Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Mất đi rồi tìm lại được

Trong quá trình lăn xuống, Viên Soái luôn ôm chặt Giang Quân vào lòng, cố gắng giúp cô giảm bớt va chạm với đá vụn và nhánh cây trên sườn núi.

Khi rơi xuống sông, hai người bị dòng nước chảy xiết cuốn xuống hạ du, lưng Viên Soái đập mạnh vào một tảng đá ngầm dựng đứng giữa sông. Anh kêu lên đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt lấy Giang Quân

Trôi nổi trong nước một lát, lại xuất hiện thêm một dòng nước xiết, đẩy Viên Soái về phía đá ngầm, đầu anh đập vào tảng đá, đau nhói, ý thức bắt đầu rời rạc.

Hai mắt anh mơ hồ nhìn Giang Quân trong lòng, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, đã hôn mê bất tỉnh.

Nhìn đôi môi không chút huyết sắc của cô, anh vô cùng nôn nóng, bọn họ phải nhanh lên bờ mới được.

Viên Soái cắn chặt răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm Giang Quân bơi về phía bờ, kết quả lại không làm nên chuyện.

Vừa rồi phải vật lộn trong dòng nước xiết, hai mí mắt anh không chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, mất ý thức.

Dòng nước đẩy tay Viên Soái ra khỏi eo Giang Quân, hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau dần tách ra, trôi lơ lửng trên sông.

Không biết qua bao lâu, Viên Soái mở to mắt, phát hiện mình đã trôi dạt vào bờ, trên lưng và sau gáy đều nhói đau từng cơn.

Anh bò dậy nhìn quanh bốn phía, nhận ra xung quanh vô cùng hoang vu, không thấy bóng dáng Giang Quân đâu.

Đôi mắt sắc bén của của Viên Soái nhanh chóng phát hiện một chiếc giày nữ màu đỏ trắng đan xen mắc vào nhánh cây chìm gần bờ sông, thế là lại vội vàng lao xuống nước nhặt chiếc giày lên.

Sau khi xem xét cẩn thận, anh chắc chắn đây là chiếc giày Giang Quân đi hôm nay.

Nhưng vì sao chỉ thấy giày, không thấy người đâu?

Viên Soái lo lắng sốt ruột nhìn mực nước sâu thẳm, rồi đặt chiếc giày trong tay sang một bên, đứng dậy nhảy xuống sông.

Anh bơi qua bơi lại, ngoi lên rồi lại lặn xuống, tìm kiếm bóng dáng Giang Quân, nhưng đã nửa giờ trôi qua, vẫn chẳng phát hiện được gì.

Thể lực tiêu hao gần hết, anh mệt mỏi quay về bờ, hét đến tê tâm liệt phế trong sơn cốc hoang vắng: “Giang Quân, em ở đâu?”

Không ai đáp lại, chỉ có tiếng anh vang vọng.

Viên Soái quỳ bên bờ sông, ôm giày Giang Quân, nỉ non gọi tên cô. Vai anh run run, tiếng khóc đè nén tràn ra khỏi đôi môi mỏng.

Anh không muốn tin Giang Quân đã gặp chuyện không may, nhưng lại không tìm thấy cô. Cô đang hôn mê, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trái tim anh trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, dáng vẻ mất hồn mất vía, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, lồng ngực nhói đau.

Một lát sau, Viên Soái chưa từ bỏ ý định, lại đứng dậy bước xuống sông. Anh muốn thử tìm lại, có lẽ Giang Quân đang chờ anh đi tìm cô.

Nước vừa lạnh vừa sâu như vậy, cô nhất định rất sợ hãi.

Tìm hết một lượt, vẫn không thấy tung tích Giang Quân đâu, anh bải hoải, không lặn xuống nữa mà nằm ngửa trên mặt nước như mất hết sức lực, tay nắm thành quyền, dùng sức đập mạnh, khiến bọt nước văng tung tóe.

Sau đó anh đột nhiên không làm gì nữa, hai mắt nhắm lại, chân tay dang rộng thành hình chữ đại, để mặc cơ thể trôi theo dòng nước.

Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng gọi nôn nóng của Giang Quân “Viên Soái, anh đang làm gì vậy? Mau lên đây!”

