Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05.

   Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày sau, trận đấu thì ngày càng gần, mà tình hình của đội Quidditch lại dần đi vào ngõ cụt, đến mức đã có lúc Noh Taeyoon nghĩ rằng hai người họ là gián điệp của Gryffindor lén cài vào.

   Sáng nay Hufflepuff có một tiết Tiên tri học chung với Ravenclaw, nhưng vì tối hôm qua chị Helena quần cả đám đến gần nửa đêm, về tới phòng sinh hoạt chung là nó chỉ mơ mộng tới cái giường ấm áp chứ chẳng thiết tha gì bài vở nữa, hậu quả là bây giờ thay vì ăn sáng bằng bánh mì nướng và xúc xích hun khói thì nó được ăn sáng bằng cách tiên đoán xem điều gì sẽ xảy ra cuối tuần này dựa vào một cái khăn đỏ chót nhàu nhĩ mà nó nghĩ đã được sử dụng để đấu bò tót cách đây bét nhất hai trăm năm. Nó lật đi lật lại cái khăn nhưng ngoài mấy vết nhăn nhúm đen sì thì tuyệt nhiên không thấy cái gì giống như "lùm cây lao xao trong gió" hay "người thiếu nữ đau thương ở phòng trà" như trong sách hướng dẫn.

- Nhóc không cần phải quá phức tạp với nó đâu, cứ ghi đại mấy thứ nhóc thích là được, hồi trước anh cũng làm thế.

- Yên tâm đi, cỡ như cô Trelawney chỉ quan tâm kết quả thôi chứ làm quái gì phải xem quá trình tụi bây làm thế nào.

   Mấy ông anh ngồi cạnh thấy nó chúi đầu ghi ghi chép chép thì cứ bô bô cái miệng liên hồi làm nó dần mất niềm tin vào việc phải tự hoàn thành bài tập bằng kiến thức của chính mình, Noh Taeyoon sau hai phút cân nhắc nắn nót viết xuống cuộn giấy da hai chữ "thắng Quidditch" rồi tận hưởng nốt ly nước bí đao trước mặt.

   Tám giờ rưỡi, nó rời Đại sảnh đường đến bệnh thất. Mấy ngày nay thằng bạn chí cốt của nó vẫn còn bị bà Pomfrey xích chân trong đấy với tốp Hufflepuff gãy giò hôm trước, thế là Juhyeon mè nheo nó đến mỗi sáng để kể luyên thuyên về cả đống thứ mình thấy được qua view cửa sổ đẹp đỉnh nóc kịch trần. Noh Taeyoon nghe bạn mình nói đến ong cả tai, nhưng không có thì lại thấy thiếu thiếu nên đành thôi, vì đại cục cả vậy.

- Kìa kìa kìa kìa, người ta kia kìa Noh Taeyoon.

   Lee Juhyeon đang kể dở chuyện con gà nào đó của lão Hagrid bị lũ que xạo đào tẩu dí chạy tuột quần vào Rừng Cấm thì bỗng dừng lại, huých huých vai nó, đá ánh mắt ra cửa bệnh thất. Nó mơ màng nhìn theo, thấy được ai bước vào rồi thì tỉnh cả ngủ. Kim Junghyeon đang dìu một bạn nữ vào bệnh thất, lại còn có vẻ thân mật gần gũi rất ám muội, quan tâm hỏi han trông rất ân cần. Noh Taeyoon thầm nghĩ trong đầu: "Chỉ là một thằng ất ơ nào đó dìu bạn gái của nó vào bệnh thất thôi, mày quan tâm làm cái đếch gì". Nhưng ngồi đủ thêm ba phút nữa, nó nhìn không nổi màn ân ân ái ái này vội xách cặp rời đi, để lại lời nhắn buổi trưa sẽ quay lại để Lee Juhyeon hoàn thành nốt câu chuyện ly kì về mấy con gà hư hỏng.

   Chín giờ kém mười lăm, nó có mặt dưới cầu thang xoắn của tháp Bắc với nỗi băn khoăn không biết có nên chui lên đó quá sớm hay không. Nó không thể chịu nổi mùi xông quái gở của giáo sư Trelawney và cái nóng hầm hập như giữa trưa hè tháng năm trên đỉnh tháp. Nó cũng không có tố chất trở thành một nhà tiên tri trong tương lai hay cơ may đạt điểm O nếu môn này có trong kì thi O.L.W.S., vậy nó đăng kí học cái môn chết dẫm này vì lí do gì ?

"Kim Junghyeon"

   Dù không chấp nhận, nhưng theo phản xạ - não nó tự đưa ra câu trả lời. Hình ảnh một cậu trai khoác áo đấu màu đỏ, tay cầm chổi đứng dưới ánh nắng với nụ cười còn chói chang hơn mấy tia lửa đang thi nhau nhảy múa trên đầu tràn ngập tâm trí nó. Phải rồi, bởi vì Kim Junghyeon đăng kí học môn tiên tri, học giỏi là đằng khác, nên nó mới đua đòi học theo cho bằng được, giờ thì oán trách ai đây ?

- Cẩn thận với tính mạng của trò ba ngày tới...

   Giáo sư Trelawney thò đầu xuống nói một câu vô thưởng vô phạt rồi lại rúc vào cái ổ nóng sực của cô. Nó tưởng giáo sư đang ám chỉ mình thì nhận ra xung quanh lũ học sinh của Hufflepuff đã nhuộm vàng cái tháp Bắc, xen lẫn mấy đứa Ravenclaw màu xanh xanh trông như đang chấm thuốc xức ghẻ lên mặt.

