Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Thiếu nữ ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yorn dậy từ sớm, anh hầu như không thể ngủ được. Cảm giác như có một giọng nói kì lạ cứ văng vẳng trong đầu vậy. Bỏ qua nó, anh xuông nhà bếp để nấu thứ gì đó ăn tạm. Khi xuống tới nơi anh thấy đèn phòng bếp vẫn sáng, bộ có ai đang dùng phòng bếp ư? Lúc này mới 2 giờ sáng, cùng lắm chỉ còn Tel thức chứ cả các gia nhân cũng ngủ hết rồi mà!

- Á!

Một tiếng kêu thất thanh đi sau đó là tiếng loảng xoảng của xoong nồi. Giọng này là của...
Yorn mở hé cửa, thật bất ngờ đó... trong nhà bếp là một người anh không ngờ tới. Krixi đang lúng túng nấu món gì đó nhưng hình như cô đang gặp phải chút vấn đề. Bình thường Krixi đâu có chăm chỉ như vậy.

Krixi đang rối tung hết cả lên. Chết tiệt, lúc trước Tel bảo dạy cô nấu nướng mà không nghe, giờ thì muốn nấu món nào đó ngon ngon cho anh ấy thì như là cực hình. Thức từ nãy làm hỏng không biết bao lần rồi! Mãi mới nấu được nồi cháo "Ăn được" mà giờ lại đổ hết cả, đã thế còn bị phỏng nữa chứ.

Đột nhiên có một vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy cô. Cô muốn quay ra đằng sau thì người ấy dùng tay che mắt cô lại. Không thấy nhưng mà hơi ấm này:

- Thôi nào, bỏ em ra đi.

- Không buông.

Krixi bối rối, cô không kháng cự được, nói cách khác là cô không muốn kháng cự. Từ lúc anh ấy nói yêu cô, chưa từng một lần họ có phút giây riêng tư. Mọi chuyện cứ đến và đi khiến họ bị xoay như chong chóng, nhưng tại đây, ngay lúc này, họ đã có thể cảm nhận mọi thứ của nhau: từ nhịp đập rộn ràng của trái tim, tới những hơi thở ấm áp khiến ta cảm thấy thoải mái.

Yorn ôm Krixi, cảm nhận hương thơm nhè nhẹ từ mái tóc của cô, mọi thứ thuộc về cô, anh đều muốn chiếm lấy.

- Lần sau em không cần phải làm vậy đâu, anh có thể nấu cho em mà, chỉ cần em là của anh thôi.

Trước lời tán tỉnh đó, Krixi trở nên lúng túng. Hai má cô ửng hồng, miệng thì cố tìm cách bào chữa:

- Ai... ai bảo em làm cho a...anh chứ! Đây... đây là em làm cho... cho TEL'ANNAS!

Yorn xoay người Krixi lại, nhìn thẳng vài đôi mắt cô với một nụ cười khó hiểu:

- Thật chứ?

Krixi không biết phải làm gì, cô không dám nhìn vào mắt anh ấy... Nhưng mà Yorn không tha cho cô, anh ấy ghé sát vào tai cô, tận hưởng hương hoa dịu dàng phảng phất trên cơ thể cô. Krixi muốn đẩy anh ra nhưng không được, đến mức cô muốn khóc luôn ý:

- Thôi được rồi... em nấu cho anh đó... được chưa?

Anh ấy thật quá đáng mà! Tại sao lại cứ thích bắt nạt cô như vậy chứ, đã thế còn không biết cô đang bị phỏng! Không cưng chiều thì thôi, lại còn làm như vậy, bộ anh không biết con gái dễ tổn thương lắm hay sao? Yorn khẽ cười, anh nhẹ nhàng xoa đầu Krixi rồi cúi xuống nhặt nồi cháo lên lau dọn đống tàn tích mà cô vừa để lại.

Không thấy Yorn để ý tới vết thương của mình, Krixi buồn lắm. Chẳng lẽ tới sức khỏe của người yêu mà anh ấy cũng không thèm quan tâm ư?

- Lần sau mà còn tự làm khổ bản thân nữa là anh sẽ phạt em đấy. Đau lần này cho nhớ, hiểu chưa? Tí qua phòng anh, anh băng lại cho.

Tới lúc này cô như muốn nổ tung. Tại sao bản thân muốn anh ta chú ý tới vết thương mà lại ngượng tới vậy cơ chứ? Krixi cúi đầu xuống, chỉ dám đáp lại khe khẽ:

- Vâng!
——————————————————————

- Á, Yorn! Đừng, đừng làm thế!

——————————————————————

Không thể hiểu được cái cảm giác bồn chồn khó ngủ khi nãy, thì ra là nhớ nhỏ. Yorn ôm Krixi thật chặt rồi ngủ thiếp đi, để lại tất cả những muộn phiền phía sau. Cô gái này vẫn không khiến anh hết ngạc nhiên, chỉ xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời của anh thôi cũng đủ để khiến anh thay đổi tất cả, cứ như thể hai người có một sợi dây liên kết từ trước đó. Phải chăng định mệnh đã gắn kết họ lại với nhau?