Viên Soái nhanh chóng mở to mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện Giang Quân đang đứng trên bờ lo lắng nhìn anh.

Thể lực như được hồi phục nhanh chóng, anh bơi nhanh về bờ, vừa lên đến nơi liền chạy vội tới trước mặt Giang Quân ôm cô.

Anh ôm cô thật chặt, như muốn khảm cô vào trong thân thể mình. Cảm nhận được nhiệt độ chân thật từ cơ thể cô, trái tim trống rỗng của anh tức khắc được lấp đầy.

Vừa rồi anh cứ tưởng cô đã…

Trong lòng anh có cảm giác như mất đi rồi tìm lại được, may mà cô còn sống.

Giang Quân bị ôm đến phát ngốc, không đẩy anh ra. Cô nhận ra thân thể anh không ngừng run rẩy, đây là phản ứng tự nhiên khi phải chịu đả kích quá lớn.

Tai cô áp vào ngực anh, có thể nghe nghe rõ tiếng tim đập thịch thịch, đập rất nhanh, như muốn phá lồng ngực nhảy ra ngoài.

Một lúc sau, cô cũng nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh.

Vừa rồi sau khi tỉnh lại, cô đi ngược về phía trên, chợt nghe thấy hình như có người gọi tên mình.

Đi thêm mấy trăm mét, cô phát hiện Viên Soái đang ôm giày của cô, quỳ bên bờ sông, cơ thể hơi run lên, miệng không ngừng gọi tên cô.

Viên Soái chưa từng thấy Viên Soái chật vật như vậy, nhất thời ngây dại, cứ đứng ngơ ngác nhìn anh, quên cả lên tiếng.

Toàn thân anh ướt đẫm, tóc tai rối tung, trên đỉnh đầu còn vương hai phiến lá khô vàng, nước nhỏ xuống không ngừng.

Cái áo sơ mi trắng vốn sạch sẽ lại dính đầy bùn, vừa bẩn vừa nhăn, thậm chí còn đứt vài cái cúc, cổ áo mở rộng, áo tuột ra khỏi quần một đoạn, trông chẳng ra sao cả.

Đến khi anh ngẩng đầu lên, Giang Quân phát hiện sắc mặt anh vô cùng đau đớn bi thương, dáng vẻ mất hồn mất vía. Cô còn lờ mờ nhìn thấy một giọt nước trong suốt trào ra từ khóe mắt anh.

Cô nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, Viên Soái không ai bì nổi sao có thể khóc vì cô.

Tiếp theo cô nhìn thấy viên Soái nhảy xuống sông, ngoi lên lặn xuống, sau đó anh đột nhiên bất động, trôi theo dòng nước, cô tức khắc cả kinh, vội vàng phục hồi tinh thần lại, gọi to tên anh.

Viên Soái ôm Giang Quân một hồi lâu mới buông ra, còn cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không, hỏi có khó chịu chỗ nào không.

Giang Quân lắc đầu, tâm tình có chút phức tạp nhìn anh.

Viên Soái trước mắt làm cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Cô chưa bao giờ thấy anh chật vật thế này, trong lòng trong mắt chỉ lo lắng cho cô, không rảnh quan tâm đến mình.

Nếu không phải cơn đau ở đầu gối nhắc nhở Giang Quân đây là thật sự, cô còn suýt cho rằng mình đang nằm mơ.

Sau khi xác định Giang Quân không bị thương, Viên Soái nắm tay cô đi về phía thượng du.

Giang Quân nhìn bàn tay đang được anh nắm lấy, rồi lại nhìn vết máu đỏ rực trên lưng áo sơ mi trắng của anh, mũi cô cay cay, không đành lòng đẩy anh ra.

Anh bị thương vì cứu cô sao?

Tình cảm chôn giấu trong lòng nhiều năm, bất tri bất giác lại bùng cháy.

Hai người đi hơn mười phút vẫn không phát hiện ra cây cầu nào có thể thông sang bờ bên kia, còn sắc trời thì ngày càng tối.

Đi về phía trước thêm mấy trăm mét, Viên Soái phát hiện cách đó không xa có một căn nhà gỗ nhỏ. Hai người đi đến gần, phát hiện bên trong không một bóng người.

