Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Tôi sẽ thừa nhận đang cùng cô làm quen

Lần đâu tiên quyến rũ Vũ Văn có lời thoại là Mị Nương giả bộ làm bà chủ quán trọ, đêm khuya âm thầm vào phòng của Vũ Văn.

*Mị Nương đẩy cửa vào.

Vũ Văn: Bà chủ? Đêm khuya đến phòng của ta, không biết là có chuyện gì?

Mị Nương: Trong phòng thiếu hiệp vẫn thắp đèn, ta cho rằng thiếu hiệp hiện tại đang chờ người nào đó.

Vũ Văn: Ta là muốn đi ngủ.

Mị Nương: Phương Bắc gió lạnh, nghe giọng thiếu hiệp chắc là người phương Nam, cũng không biết là có lạnh hay không...

Mị Nương tiến lên, bàn tay dán lên lồng ngực của Vũ Văn, từ trên xuống dưới.

Vũ Văn một phát bắt được tay của Mị Nương

Vũ Văn: Bà chủ quá lo lắng, ta là người tập võ, không sợ lạnh.

Mị Nương (dán càng chặt): Thế nhưng mà... Ta cũng là người phương Nam, ta sợ lạnh mà.

Mị Nương nắm ở hai vai của Vũ Văn, đưa hắn tới bên giường đấy một cái.*

Mặc dù cuối vở kịch cửa sổ phòng bị phá, có người vào giống như là đuổi giết nữ số 2, đã cắt đắt kế hoạch của Vũ Mị Nương, nhưng cảnh ngắn còn ở bên trong, Mị Nương khoe khoang phong tình, Vũ Văn muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, lại rất khảo nghiệm diễn xuất.

Thái Anh chăm chú phân tích qua, Mị Nương lúc này ưu tư, ngoài mặt là đang quyến rũ Vũ Văn, nhưng trên thực tế đối với người còn trẻ mà nổi danh thiên hạ như Vũ Văn cũng có chỗ kiêng kị, thấy hắn không vì sắc đẹp mà thay đổi tim lại có chút rộn ràng lên, lại chỉ có thể đè nén lòng rung động.

Mặc dù lý luận chính xác, Thái Anh lại rất khó biểu hiện ra ngoài.

Thái Anh là người cuối cùng được gọi lên thử vai, cô đợi lâu đến nỗi gần ngủ rồi.

Trong phòng họp đã ngồi bốn người, đạo diễn Lữ Việt, phó đạo diễn Lưu Táp, Trí Mân, còn có một người phụ nữ, xem ra tuổi tác không nhỏ.

Trông thấy Thái Anh, ba người kia mặt khác không khỏi phải nhìn về phía Trí Mân.

Cũng không phải là người buôn dưa lê gì, có thể Trí Mân có bạn gái thực sự là một tin tức lớn, thực tế người bạn gái này, bọn họ thân là đồng nghiệp hoặc là bạn bè, cũng chưa từng nghe nói qua.

Trí Mân ngược lại vô cùng bình tĩnh: "Không tự giới thiệu?"

Thái Anh cũng không hiểu được tại sao mình lại đỏ mặt, cô không dám nhìn Trí Mẫn, chỉ có thể cúi thấp đầu nói: "Chào các thầy, em là Phác Thái Anh, tới tham gia thử vai Mị Nương, hi vọng diễn xuất của em có thể đánh động các thầy."

Mắt Lữ Việt nhìn tư liệu của cô, lại nhìn về phía Lưu Táp: Đây là Liễu Trạch nhét vào?

Lưu Táp gật đầu.

Lữ Việt nói: "Ừ, em xem qua kịch bản rồi chứ? Không có vấn đề gì thì trực tiếp diễn đi, cái ghế bên cạnh kia có thể đem làm Vũ Văn, đương nhiên, em hướng về phía không khí diễn cũng cũng được."

