai trái tim, là Chu Hách và Viên Soái tặng.

Chu Hách nhận được một cái do Giang Quân tặng.

Viên Soái cũng nhận được trái tim của một vị khách nữ  —— chính là siêu mẫu Trần Văn có dáng người gợi cảm nóng bỏng.

Nhưng Trần Văn thì hơi đáng thương, bởi vì cô ấy không có cái nào, Viên Soái đã tặng Giang Quân mất rồi.

Còn lại nam ca sĩ kia và thành viên nữ người Hàn Quốc nảy sinh hảo cảm với nhau, đều tặng trái tim cho đối phương.

Giang Quân được hai cái nên có quyền ưu tiên lựa chọn. Cô chậm rãi đi lên sân khấu, đứng cùng với ba khách nam, lúc đi ngang qua Viên Soái cũng không dừng lại mà đi thẳng về phía Chu Hách.

Viên Soái nhìn Giang Quân và Chu Hách nắm tay nhau, chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Hai tay anh nắm chặt, khớp xương nhô lên, mu bàn tay hằn rõ gân xanh, hít một hơi thật sâu mới kim được suy nghĩ muốn đi lên kéo hai người kia ra.

Vì thế Giang Quân và Chu Hách ghép đôi thành công, nam ca sĩ Tiết Dương và Tống Thải Ân ghép đôi thành công, Viên Soái và siêu mẫu Trần Văn ghép đôi thành công.

Sau khi ghép đôi thành công, nhóm khách mời đến một hòn đảo ở phía nam để ghi hình. Chính giữa đảo là một ngọn núi sừng sững, cây cối xanh um, bốn mùa tươi tốt, phong cảnh hợp lòng người.

Ba nhóm cùng ở trong một biệt thự bên bờ biển. Viên Soái, Giang Quân, Chu Hách ở tầng hai. Lưu Văn, Tiết Dương, Tống Thải Ân ở tầng ba.

Ngày hôm sau, các khách mời chính thức hẹn hò.

Hành trình của ba đôi tình nhân không giống nhau, có thể lựa chọn theo sở thích, hoặc là hoạt động theo sắp xếp của tổ sản xuất.

Giang Quân và Chu Hách đến công viên giải trí, Tiết Dương và Tống Thải Ân đi nghe lễ hội âm nhạc, Lưu Văn và Viên Soái đi mua sắm.

Từ khi xuất đạo Giang Quân đã không còn đến công viên giải trí nữa, trong lòng hơi hoài niệm tuổi trẻ và cảm giác được chơi đùa thoải mái, nên mới chọn nơi này.

Chu Hách luôn đồng ý với sự lựa chọn của cô, nói chỉ cần cô thích là được.

Tổ sản xuất đã đến công viên để sắp xếp trước, sẽ không có quá nhiều người ngoài mà chỉ có vài diễn viên quần chúng.

Giang Quân thoải mái chơi tất cả các trò, còn Chu Hách luôn đi theo sau cầm đồ uống và bắp rang cho cô. Lúc chơi những trò nguy hiểm trên cao, cậu luôn nắm chặt tay cô trấn an. Chơi xong, sợ Giang Quân muốn ói, cậu còn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô thuận khí. Đúng là hình tượng bạn trai tri kỉ.

Chờ Giang Quân chơi chán, hai người cùng trở về biệt thự.

Trời chiều chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực nơi đường chân trời, trên mặt biển lơ lửng một quả cầu lửa thật lớn, nhuộm đỏ cả một vùng.

Trong ánh chiều tà, những vỏ sò nằm trên bờ biển sáng lấp lánh. Gió biển mang theo mùi tanh của cá ập vào mặt, thổi tung sợi tóc bên tai Giang Quân

Gió biển quấn quanh, cả người cô thoải mái như ngâm trong nước biển.

Giang Quân bị cảnh tượng này mê hoặc, bèn cởi giày, chạy xuống bờ cát nhặt vỏ sò. Chu Hách cũng cởi giày, đi theo giúp cô.

Càng nhặt càng nhiều, hai tay Chu Hách không cầm nổi nữa, cậu bèn cởi áo ngoài để đựng vỏ sò, trên người chỉ còn cái áo ba lỗ.

Giang Quân nhìn cánh tay để trần của cậu, hỏi: “Chu Hách, cậu cởi áo ra làm gì.”

“Tay không cầm được nhiều.”

“Không cầm được thì thôi, tôi không nhặt nữa.”

“Chị đang nhặt vui mà, cứ tiếp tục đi.” Chu Hách cười nhẹ với cô.

Giang Quân nhìn chiếc áo đắt tiền bị vỏ sò làm bẩn, nhưng cậu lại không để ý chút nào, trong lòng cô hơi rung rinh.

Cô cảm động nhìn cậu: “Chu Hách, cảm ơn nhé. Phí mất cái áo rồi, ngày mai tôi sẽ nấu cháo thịt bồi thường cho cậu.”

“Được.” Chu Hách vui vẻ đáp.