Payna đi xuống phòng của Krixi để gọi cô dậy nhưng lại không thấy đâu nên đã qua phòng Yorn hỏi thử, ai ngờ vài đây lại thấy hai người này đang ôm nhau ngủ một cách ngon lành. Một khung cảnh thật đẹp, đẹp tới mức Payna không muốn gọi họ dậy vì không muốn chia rẽ hai người họ vào lúc này! Mãi một lúc sau, cô mới lay nhẹ hai người:

- Thôi nào dậy đi, trời đã sáng rồi.

——————————————————————

Krixi phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng để Yorn mang đồ ăn sáng lên. Đùa, người ta bỏng tay chứ có đau chân đâu chứ! Nhưng... kể ra được anh ấy quan tâm như vậy cũng thích. Giờ cô đã có một thói quen mới là ngắm nhìn anh mỗi khi anh xao nhãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi ấy, với cô, anh ấy là đẹp nhất! Thậm chí cô còn thích cả cách anh ấy chăm sóc cô thái quá, cho dù ban đầu có hơi khó chịu. Thực sự khi càng gần gũi với anh ấy, cô càng yêu anh ấy hơn.

Thi thoảng, Payna có hỏi nhỏ về mối quan hệ của hai người thì Krixi lại có chút ngượng ngùng. Thay vào đó, Yorn lại khẳng định rằng:
Krixi sẽ luôn là của em! Thực sự, điều đó khiến cô khá là vui đấy. Chiều hôm đó, cô và Yorn đi thăm khu vườn tinh linh của KRCV. Suốt đường đi, anh vẫn luôn nắm tay cô như thể sợ cô đi lạc mất. Anh kết bạn và làm quen với những người ở nơi đây, cả những tinh linh, cả những sinh vật huyền bí bảo vệ khu rừng. Lúc đó Krixi chợt nghĩ ra một nơi mà Yorn chưa từng lui tới:

- Nè, em muốn dẫn anh tới một nơi!

—————————————————————

- Ở chỗ này nè, sắp tới rồi!

Krixi kéo mạnh tay áo của Yorn. Họ đã đi hơn 2 tiếng đồng hồ rồi, quang cảnh xung quanh cũng đã thay đổi rõ rệt. Không còn là màu sắc tươi sáng nữa mà thay vào đó là màu sắc âm u, huyền bý hơn rất nhiều. Thậm chí, không khí xung quanh đây cũng trở nên nặng nề hơn. Thế nhưng hai người vẫn tiếp tục đi. Krixi kể về việc đã tìm thấy một nơi mà chưa ai lui tới, một nơi chỉ có mình Krixi biết. Xung quanh đây bắt đầu xuất hiện những sinh vật lạ, năng lượng tiêu cực cũng dần tăng lên. Nhưng hình như Krixi không thể nhận ra sự tồn tại của sức mạnh hắc ám này. Thật là kì lạ, tại sao một pháp sư mạnh mẽ, một tinh linh thiên nhiên lại không thể cảm thấy sự thay đổi cốt lõi của dòng chảy mà thuật, và tại sao chưa từng ai nhận ra sức mạnh đặc biệt này? Điều này càng khiến cậu hoài nghi hơn.

- Nè, tới nơi rồi!

Những cơn gió lạnh thổi qua, Krixi vén bụi cậy qua một bên, để lộ một lối đi bí mật. Yorn nắm chặt tay Krixi, thực sự anh có một cảm giác cực kì khó chịu. Họ bước lên những bậc thang, để lộ ra trước mắt một cánh cửa lớn được chạm khắc tinh xảo. Nhìn như một cánh cổng lớn của một cung điện thời xa xưa vậy. Dòng chữ được viết lên cánh cổng đã bị mờ do tác động của thời gian, chỉ còn lại những hoa văn hệt như những cơn sóng cuộn trào. Những hoa văn này liền nét, cứ như thể nó đang miêu tả một sinh vật to lớn vậy.

Yorn đẩy cánh cửa gỗ một cách từ từ. Nó khá là nặng đấy, dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng hình như không hề bị mối mọt gì, thậm chí còn vô cùng vững chắc là đằng khác. Ở bên trong hình như là một ngôi đền cổ, có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu. Có cả nơi thờ phụng nữa. Đi vào trong căn phòng lớn, trước mắt họ là một không gian rộng lớn nhưng lọ đầy bụi bặm. Cũng phải thôi, nó bị bỏ hoang từ lâu rồi mà. Nhưng họa tiết trong này có vẻ rõ ràng hơn. Nhìn vào bức tượng thờ, có lẽ những người này từng thờ phụng một sinh vật có hình thù như một con rắn với 8 cái đầu vậy. Ra là những họa tiết đó là để ám chỉ sinh vật này hay sao? Yorn còn phát hiện ra những họa tiết có hình mặt trăng vô cùng đặc biệt, phải chăng đây là một gia tộc chuyên thờ phụng mặt trăng và một sinh vật kì lạ? Cũng có thể lắm chứ:

- Cuối cùng hai người cũng đã tới, tôi đã đợi hai người từ lâu rồi.

Một cô gái với mái tóc trắng bước ra từ trong bóng tối, đôi mắt cô ấy thể hiện rõ sự vui mừng trong khi ánh mắt của Krixi là ngạc nhiên tột độ:

- Lindis.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top