Thái Anh gật gật đầu, cố gắng làm cho bản thân chuyên chú vào nhân vật, cô đưa tay, làm động tác đẩy cửa, làm bộ đi vào phòng, nhìn Vũ Văn.

Lữ Việt: "Cắt"

Ngay cả lời thoại còn chưa nói nữa mà, Thái Anh khó hiểu nhìn Lữ Việt.

Lữ Việt trầm ngâm một lát, mắt nhìn cái mặt không biểu tình của Trí Mân, vẫn quyết định khách khí một chút: "Thái Anh, em bây giờ là muốn đi quyến rũ Vũ Văn, không phải đi chịu chết, cho dù nội tâm lúc ấy của Mị Nương có chút khẩn trương, cũng không nên mặt đầy kiên quyết thế kia, em có phỏng đoán một chút không vậy?"

Phần lớn các vị đạo diễn bên trong Lữ Việt tính khí tốt vô cùng, dù là như thế cũng rất muốn cho Thái Anh trực tiếp đi ra ngoài, có thể nhìn ra là cho Trí Mẫn chút mặt mũi...

"Được". Thái Anh gật đầu, thay đổi một biểu cảm quyến rũ, lắc eo đẩy cửa ra.

Lữ Việt há to miệng, rốt cuộc là không lên tiếng.

Thái Anh nhìn chằm chằm vào không khí, cười nói: "Trong phòng thiếu hiệp vẫn chưa tắt đèn, ta cho rằng thiếu hiệp hiện tại là đang chờ người nào đó."

Sau khi nói xong khóe miệng giữ lại nụ cười, vẫn không nhúc nhích, giống như đang đợi "Vũ Văn" ở phía đối diện không tồn tại nói xong lời thoại, đón lấy nói tiếp: "Phương Bắc gió lạnh, nghe giọng nói thiếu hiệp chắc là người phương Nam, cũng không biết là có lạnh hay không."

Cô đưa tay, tại không khí mà chậm chạp lướt qua từ trên xuống dưới.

Trí Mân gõ bàn một cái: "Thái Anh".

Thái Anh trong lòng run sợ nhìn Lâm Ngưỡng.

Trí Mân có chút cau mày: "Đọc lời thoại giống như đọc bản thảo radio vậy".

Thái Anh cúi đầu xấu hổ.

Trí Mân: "Lúc đưa tay, ánh mắt cô thậm chí không có tập trung. Không giống như đang sờ Vũ Văn, như là người mù lòa dò đường".

Thái Anh mặt lại đỏ.

Bọn người Lữ Việt có chút muốn cười, lại cảm thấy rất thú vị, lời nói của Trí Mân không tính là quá nhiều, thoạt nhìn cũng rất ôn nhu, chỉ có người quen mới hiểu được anh ta nói chuyện không khách khách tí nào.

Không nghĩ tới đối với cô bạn gái nhỏ này cũng giống như vậy.

Lữ Việt đoán chừng Trí Mân muốn cho cô ấy đi ra ngoài rồi, Trí Mân lại mở kịch bản nói: "Cô có phải không điều chỉnh tốt trạng thái hay không? Đổi một phân đoạn khác thử xem."

Lữ Việt: "..."

Thái Anh: "..."

Thật ra Thái Anh cũng cho là mình có thể đi ra rồi, không nghĩ tới Trí Mân không ý bỏ qua cho cô, phân cảnh khác là Mị Nương đi ra, độ khó càng lớn hơn.

Mị Nương sau khi bị sư phụ làm trọng thương, Vũ Văn mang theo nữ số 2 Bạch Mạt chạy đến, sư phụ chạy trốn, Mị Nương chết ở trong ngực Vũ Văn, còn phải cười trong nước mắt chúc phúc hắn và Bạch Mạt sớm sinh quý tử.

Cười trong nước mắt...

Thái Anh một cái đầu cái lớn, kiên trì nói: "Được".