Hai người vừa đi vừa nhặt, ngoài vỏ sò còn nhặt được cả cua, lúc trở về thu hoạch cũng kha khá.

Trên đường về biệt thự, hai người không hẹn mà gặp Viên Soái và Trần Văn.

Trần Văn nhìn Giang Quân và Chu Hách, trêu chọc: “Cậu Chu và cô Giang thật lãng mạn, quay xong còn ra bờ biển nhặt vỏ sò. Cậu Chu còn lấy áo làm rổ, đúng là bạn trai săn sóc, hâm mộ chết tôi.”

Giang Quân cười ngượng ngùng.

Chu Hách đáp: “Để cô chê cười rồi. Anh Viên cũng không tồi, cũng rất săn sóc.”

Nghe Chu Hách nói vậy, Giang Quân nhìn về phía Viên Soái, phát hiện trong tay anh cầm vài túi quần áo và đồ trang điểm, chắc đều là của Trần Văn.

Không ngờ anh còn biết xách túi giúp phụ nữ, so sánh với trước kia, quả thực cũng xem là săn sóc.

Viên Soái không tỏ ý kiến với cuộc nói chuyện của họ, mắt anh nhìn chằm chằm và chiếc áo trong tay Chu Hách, rồi lại nhìn vỏ sò trong tay Giang Quân. Thầm nghĩ, nếu đối tượng hẹn hò là Giang Quân, anh cũng nguyện ý dùng cái áo sơ mi cao cấp của mình để đựng vỏ sò cho cô, còn với Trần Văn thì chỉ là diễn thôi.

Viên Soái quay đầu lại nhìn phía sau, phát hiện đã ngừng quay. Anh không nói hai lời, nhét hết túi vào trong tay Trần Văn, âm trầm liếc Giang Quân một cái, rồi nhanh chóng đi vào biệt thự.

Ba người còn lại đứng tại chỗ nhìn nhau.

Trần Văn cực kỳ xấu hổ, cũng may phát hiện máy quay đã tắt, cảnh vừa rồi sẽ không lên TV, sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút.

Giang Quân cảm khái, hai chữ “săn sóc” này không thể tồn tại trên người Viên Soái. Nhưng anh đúng là diễn viên giỏi, mỗi một giây đứng trước camera đều phải hoàn mỹ.

Chín giờ tối.

Sau khi tắm rửa xong, Giang Quân cầm kịch bản sang gõ cửa phòng Chu Hách ở đối diện, muốn thảo luận với cậu về hoạt động ngày mai.

Viên Soái mới từ tầng một đi lên trơ mắt nhìn Giang Quân vào phòng Chu Hách, sau đó cửa bị đóng lại.

Anh đen mặt nhìn cửa phòng Chu Hách đóng chặt, trời tối rồi, một mình Giang Quân đến phòng đàn ông để làm gì, không biết kiêng kị sao.

Sắc mặt anh âm trầm, rút ra một điếu thuốc, dựa vào bức tường đối diện cửa hút, hết điếu thuốc, Giang Quân vẫn chưa ra.

Anh tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, tâm tình có chút bực bội, lại lấy thêm điếu nữa để hút. Hết điếu thứ hai, Giang Quân vẫn không ra, đèn trong phòng lại Chu Hách đột nhiên tắt ngóm.

Đèn đã tắt rồi mà Giang Quân vẫn chưa ra, muốn ở lại qua đêm sao?

Nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng Viên Soái ngũ vị tạp trần. Nghĩ đến cơ thể mềm mại trần trụi của cô nằm dưới thân người đàn ông khác, cảm giác phẫn nộ, chua xót, đau đớn tức khắc lấp đầy lồng ngực anh.

Anh tiến lên hai bước, nâng tay lên định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại từ từ thả xuống.

Anh đâu có thân phận gì, không có tư cách quản chuyện của Giang Quân. Cô có quyền quen bạn trai, muốn yêu ai là tự do của cô.

Viên Soái bất lực lui lại, dựa vào tường tiếp tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.

Dưới ánh đèn mờ mờ, cả người anh được khói trắng bao phủ, sắc mặt cô đơn buồn bã.

Vì đứng im quá lâu, đến đèn trần cũng không còn cảm ứng được cử động của anh nữa, nên không lâu sau, hệ thống đèn cùng tắt hết.

Bóng dáng anh hòa làm một với màn đêm, giống như không còn tồn tại, chỉ nhìn thấy một chấm đỏ rất nhỏ, chính là điếu thuốc lá đang đốt.

Một tiếng qua đi, hai tiếng qua đi…

Giang Quân vẫn chưa ra, hộp thuốc lá mới mua hôm nay đã bị anh hút hết rồi.

Chẳng biết đã bao lâu, Viên Soái đứng đến tận lúc mặt trời lên cao.

“Kẽo kẹt”, cửa phòng Chu Hách hé mở, Giang Quân vẫn còn buồn ngủ đi ra.

Vừa ra ngoài, Giang Quân bị bóng đen đối diện dọa sợ, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện là Viên Soái.

