Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7. Biển Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nhà chị Lành đây có mỗi thúng lúa nhỏ mà hai ông cũng lấy rồi hai mẹ con chị ấy ăn gì đây?!!!!

Nguyễn Tùng Dương giận dữ đứng đôi co với hai tên lính của quân Việt Nam Cộng Hoà đang có ý định cướp lúa của nhà một người phụ nữ trong làng.

-TỤI TAO ĐẾCH CẦN BIẾT!!!!

Hai tên lính hét lại một cách hung tợn rồi đẩy mạnh Tùng Dương làm em ngã ra đất rồi nhào đến lấy đi thúng lúa trước sự khóc lóc van nài của hai mẹ con chị Lành.

-Tụi bây không được lấy!!!!

Dương vẫn ngoan cường mà ngồi dậy một mình ngăn cản hai tên lính kết quả là em bị một tên đánh một cái vào má đau điếng rồi lại bị đạp ngã ra đất.

-Đừng tưởng mày là cháu của trưởng làng rồi muốn làm gì thì làm!!!!

Cậu nhóc con của chị Lành thấy mọi chuyện nghiêm trọng nên bỏ chạy đi kiếm người giúp đỡ và nơi cậu đến chính là trường học nơi Bùi Anh Ninh đang dạy.

Cậu bé chạy thục mạng vào sân trường mắt mũi tèm nhem miệng liên tục í ơi tên của Ninh.

Ninh thấy bộ dạng của cậu nhóc thì biết có chuyện không ổn nên vội đi ra cất tiếng hỏi:

-Sang sao thế em?

-Thầy ơi hức cứu....hức...anh Dương...hức...bị đánh...

Nghe tới Nguyễn Tùng Dương bị đánh làm trái tim Ninh hẫng đi một nhịp, trong lòng ruột gan nóng hết cả lên vội vàng hỏi nơi mà Tùng Dương đang bị đánh, khi biết chính xác đó là nhà của cậu nhóc này thì bỏ hết tất cả ở trường học một mạch chạy đến đó.

Đến nơi Ninh nhìn thấy Dương đang nằm sõng soài ra đất còn hai tên lính thì sau khi đánh người xong thì hung hãn bỏ đi, anh vội vàng chạy vào đến bên cạnh Dương:

-Em có sao không Dương?

-Bọn nó đánh em đau.

Cất đi vẻ hổ báo cáo chồn vừa nãy, ngay lúc này đứng trước mặt Ninh thì Dương mang vẻ mặt ấm ức nói với người kia.

-Mặt em sưng hết rồi nè, còn đau chổ nào nữa không?

Ninh xót xa hỏi.

-Chân cũng đau nữa.

Dương rưng rưng chỉ vào cái cổ chân đang bị trật của mình.

-Để anh cõng em về.

Anh dịu dàng đỡ em dậy rồi cõng em lên lưng.

-Cảm ơn Dương nhiều lắm nghen em vì đã bênh hai mẹ con chị!

Trước khi Dương ra về chị Lành nhìn em cất tiếng chân thành nói.

-Dạ có gì đâu chị, chuyện nên làm mà.

Em cười hiền đáp.
_______

-Anh ơi, đến khi nào dân ta mới hết khổ hả anh?

Trên đoạn đường về, Dương tựa cằm lên vai Ninh thủ thỉ.

Ngày nào còn dấu chân của bọn Mỹ và bọn Việt Nam Cộng Hoà trên mảnh đất quê hương này thì ngày đó em vẫn còn không yên lòng, em hận bọn Mỹ 1 thì em hận bọn Việt Nam Cộng Hoà 10. Đã rất nhiều lần em tự hỏi tại sao người dân cùng một nước mà bọn chúng có thể làm tay sai cho bọn Mỹ làm những chuyện tàn ác với những người đồng bào chảy cùng một dòng máu với mình như vậy chứ? Bọn chúng thật sự không cảm thấy tội lỗi chút nào sao?

-Sẽ sớm thôi em à.

Ninh đáp.

Sẽ sớm thôi nhân dân ta sẽ được sống một cuộc sống tự do hạnh phúc không còn đói khổ lầm than và sẽ sớm thôi nhân dân ta sẽ thoát khỏi kiếp làm nô lệ cho bọn Mỹ.