Cô ngồi ở trên mặt ghế, mô phỏng cảnh đang nằm ở trong ngực Vũ Văn, Trí Mân đứng lên: "Tôi diễn cùng cô".

Thái Anh: "Hả?!".

Lữ Việt buồn cười không thôi: "Trí Mân, cậu như vậy đối với thí sinh phỏng vấn khác không công bằng."

Trí Mân mặt không đổi sắc đi đến bên cạnh Thái Anh: "Ngành giải trí không có công bằng".

Anh nói công khai như thế, Lữ Việt cũng không thực sự có ý truy cứu, cười dịu dàng nhìn Trí Mân đem Thái Anh kéo lên.

Trí Mân một tay nắm bả vai Thái Anh, tay kia giống như đặt ở eo của cô, trên thực tế thì không có chạm phải.

Thân hình Trí Mân cao lớn, gần như đem toàn bộ Thái Anh khóa lại, Thái Anh mặt đỏ như máu, cảm thấy mình thật đúng là biến thành một khúc gỗ, ở trên mặt nước nặng nề nổi nổi, động cũng không dám động.

"Thời điểm này Mị Nương sắp chết, cô xác định nàng ta còn có thể đứng thẳng tắp như vậy?" Trí Mân hơi khẽ rũ đầu xuống, thấp giọng nói.

Thái Anh cắn cắn môi dưới, một bộ biểu tình liều chết ngã xuống người Trí Mân, đầu tựa vào bên trên lồng ngực rộng rãi của anh.

Tháng 10, thành phố B có chút lạnh rồi, nhưng Trí Mân mặc không nhiều lắm, cho nên cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của Trí Mân.

Không nhanh không chậm, vô cùng trầm ổn, hoàn mỹ giải thích cho cái gì gọi là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Ngược lại tim của Thái Anh muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Trí Mân cúi đầu nhìn mặt của Thái Anh hoàn toàn vùi vào lồng ngực của mình, cô nghe thấy được trên đầu mình truyền đến mùi thơm ngát nhàn nhạt: "Thái Anh, đọc lời thoại mà dấu diếm mặt, cái này xác thực là che dấu diễn xuất không tốt, khó coi là biện pháp được."

Thái Anh lúc này mới ý thức được chính mình có nhiều ngu xuẩn, chợt ngẩng mặt lên nhìn về phía Trí Mân.

Cô ngửa đầu, Trí Mân cúi đầu, khoảng cách của hai người thực sự là gần vượt quá mức tưởng tượng, Thái Anh gần như là theo bản năng, giống như là trốn tránh cái gì vậy, bắt đầu đọc lời thoại: "Vũ Văn, chàng đã đến rồi."

Trí Mân: "..."

Thái Anh hoàn toàn mặc kệ anh, dịch chuyển ánh mắt nhìn về phía bên cạnh: "Bạch Liên Hoa... Ngươi cái đồ quỷ sứ đáng ghét này cũng tới à. Cũng vậy, các ngươi chỉ là sợ thành thân à nha."

Trí Mân rốt cuộc mở miệng: "Mị Nương, ngươi đừng nói chuyện, ta mang ngươi đến Hồi Xuân Thủy các, hoặc Hứa sư phụ cũng có thể cứu ngươi."

Lời thoại không dài, cũng không có cảm xúc gì là tê tâm liệt phế, nhưng Thái Anh từ trong ngữ điệu và ánh mắt của Trí Mân, hoàn toàn cảm nhận được tâm tình của Vũ Văn thời điểm này.

Cô cũng không xem qua hết kịch bản, không hiểu được giữa Vũ Văn và Mị Nương phát sinh cái gì, nhưng chỉ một câu nói kia, ở trên mặt của Trí Mân cô thấy được Vũ Văn đối với Mị Nương có tình cảm nhàn nhạt, không thôi, còn có một tia áy náy.