Trong phòng có một cái giường nhỏ đơn sơ ghép từ ván gỗ, một chiếc ghế nhỏ, trong góc nhà xếp đầy củi đốt, trên tường treo mấy cái lưới cá và một cái giỏ tre.

Căn nhà này chắc là nơi nghỉ tạm của những người đến đây đánh cá.

Nhìn hết một lượt, Viên Soái quay đầu lại nói với Giang Quân “Trời sắp tối rồi, buổi tối đi đường không an toàn, đêm nay chúng ta ở lại chỗ này, chờ ngày mai trời sáng rồi trở về.”

Giang Quân nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Viên Soái cầm miếng giẻ treo trên tường lau qua loa mặt giường cho Giang Quân ngồi. Anh mở giỏ tre trên tường ra, phát hiện bên trong có một chai rượu trắng chưa mở và hai hộp diêm.

Anh lấy mấy cây củi trong góc nhà để nhóm lửa, rồi quay đầu lại nói với Lâm Chi: “Cởi quần áo ra, tôi hong khô giúp em, mặc quần áo ướt dễ bị cảm mạo.”

Mặc quần áo ướt quả thực không thoải mái lắm, Giang Quân hơi ngượng ngùng, rồi cởi quần áo ra đưa cho Viên Soái, chỉ để lại nội y trên người.

“Hắt xì.” Vừa cởi quần áo không lâu, Giang Quân liền hắt xì, nói cái gì là cái đó tới ngay.

Viên Soái quay đầu lại nhìn cô: “Bị cảm sao?”

Giang Quân xấu hổ quay người đi, đưa tấm lưng trần về phía anh: “Hình như là cảm lạnh.”

Cô thấy hơi lạnh, nổi đầy da gà, nhưng quần áo vẫn còn chưa khô.

Đột nhiên ánh mắt Giang Quân bị chiếc giỏ tre hấp dẫn, cô chỉ vào chai rượu trắng trong giỏ, nói với Viên Soái: “Anh đưa chai rượu kia cho tôi đi, uống hai ngụm làm ấm người, tôi thấy hơi lạnh.”

Viên Soái nghe vậy bèn cầm lấy chai rượu, vặn nắp đưa cho cô.

Giang Quân nhận lấy, nhìn cái tên hơi kỳ quái “Rượu trắng trái cây” trên vỏ chai, rượu trái cây là rượu trái cây, rượu trắng là rượu trắng, rượu trắng trái cây là thể loại gì thế.

Cô cẩn thận nhấp một ngụm, mùi rượu không nồng lắm, sau khi nuốt xuống, vị chua ngọt từ trong cổ họng đi lên, hương vị có chút đặc biệt, uống khá ngon.

Một lát sau, quần áo Giang Quân đã khô, Viên Soái quay đầu đưa cho cô, rồi bắt đầu hong quần áo của mình.

Anh vừa cởi quần áo không bao lâu, liền cảm giác có một đôi tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve miệng vết thương trên lưng mình.

Tiếng Giang Quân từ sau lưng truyền đến: “Đau không?”

Viên Soái lắc đầu: “Không đau lắm.”

Lúc mới bị đá ngầm đập vào quả thực rất đau, nhưng bây giờ thì chỉ nhâm nhẩm đau thôi.

Giang Quân hôn nhẹ lên lưng anh một cái, gọi: “Viên Soái.”

“Ừ?” Anh theo tiếng quay đầu lại.

Giang Quân đột nhiên xông tơi, cắn mạnh lên đôi môi mỏng của anh, có vị rỉ sắt lan ra trong miệng hai người.

“Anh đúng là xấu xa! Vì sao lại đối xử với tôi như vậy.” Cô buông môi anh ra, nói.

“Xin lỗi em.” Anh cũng cảm thấy trước kia mình đúng là tên xấu xa.

Cô giơ tay lên chọc chọc vào ngực anh, tiếp tục nói: “Uổng công tôi thích anh, sao anh có thể giẫm đạp lên tình cảm của tôi như vậy.”

Viên Soái bỗng dưng sửng sốt, cô thích anh?

Anh khiếp sợ nhìn Giang Quân, phát hiện hai má cô ửng hồng, ánh mắt mê ly, cơ thể lung lay.

