Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

LƯU MANH CÓ VĂN HÓA

Hết giờ làm, Giám đốc điều hành Hội Không Sợ Vợ - Phác Xán Liệt đập bộp vào vai của Chủ tịch Hội Không Sợ Vợ - Ngô Thế Huân, rủ rê.

"Ê, pub không?"

Ngô Thế Huân tắt cái máy tính để hình nền Lộc Hàm, cầm lên cái điện thoại xem giờ cũng để hình nền Lộc Hàm, lắc lắc đầu.

"Bố mày xin. Hôm nọ mày rủ bố đi bar bủng gì đó về say khướt, về nôn thốc nôn tháo làm Hàm Hàm giận, cả nửa tháng liền chổng mông vào mặt tao mà ngủ. Bố dại lần một chứ không dại lần hai, nhé!"

Phác Xán Liệt ấn đầu Ngô Thế Huân một cái, vỗ ngực nói.

"Ngu vờ đờ! Mày đã nghe câu nói, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa chưa? Bây giờ tao sẽ dạy mày trở thành lưu manh có văn hóa. Mở to lỗ tai ra mà nghe đây này...!"

-

Ngô Thế Huân đêm khuya mới lướt khướt loạng choạng bước vào nhà. Kì thực thì hắn vẫn chưa say lắm, vẫn đủ tỉnh táo. Nhưng hiện tại là hắn đang muốn thử nghiệm cái trò "lưu manh có văn hóa" mà Phác Xán Liệt bày ra lúc trước.

"Chồng với chả con, thế đấy. Trời đất dung hoa, vạn vật sinh sôi thế chứ !!! Tôi nói cho anh biết nhé Ngô Thế Huân, ngày mai đừng hòng bước chân vào cái phòng này nhé. Không thể chịu nổi mà, trời đất dung hoa, vạn vật sinh sôi !!!! "

Lộc Hàm vừa nói vừa giúp hắn vào phòng, vừa lầu bầu vừa cởi áo vest ngoài giúp hắn thì bị hắn đẩy ra.

Cậu chưa kịp phản ứng lại thì thấy hắn rút ví ra, cầm một sấp tiền ném vào mặt cậu, dùng giọng mũi đầy hơi rượu mà nói.

"Tiền đấy, cô cầm rồi cút đi. Tôi có vợ ở nhà, không cần loại gái này. Dù có chết cũng sẽ không xxx với người khác ngoài vợ. Biến!"

Theo kịch bản của Phác Xán Liệt thì khi hắn nói xong mấy câu này, Lộc Hàm sẽ cảm động vì một người chồng cho dù say vẫn cố giữ trung trinh, mọi thứ vẫn chỉ vẹn nguyên dành cho vợ của mình. 

Rồi sau đó Lộc Hàm sẽ dịu dàng mà nằm tựa vào lồng ngực hắn, sẽ ôm lấy hắn, sẽ ngày càng yêu thương hắn nhiều hơn. Và cả hai sẽ sống cùng nhau hạnh phúc suốt đời, hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Nhưng không, đời không như mơ, Lộc Hàm cũng sẽ không dễ dàng như thế.

Mọi chuyện cứ để thế sẽ sóng im biển lặng, cùng lắm chỉ ban hành cấm vận trong vòng nửa tháng là cùng, nhưng những lời nói của hắn một ý, mà Lộc Hàm lại nghe lại hiểu thành một ý khác.

"Á à anh giỏi lắm Ngô Thế Huân. Đi uống rượu say về không hối lỗi mà còn dám nhầm vợ thành gái bao à? Anh dám ném tiền vào mặt tôi sao Ngô Thế Huân? Gan anh cũng to quá nhờ. Thực  hành thành thục quá nhờ, đi gái bao nhiêu lần rồi? Được rồi hôm nay tôi không làm rõ chuyện này tôi không làm Lộc Hàm nữa. Đi ra đây!!!"

Nói xong, Lộc Hàm nắm tóc hắn kéo xềnh xệch vào bồn tắm, dùng vòi hoa sen xịt thẳng vào mặt cho đến khi nào tỉnh mới thôi.

Đấy, người ta gọi đấy là không cái dại nào bằng cái dại nào mà. 

Lưu manh có văn hóa là cái mẹ gì chứ? Là lưu manh nghe là đã biết không có kết cục tốt rồi.

Trước khi nhừ tử, Ngô Thế Huân còn cố gắng khắc cốt ghi tâm nỗi hận ngày hôm nay. Phác Xán Liệt, nhất định sẽ có một ngày bố mày trả thù.

Phác Xán Liệt đang ngủ cùng Bạch Bạch, ôm cục bông trong lòng bỗng nhiên hắt xì hơi long trời nổ đất. Cảm thấy có điềm không may...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top