So với Mị Nương cuối cùng vì Vũ Văn phản bội sư môn mà chết, tình cảm của Vũ Văn đối với yêu nữ Mị Nương này gần như nhạt không đáng nhắc tới, ý trung nhân của hắn hiển nhiên là nữ số 2 Bạch Mạt, nhưng mà Vũ Văn đối với Mị Nương phải chăng là có chút động tâm, vấn đề này tại thời điểm này gần như đã có đáp án.

Bị Trí Mân lây cảm xúc, Thái Anh lộ ra một cái dáng thuộc về Mị Nương tươi cười nói: "Ta cũng có thể cho chàng khổ sở sao? Thật tốt... Sư phụ ta dùng Tuyệt Tình chưởng, không ai có thể chữa, tự ta hiểu được. Đừng lãng phí thời gian nữa...,để cho ta nhìn chàng nhiều một chút, chàng cũng nhìn ta nhiều một chút, về sau chúng ta đều không nhìn thấy được nữa rồi..."

Lời thoại đọc đến đây, Mị Nương có lẽ bắt đầu rơi lệ, sau đó Vũ Văn cũng rơi lệ, Thái Anh lại đưa tay lau nhẹ nước mắt của hắn, chúc hắn và Bạch Mạt sớm sinh quý tử, tiếp đó đón lấy cái chết.

Trí Mân vành mắt đỏ lên, nội tâm Thái Anh sợ hãi thán phục, chính mình lại bị kẹt rồi.

Cô khóc không được.

Mặc dù khen ngợi biểu cảm của Trí Mân vô cùng phong phú cuốn hút, mình trước nay chưa có nhập tâm vào, nhưng nước mắt thật sự là không ra được.

Trí Mân cũng đã nhìn ra, anh gần như thu lại cảm xúc trong vòng một giây, buông Thái Anh ra: "Ánh mắt của cô không có đỏ".

Lữ Việt bên cạnh cũng than thở, hắn xem Thái Anh đọc lời thoại phía trước có bài bản hẳn hoi, còn tưởng rằng cảm xúc của cô rốt cuộc cũng đã tới.

Thái Anh hận không thể dùng đầu đập xuống đất: "Thực xin lỗi".

Trí Mân nhìn chằm chằm vào cô, tiến sát vào một chút, thấp giọng nói: "Tôi nhìn bên trái cái video bị bao vây kia, cô lúc ấy nước mắt rơi rất không tồi, quả nhiên là thuốc nhỏ mắt?"

Bên trái video bị bao vây chung quanh đen kịt, biểu cảm của Thái Anh không cách nào hiện ra nguyên vẹn được, hai giọt nước mắt kia thật ra khiến cho Trí Mân khắc sâu ấn tượng.

Thực ra anh chứng kiến diễn xuất về sau của đoạn thứ nhất Thái Anh diễn vô cùng thảm hại, liền mơ hồ đoán được Thái Anh làm như thế nào mà khóc lên được, có thể nghĩ có người diễn xuất thì tệ nhưng rất giỏi khóc, có lẽ Thái Anh này có thiên phú.

Rất đáng tiếc, hiển nhiên không có.

Lại muốn để mình cùng Trí Mân thảo luận về vấn đề làm sao diễn trò ở buổi hòa nhạc...

Thái Anh thực sự có chút muốn khóc rồi, cô gật đầu: "Ừ".

Khó trách chạy đẹp mắt như vậy, thủ hạ vẫn còn dưới tay Liễu Trạch, lại trong suốt đến mức này.

Nghĩ đến không giỏi diễn trò lừa người như vậy, muốn tại buổi hòa nhạc của mình đi lên không thể NG* chân nhân thanh tú, cô cũng đúng là đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng) rồi.

*NG: no good: cảnh lỗi, cảnh không đạt.

Trí Mân không hiểu sao có chút muốn cười: "Được rồi, cô có thể trở về rồi".