Cô buồn bực nhìn anh. Mới sáng sớm anh đã đứng đây làm gì, hơn nữa trên người toàn mùi khói thuốc. Cô cúi đầu nhìn xuống dưới chân anh, phát hiện đầu thuốc lá và tàn thuốc rơi đầy đất.

Trời đất ơi, không sợ ung thư phổi sao. Giang Quân nhịn không được mắng thầm một câu, sau đó lướt qua anh, đi về phòng.

Lúc đi ngang qua người Viên Soái, tay cô đột ngột bị giữ lại.

Anh mấp máy môi, giọng khàn khàn, gian nan hỏi cô: “Hai người đã làm gì?”

Làm gì?

Giang Quân khó hiểu quay đầu nhìn lại, phát hiện mắt anh giăng kín tơ máu, hốc mắt đỏ ửng, cằm lún phún râu, sắc mặt không tốt, trông có vẻ mệt mỏi.

Anh không ngủ mà đứng đây hút thuốc cả đêm sao?

Thấy Giang Quân không trả lời, Viên Soái lại ép hỏi: “Em ngủ với cậu ta rồi sao?”

Cuối cùng cô cũng nghe rõ anh nói gì, nhịn không được mắng: “Đồ đầu óc đen tối. Tưởng rằng ai cũng giống anh, không quản được nửa người dưới sao?”

Giang Quân hất tay anh ra, đi thẳng về phòng.

Viên Soái nhìn bóng dáng cô rời đi, đầy bụng nghi ngờ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng nghe giọng điệu trách cứ của cô, anh lại cảm thấy cô nói thật. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chắc Giang Quân không lừa anh đâu.

Day day huyệt Thái Dương đau đớn, Viên Soái cũng trở về phòng, ngủ bù một giấc.

Tối qua Giang Quân và Chu Hách quả thực không xảy ra chuyện gì, hai người đã quen nhau nhiều năm, cô luôn tin tưởng nhân phẩm của cậu.

Đêm qua cô đến phòng Chu Hách là muốn thảo luận hành trình ngày mai, đúng lúc đó điện thoại lại vang lên, Chu Hách bảo cô chờ một lát, cậu nghe điện thoại trước.

Cô ngồi trên sô pha chờ Chu Hách nghe điện thoại, không ngờ mười phút mà cậu còn chưa nói xong.

Hôm nay cô chơi điện cuồng trong công viên giải trí, thể lực tiêu hao hơi nhiều, nhìn kịch bản đầy chữ trong tay, mí mắt cứ đánh nhau, cuối cùng nằm trên sô pha ngủ mất.

Đến lúc tỉnh lại, Giang Quân phát hiện mình đang nằm trên giường, quần áo vẫn y nguyên, còn thân hình cao lớn của Chu Hách lại chen chúc trong cái sô pha nhỏ xíu.

Cô đứng dậy nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa, không ngờ lại gặp ngay Viên Soái đứng canh bên ngoài.

Thực ra không phải Chu Hách không làm gì, cậu đã hôn trộm cô, hôn đến mức có phản ứng, nhưng lại cố gắng kìm chế.

Cậu không muốn cô hận cậu, không muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thế là phải chạy đi tắm nước lạnh suốt một tiếng mới dập tắt được dục hỏa trong lòng.

Tắm xong, Chu Hách ôm cô đặt lên giường, còn mình ngủ trên sô pha.

- --

Gần mười giờ Viên Soái mới thức dậy, vừa ra cửa thì chạm mặt Giang Quân cũng từ trong phòng đi ra.

Giang Quân chẳng muốn chào hỏi anh chút nào, chỉ hừ một tiếng, rồi lập tức lướt qua, đi xuống Viên Soái đi sau cô, cũng xuống lầu.

Lúc này, trong đại sảnh đã đầy đủ bốn khách mời và mấy nhân viên công tác.

Hoạt động hôm nay là lên núi cắm trại nấu cơm dã ngoại, sau khi Giang Quân và  Viên Soái và xuống dưới, mọi người bắt đầu hành động, đi lên trên núi.

Đường lên núi có một đoạn hơi nhỏ, một người đi thì rộng, nhưng nếu hai người sóng vai nhau lại chen chúc khó đi.

Vốn dĩ Chu Hách và Giang Quân đi cạnh nhau, khi đi đến đoạn đường nhỏ này, hai người tách ra, Chu Hách đi trước, Giang Quân đi sau.

Người đi sau Giang Quân chính là Viên Soái.

Lúc đi qua một gốc đại thụ, có một con khỉ đột ngột nhảy xuống, kéo chiếc mũ che nắng màu vàng cam trên đầu Giang Quân

Giang Quân bị hoảng sợ, cơ thể lung lay, nghiêng sang bên trái, đẩy ngã rào chắn ven đường, lăn xuống sườn núi.

Viên Soái đi phía sau, nhanh tay lẹ mắt túm được tay cô, nhưng vì quán tính quá lớn nên cũng bị kéo theo.

May mà sườn núi không quá cao, hai người lăn hai vòng, ngã xuống con sông phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top