Dù bọn Mỹ có mạnh mẽ đến đâu nhưng nhân dân ta với tinh đoàn kết quyết tâm của dân tộc ta cùng lòng yêu nước nồng nàn và lòng căm thù giặc sâu sắc cũng sẽ đánh đổ được đế chế hung tàn của bọn chúng.
______

Về đến nơi Ninh đặt Dương ngồi lên giường rồi vội lấy trong cặp ra một chai dầu anh đem từ thành phố xuống để sức cho Dương.

-Eo ơi má em đỏ hết cả lên rồi này. Đúng là bọn khốn kiếp!!!

Ninh dùng tay xoa nhẹ lên vết thương của em mà đau lòng vô cùng. Tùng Dương trắng trẻo xinh yêu của anh vậy mà bọn khốn đó dám đánh em ra nông nỗi này, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã muốn đánh cho bọn nó răng môi lẫn lộn rồi, bọn súc vật!

Tùng Dương chăm chú nhìn anh bằng một ánh mắt dịu dàng, em cảm nhận được sự quan tâm hết mực của Ninh dành cho em từ cái xoa gò má của anh ấy, bàn tay anh tuy có những vết chai sạn nhưng nó lại thật sự rất ấm áp, được bàn tay ấy xoa lên nơi gò má làm em cảm nhận được cơn đau đã vơi đi phần nào.

-Lần sau có gì cứ bảo anh một tiếng, em đi một mình lỡ có chuyện gì rồi sao?

-Em biết rồi, nếu có lần sau em sẽ gọi anh theo.

-Nhớ đấy nhá.

-Vâng em nhớ mà!

Và với lý do chân Tùng Dương đang đau nên Bùi Anh Ninh giữ em ở lại cùng mình đêm nay vì anh không yên tâm khi em bị thương mà lại ở một mình.

Hơn 6 giờ tối sau khi ăn cơm xong cả hai người cùng nhau ra hiên nhà vừa hóng gió vừa trò chuyện, anh kể cho em nghe về những ngày sống một mình ở thành phố cô đơn ra sao và anh đã vui như thế nào khi được về đây gặp em và được dạy học bọn trẻ, còn em kể cho anh nghe về những câu chuyện vui về những lúc bản thân chơi đùa cùng bọn trẻ trong làng, rồi cứ thế cả hai ngồi đấy nói chuyện cười đùa với nhau hơn một tiếng đồng hồ.

Đến khi không nghĩ ra được gì để nói nữa thì Dương lại đưa ra lời đề nghị:

-Anh Ninh anh đàn hát cho em nghe đi.

-Thôi anh hát dở lắm em ơi.

Ninh lắc đầu ngoe nguẩy, anh sợ bản thân mà hát thì Dương lại chạy mấy ấy chứ.

-Đi mà, đàn hát cho em nghe đi. Em không chê đâu! Đi nha!!!

Dương cứ như một em bé đang năn nỉ đòi mẹ mua bánh cho mình vậy, đáng yêu vô cùng, cộng thêm chất giọng mang hơi hướng dễ thương của em nữa làm tim Ninh mềm nhũn cả ra.

-Thôi được rồi, nhưng anh hát rồi em không được chạy đi mất đâu đấy nhá!

-Vâng ạ!

Đạt được mong muốn em vui vẻ mỉm cười mắt híp hết cả lại.

Anh quay vào nhà rồi đem ra cây đàn ghi ta ngồi xuống chỉnh lại dây đàn một chút rồi bắt đầu cất lên những giai điệu đầu tiên:

"Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa
Bọt tràn theo từng làn gió đưa
Một vầng trăng sáng với tình yêu chúng ta
Vượt ngàn hải lý cũng không xa

Biển rộng đất trời chỉ có ta
Thì dòng ngân hà mình cũng qua
Biển không biên giới, như tình anh với em
Hơn cả những vì sao đêm

Trăng nhô lên cao, trăng gác trên đầu núi
Mây xanh xanh lơ vì đắm say tình mới
Đến đây với em mà ngỡ trong giấc mơ
Mắt em âu sầu là cả một trời thơ

Không gian im nghe nhịp đôi tim hẹn ước
Mong sao tương lai đường trắng ta cùng bước
Xiết tay dắt nhau mình lánh xa thế nhân
Lánh xa ưu phiền đắng cay trần gian

Đời anh sẽ đẹp vì có em
Ngày dài sẽ làm mình nhớ thêm
Biển xanh cát trắng, sóng hòa nhịp ái ân
Không còn những chiều bâng khuâng"

-Biển Tình-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top