Anh lại quay ra nhìn chai rượu đặt bên mép giường, hết sạch rồi. Không ngờ cô lại uống hết, anh cứ nghĩ cô chỉ uống hai ngụm cho ấm người thôi.

Giang Quân say rồi, đang nói mê thôi. Có lẽ chính cô cũng chẳng biết rõ mình đang nói gì. Cô ghét anh lắm mà, sao có thể thích anh được. Viên Soái thất vọng nghĩ.

“Viên Soái, cười một cái cho tôi xem nào.” Giang Quân ra lệnh.

Cô hơi nhớ nụ cười xuất phát từ nội tâm của anh năm ấy khi nói chuyện với thư ký Vương, nụ cười khiến cô trầm luân dù chỉ liếc mắt nhìn một cái.

Viên Soái nghe lời, cong môi mỉm cười nhìn cô, nhưng gương mặt lại cứng đờ.

Giang Quân dùng tay vỗ vỗ mặt anh, không hài lòng dẩu miệng nói: “Không phải kiểu này, khó coi quá, tôi không thích, làm lại nào.”

Khó coi sao?

Viên Soái khó hiểu nhìn Giang Quân, phát hiện trong đôi mắt ướt át ngà ngà say của cô toàn là hình bóng mình. Trong lòng thoáng rung động, anh giơ tay xoa đầu cô, khóe miệng bất giác nhếch lên, độ cong thích hợp, tạo thành một nụ cười yêu chiều.

Nhìn gương mặt tươi cười của anh, tim Giang Quân đột nhiên đập gia tốc, đắm chìm giống như lần đầu tiên gặp anh năm ấy.

Cô nhào vào trong lòng Viên Soái, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó là nhiệt tình mãnh liệt, mang theo tình ý nhiều năm.

Anh ngơ ngẩn đón nhận nụ hôn của cô, bị hành vi không bình thường của cô làm chấn kinh.

Khi tay Giang Quân lần mò xuống dưới, nắm lấy dương vật sưng to qua lớp quần lót, Viên Soái lập tức phục hồi tinh thần, bắt lấy bàn tay nhỏ tác loạn của cô.

“Em biết mình đang làm gì không?” Giọng anh khàn khàn.

“Tôi muốn ngủ với anh.” Giang Quân cảm thấy Viên Soái thật dong dài. Không phải cô đang ở trong mộng sao? Ở trong mộng kiêng kỵ nhiều như vậy làm gì.

“Ôm tôi lên giường.” Cô ngồi trên đùi anh, đôi chân trắng nõn quấn lấy eo anh thúc giục.

Ánh mắt Viên Soái sâu thẳm đánh giá Giang Quân, cô đang mượn rượu giả điên sao? Phương thức có chút đặc biệt đấy.

Thấy Viên Soái không đứng dậy, Giang Quân kéo tai anh, giọng điệu không vui: “Nhanh lên, anh không nghe lời là tôi cắn đó.”

Nói xong cô cắn lên cổ anh một cái, sức lực còn không nhỏ.

Viên Soái đau đớn, rên khẽ một tiếng, cô dám cắn anh thật đấy à.

Giang Quân vừa cắn vừa vặn vẹo trên người anh, dưới làn váy dài, hoa môi cách quần lót cọ vào nơi phồng lên giữa hai chân anh, chọc cho dương vật vốn sưng to lại căng thêm vài phần, thật là muốn đòi mạng mà.

Sau khi Giang Quân lăn lộn một trận, Viên Soái thở hổn hển ôm cô đến bên giường.

Hai chân cô khóa chặt eo anh, đôi tay dùng sức đẩy anh nằm xuống giường: “Nằm xuống, tôi muốn ở trên.”

“Sau này tỉnh táo em sẽ hối hận.” Viên Soái nằm trên giường gỗ, ngẩng đầu nhìn cô.

“Không đâu.” Nằm mơ thì có gì mà hối hận, có phải thật đâu. Để cô ở trong mộng phóng túng một lần đi.