Thái Anh rốt cục cũng có loại cảm giác được giải thoát, cô vội vàng chào Lâm Ngữ cùng bọn Lữ Việt: "Cảm ơn các thầy đã chỉ dạy, hẹn gặp lại".

Quay người gần như muốn đoạt cửa mà chạy trốn, lại không trốn thành công.

Trí Mân giữ lại quần áo của của cô, quay người đối với Lữ Việt nói: "Tôi đi trước".

Lữ Việt bộ dạng minh bạch: "Đi đi, mấy ngày hôm nay việc về cậu cũng không thiếu".

Thái Anh còn không có hiểu rõ tình huống, đã bị Trí Mân mang theo đi ra ngoài.

Tiểu Tiều ở cửa ra vào đợi một hồi lâu, trông thấy Thái Anh cùng Trí Mân ở một chỗ đi ra, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, thực tế Trí Mân còn nhìn về phía cô ta: "Xe bảo mẫu* của mấy cô ở bãi đỗ xe dưới lầu?"

*Xe bảo mẫu: là xe có 7 chỗ ngồi trở lên, đặc biệt dùng cho các minh tinh hóa trang, thay quần áo,..

Tiểu Tình ngơ ngác: "Thái Anh không có xe bảo mẫu, bình thường là gọi xe taxi".

"Cũng đúng". Trí Mân gật đầu, "Cô cùng Thái Anh sống cùng chỗ sao?"

Thái Anh là một nhân vật thực sự không thể nhỏ hơn, với lại thường xuyên không có thông báo gì, cơ bản không cần trợ lý riêng, Tiểu Tình lắc đầu: "Tôi ở nhà của mình".

Trí Mân nói: "Ừ, cô cứ gọi xe taxi về trước đi, không cần để ý đến Thái Anh, tôi đưa cô ấy về".

Thái Anh giật mình, đầu lắc như trống bỏi: "Không cần làm anh đâu! Tôi tự gọi xe taxi về là được rồi."

Tiểu Tình đứng ở bên ngoài thang máy, bỗng nhiên nói: "Cái đó, tôi thật giống như rơi cái gì trong phòng nghỉ rồi, hai người cứ đi trước đi, phác tiên sinh, Thái Anh làm phiền anh rồi."

Nói xong, chạy.

Lại một lần nữa, chạy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Thái Anh cảm giác mình thực sự hít thở không thông.

Trí Mân thu hết vẻ mắt của cô vào mắt: "Cô làm gì mà sợ hãi như vậy? Sợ tôi lôi kéo cô đi lăng xê sao?"

Thái Anh khóc không ra nước mắt: "Tôi, tôi...".

Đó căn bản là châm chọc cô, muốn cô trả lời thế nào hả!

Trí Mân nói: "Hai tháng sau, tôi đã 34 rồi".

Thái Anh: "...À?"

Trí Mân: "Nói như vậy, ở cái tuổi này diễn viên nam có lẽ đã kết hôn rồi, tối thiểu phải có qua bạn gái tin đồn mấy lần rồi".

"Ừ, đúng".

Trí Mân: "Lần cuối cùng tôi có tin đồn giật gân như vậy, hình như đã là chuyện của mười năm trước rồi."

Thái Anh chần chừ nhìn Trí Mân: "Đúng, đúng vậy! Bởi vì thầy Phác anh giữ mình trong sạch!"

Bất kể như thế nào, trước hết nịnh hót vẫn là tốt nhất.

Trí Mân lại lắc đầu: "Như vậy sẽ có những tin đồn kỳ quái khác."

Tin đồn kỳ quái?

Thái Anh bỗng nhiên nghĩ đến lời của Liễu Trạch nói trong điện thoại, im lặng.

Thang máy vừa vặn đến tầng 1, Trí Mân nói: "Cho nên, tôi sẽ thừa nhận đang cùng cô làm quen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top