   "Cẩn thận với tính mạng của trò ba ngày tới", nó vẫn nhai đi nhai lại câu này trong đầu kể cả khi đã yên vị trên miếng đệm lót. Bình thường nó không để tâm đến mấy lời tiên tri vớ vẩn này cho lắm, nhưng ba ngày nữa vô tình lại là ngày diễn ra trận Quidditch, nó thì lại không muốn trận đấu quan trọng có sơ hở gì, những ngày vừa qua là trải nghiệm quá đủ với nó rồi.

   Và đúng như lời mấy ông anh nói, giáo sư Trelawney thu lại cuộn giấy bài tập của nó mà không thắc mắc gì, chỉ đốt nến xông nồng thêm một chút để nó cảm thấy lâng lâng như trên mây lúc chín giờ sáng.

   Mười giờ mười lăm, Noh Taeyoon lò dò bước xuống tháp Bắc. Giáo sư đã đặc biệt giữ nó lại thêm mười lăm phút để tiên đoán về cái chết có thể coi là khủng khiếp của nó sẽ xảy đến trước tuổi hai mươi liên quan đến cây chổi và mấy thứ vừa lông lá vừa đỏ chót, nó chỉ vâng vâng dạ dạ một cách máy móc, đầu đang nhẩm lại lý thuyết về Animagus và cách để tố cáo người ta nếu không sao kê thân phận với Bộ Pháp thuật.

   Kết thúc tiết Biến hình, tụi học trò ùa ra Đại sảnh đường như ong vỡ tổ, Noh Taeyoon lại rẽ vào bệnh thất để Lee Juhyeon tiếp tục tra tấn lỗ tai. Nó tự an ủi rằng thà nghe Juhyeon kể ba cái chuyện xàm xí đú còn hơn là thấy Kim Junghyeon lởn vởn trước mắt.

- Mày phải biết nhá, tao thề, con que xạo đó là con bự nhứt tao từng thấy trên đời, đúng là người khổng lồ thì cũng nuôi ra mấy thứ khổng lồ, bự gấp đôi mấy con nhí nhố trong vườn của cô Sprout luôn.

   Noh Taeyoon rệu rã trở về phòng sinh hoạt chung lúc sáu giờ hơn, sau khi vô tình chọt đũa vào cái cây mimbulus mimbletonia gì gì đấy khiến nó xịt ra một đống mủ xanh hăng hắc mùi dầu khắp nhà kiếng, và dù cô Sprout là chủ nhiệm của Hufflepuff, cô vẫn không tha thứ cho bất kì đứa học trò nào dám phá hỏng mấy cái cây xinh đẹp của cô.

   Nó nằm bẹp dí trên giường quên luôn giờ ăn tối. Mặc dù bụng nó có chút đói, rất đói là đằng khác, vì dù gì cả ngày nay nó cũng chỉ có ly nước bí đao lúc sáng làm vốn bỏ bụng, nhưng nghĩ đến cảnh chín giờ tối lên giường đi ngủ và mười một giờ rưỡi đêm lại phải thức dậy khiến người nó như tiết ra keo dán chuột dính chặt nó vô cái giường ấm áp.

   Không có Lee Juhyeon, Noh Taeyoon ngủ trương đít tới mười hai giờ kém mới chịu dậy dưới sự nỗ lực (cũng có nhưng không đáng kể) của Lee Seungmin. Nó choàng vội chiếc áo chùng, cố rướn người để vò vò cái đầu đầy lông của Scarlet một cái và...

- Méow..?

Ê?

Ê?

Ê??

   Tầm nhìn của Noh Taeyoon đột nhiên tụt xuống từ ngang cửa sổ tới đống củi trong lò sưởi, hơi nóng toả ra hầm hập khiến nó ré lên một tiếng, và sau khi nghe được tiếng ré của mình thì nó ré thêm một tiếng nữa to hơn, vì thứ phát ra từ miệng nó không phải là âm thanh la hét của con người mà là tiếng "méow" đầy kịch tính

   Của một con mèo.

   Không phải người, đích thị là tiếng méow của một con mèo hàng thật giá thật.

   Nhưng phản ứng chậm như rùa bò của nó không cho phép Taeyoon chấp nhận mình không còn là người nữa, nó gào lên một tràng thật dài để kêu cứu nhưng thứ phát ra từ miệng nó, đúng như dự đoán, chỉ toàn là mấy tiếng méow méow nghe đau hết cả đầu.

   Lee Seungmin nghe con mèo của mình tự nhiên rú lên như bị chọc tiết thì vội vàng chạy tới bịt mồm nó lại rồi nhét vào phòng ngủ, nhưng dưới POV của Noh Taeyoon lại là cảnh mình bị một Seungmin khổng lồ bự chà bá lửa bế thốc lên đánh vào đít một cái chát ra hiệu im lặng rồi bị quẳng xuống giường, bị vỗ bộp bộp lên đầu thêm hai cái và

- Ngoan, chút nữa về tao cho mày ăn kẹo thúi.

   Hoá ra đây là cách Lee Seungmin đối xử với con mèo cưng của nó à?

   Nhưng mà ê, Noh Taeyoon đâu phải con Scarlet của Seungmin???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top