Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Người thương cũ thương người thương cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Anh và em, có bao giờ mệt mỏi với trò chơi cút bắt chẳng thể nào chạm mặt tình yêu? Khi trót thương thì không mệt, nhưng trái tim biết đau và tổn thương ai đó ạ...
     Ngày còn nhau, anh chưa bao giờ quên đi người ấy. Ngày xa nhau, anh cũng không thể quên...còn em thì không thôi nhớ anh...

     Câu chuyện muôn thuở của đoạn kết chia tay là người thương cũ thương người thương mới. Vậy mà, hai ta lại mắc cái vòng luẩn quẩn, thương người thương cũ cơ!
     Anh còn dao động với cô ta, em thì chỉ riêng ngóng về anh. Đôi khi chúng ta thật tội nghiệp...
     Đáng thương nhất trong tình yêu là đơn phương lại người thương cũ! Khi đơn phương một ai, lòng khấp khởi nhen nhóm, lòng nhủ không ngừng cố gắng chiếm hữu được người ta. Còn cái cảm giác đơn phương lại người cũ, nó đắng đót xót xa đến nhường nào. Anh hiểu, và em cũng hiểu... Cái cảm giác đến là "vô duyên" khi đơn phương người cũ! Người mà ta từng vốn nghĩ sẽ bên nhau mãi về sau, người mà ta hiểu cái tốt lẫn cái xấu. Ấy vậy mà vẫn gọi là đơn phương...
 
     Đôi khi tổn thương đến mức muốn úp mặt vào tay khóc rấm rứt cho thỏa. Vậy mà khóe miệng nhếch cười rồi thôi, một giọt nước mắt cũng chẳng thể tròng trành. Vì khóc thì cũng được gì đâu, người cũng nào có trở lại bên ta, vẹn nguyên một nỗi niềm xưa cũ...
     Oán hận cay nghiệt nhất thế gian, chính là hữu duyên mà vô phận. Đúng thời điểm gặp nhau, là duyên. Ngược lại là nghiệp... Thôi thì đổ lỗi xem như yêu anh là nghiệp của em, là phước phần, dẫu là phước phần đớn đau.

     Anh cố chấp với thứ tình yêu anh cho là đúng đắn. Anh đợi cô ta, như em đợi anh. Vậy anh à, anh lấy quyền gì can dự vào nỗi thương yêu quên nhớ của em? Anh lấy danh phận gì bảo em phải bước tiếp và đừng đợi anh? Làm sao em phải bước tiếp khi không có anh bên cạnh?
     Em tự làm khó, vặn vẹo mình ngao ngán với mớ câu hỏi hỗn độn những ngày thành phố này giấu anh đi biền biệt chẳng chút vết tích. Và, em cũng từng chua xót nhìn mình trong gương. Em thua kém cô ta, nhiều đến vậy sao anh?
    Em vốn hiểu tình yêu nào có đong đếm bằng số đo ba vòng, độ cao của mũi, độ chúm chím của môi, độ sâu của lúm đồng tiền hay vô số cái độ lồi lõm cứng mềm gì mà có mời cả viện học giả toán học ra đo cũng không hết! Yêu đơn giản là yêu thôi... Ấy vậy mà em vẫn chua chát nhìn mình rồi buông thõng... Cái cậu ở trong gương ơi, cậu lấy gì sánh với người ta đây? Bảy năm so với năm tháng, chi bằng nói, trứng vịt muối mà đòi so với trân châu!

     Người thương cũ vẫn thương người thương cũ!
     Ôi cái chuyện buồn cười đến mức nào... Mà khoan, buồn thì nhiều chứ cười thì sao có thể.
     Anh ngẩn ngơ ngóng trông ngâm nga vài ca từ rời rạc... "Đã lỡ yêu em nhiều rồi thì anh chỉ biết thế thôi... Dù mai về sau mình không bên cạnh nhau. Dù tim mình đau khi biết em đã lỡ yêu người. Đã lỡ yêu em nhiều rồi thì anh sẽ bất chấp luôn...".
     Vâng, anh yêu cô ấy, nhiều như em yêu anh...
      Có khi nào anh mỏi mệt và cần một chốn dừng chân? Em cho là có. Anh từng tìm đến chỗ dừng ấy, là em. Và lập lờ thương nhớ, và buông tay, và rời đi... Vòng tay em đan chặt, rồi bất chợt rã rời. Em buồn cho mình, vòng tay tuổi đôi mươi quá nhỏ bé để níu giữ anh nấn ná lúc đăng trình...
     Thôi thì, đành vậy cho mảnh tình bỏ ngỏ chỏng chơ, co ro trong xó tối như đứa bé bị chính bố mẹ ruột vứt bỏ. Đau đớn và tổn thương... Anh cứ tìm về cảm giác khiến anh an yên, và em cũng thế... Em từng muốn mình là người con gái thuộc về riêng anh, chứ không phải một trong số ở danh sách nhân tình dài suốt thời son trẻ của hai ta...

     Anh thương người thương cũ của riêng anh. Còn anh là người thương cũ của em. Và em còn thương anh nhiều lắm anh à... Hay, em lại đơn phương anh, như ngày xa xưa nào đó anh nhé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top