Giang Quân cởi hết quần áo trên người mình, áp vào người anh, bắt đầu hôn từ đôi môi mỏng của anh, đến hàm dưới mịn màng, xương quai xanh tinh tế và hai quả thù du nhô lên, lướt qua cơ bụng gợi cảm, đi xuống quần lót đang bao bọc lấy hạ thân anh.

Cô kéo quần lót của anh xuống, dương vật thô to tức khắc nhảy ra, đập vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Nhìn dương vật dữ tợn phủ kín gân xanh, Giang Quân hơi chần chờ một chút rồi há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua lỗ nhỏ và hành thân thô to, nhẹ nhàng liếm láp.

Cảm giác được bao bọc trong khoang miệng ấm áp ướt át quá mỹ diệu, Viên Soái khẽ rên một tiếng, những nơi được cô hôn qua đều nóng rực như bị lửa đốt.

Anh cảm thấy Giang Quân sau khi say rượu đúng là yêu tinh hút máu người. Lúc này trông cô thật gợi cảm, yêu mị, lớn mật, khác một trời một vực với vẻ dịu dàng đoan trang thường ngày. Cô giống như tiểu dã miêu đanh đá, làm người ta muốn ngừng mà không được.

Ngậm “cậu nhỏ” của Viên Soái được vài phút, Giang Quân cảm thấy miệng hơi mỏi, liền nhả ra, hơi nâng mông lên, để dương vật thô to dính đầy nước miếng nhắm ngay hoa huyệt rồi chậm rãi đẩy vào.

Quy đầu mượt mà hơi tách chân tâm của cô ra, cọ qua cọ lại, khi lướt qua cửa huyệt ướt át thì luồn vào trong, nhẹ nhàng chọc vào thịt mềm, mang đến chút tê dại hư không, khiến Giang Quân rùng mình một cái.

Cô cảm thấy bên trong thật ngứa, cả người trống rỗng, rất muốn nhét đại gia hỏa của anh vào đó.

Cô đỡ cây gậy thô to của anh nhắm thẳng vào hoa huyệt, mông hạ xuống, mỗi lần khó khăn lắm mới đi vào được một chút rồi quy đầu lại bị tuột ra, chệch sang bên cạnh.

Thử vài lần đều không vào được, Giang Quân có chút nóng nảy, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy trong thân thể ngày càng mãnh liệt, như muốn bức điên cô.

Cô khóc sướt mướt năn nỉ bên tai anh: “Ô… Không vào được, khó chịu quá, rất muốn cắm vào, anh giúp tôi được không.”

Viên Soái chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, gân xanh nổi đầy trán, chỉ muốn làm chết cô luôn. Dám dùng giọng điệu nũng nịu này ở trên giường cầu xin anh, đúng là thiếu đòn mà!

Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, anh lại không đành lòng tra tấn cô nữa.

Giọng anh ám ách: “Đỡ dương vật nhắm thẳng cửa huyệt, thử lại lần nữa.”
Giang Quân nghe lời đỡ dương vật thô to nhắm ngay cửa huyệt ướt đẫm của mình.

Anh chỉ thị: “Mông dùng sức, từ từ ngồi xuống.”

Khi Giang Quân ngồi xuống, anh đột nhiên thẳng lưng đẩy người về phía trước, quy đầu tách hai mảnh hoa môi, cắm vào trong hoa huyệt ướt át.

Tầng tầng lớp lớp nếp uốn bên trong bao chặt lấy quy đầu đến phát đau, Viên Soái lại tiếp tục đỉnh về phía trước, dương vật mở rộng con đường chật hẹp, cọ vào những điểm nhô lên, đi vào được hơn nửa.

“A…” Giang Quân nhíu mày, khẽ kêu một tiếng.

Trướng quá, hoa huyệt đã được khỏa lấp. Nhưng thứ đó vẫn còn chưa vào hết, cô còn muốn tiếp tục cắm vào nữa, giảm bớt hư không ngứa ngáy sâu bên trong.

Giang Quân hít một hơi thật sâu, mông tiếp tục hạ xuống, dương vật thô dài từng chút từng chút đi sâu vào trong hoa huyệt, cho đến khi hạ thân của cô và Viên Soái dán sát vào nhau.

Nơi riêng tư của hai người không còn khe hở, chỉ có thể nhìn thấy hai túi cầu của Viên Soái đung đưa bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top