Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13. Màu của tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Tình yêu, có màu sắc không anh? Giống như kiểu trời thì xanh, nắng thì vàng. Tình yêu có màu như thế nào anh ha?

     Tình yêu của em, là một dạng thức của tình thương, an yên, trong lành, bền chặt và mãi mãi nằm lại nơi khối thịt mềm thoi thóp nơi ngực trái, nghĩa là sẽ không đi đâu cả, bình lặng đợi chờ và khoan dung...
     Với em, tình yêu không màu... Chỉ là hư vô, chỉ là mỗi lúc bên anh, sẽ hiện hữu một tán sắc riêng... Để em kể cho anh nghe, chuyện chúng mình...

     Ngày em gặp anh, trái tim em hóa xanh như màu trời thiên thanh sau mưa, vắt trong đến kiệt cùng. Em thấy được sự xao động thật nhẹ như cơn mưa bụi độ ấy làm ướt tóc. Em biết trong em nhen nhóm thật nhiều màu của hy vọng anh à.
     Những ngày mà cuộc nói chuyện bâng quơ hay đôi ba dòng tin nhắn chúc em ngủ ngon hằng tối dỗ em vào cơn mê ngọt ngào dịu dặt, yêu thương của em là sắc hồng trá hình cho hai chữ "nhớ thương". Em vốn nghĩ trót thương một người thì bao đắng đót sai lầm cũng đều bị thứ sắc hồng kia bôi nhòa lem nhem cả, đơn giản chỉ nghe theo con tim, thình thịch, thình thịch, thình thịch...anh, trái tim em bảo, bóng hình anh đã in hằn vào đó, một đời...
     Ngày chúng ta quyết định bên nhau. Ngày ta đan khít đôi bàn tay, hà hơi ấm khi Đà Lạt trở lạnh. Ngày trung thu đầu tiên em hiểu hạnh phúc, tình yêu mang sắc đỏ áo anh... Anh vẫn thường mặc chiếc áo khoác Northface màu đỏ mà đôi lần khoác trên vai em. Mùi hương dịu dặt quen thuộc, ôm anh, em như ôm cả mặt trời đỏ vào lòng... Vùi mặt vào ngực anh rộng lớn, để tay anh mơn trớn lọn tóc dài hơi rối, lòng em cũng cuộn trào ái ân, con tim sống đỏ màu máu đang tồn tại trong lồng ngực hai ta phải không anh... Ấm áp, dịu dàng, tình yêu là màu đỏ quện đặc, là màu tơ hồng buộc ta một kiếp xuyến xao...
     Ngày tình ta mơ hồ và mông lung, khi mà đôi tim không muốn chung một nhịp đập, là lúc anh mỏi mệt với tình cảm cố chấp của em khiến anh phải gắng mình chấp hành đủ nghĩa vụ của danh xưng "người thương". Lạt thếch, tan loãng như nước đổ vào biển lớn... Có nụ cười anh rơi xuống đáy cốc hẫng hụt, màu yêu, nó tựa màu của ly trà chanh hôm đó... Lạnh bạc và đơn côi xỉn màu. Em gạt vội giọt nước mắt tròng trành, "nếu có ngày anh muốn đi...chỉ cần nói thẳng thắn với em, nhé...". Ánh đèn vàng vọt chiếu lên ánh nhìn anh vàng vọt, hắt trong ly trà vàng vọt, màu buồn, thì ra là màu như vậy...
     Ngày chúng ta buông tay nhau, và rời nhau, và đi... Em úp mặt vào gối, căn phòng mười một giờ khuya đen nhòa trong màn nước mắt cứ thi nhau rơi xuống như một thói quen. Màu của đêm tối là màu đặt dấu chấm cho cuộc tình ta. Nó thật sự đáng sợ anh ơi... Giống như trẻ con sợ một thứ gì đó vô hình về đêm sẽ ập đến bất chợt, em cũng sợ đến mức co mình lạc lõng, dáo dác nhìn quanh mà chẳng nơi nào yên bình như vòng tay anh... Em sợ màu của đêm tối, rất sợ...
     Không anh, em tồn tại tạm thời trong thước phim quay chậm quá khứ đôi mình... Em thấy mọi thứ đẹp đẽ đến lạ, tuyệt nhiên không còn chút gì xấu xa, ấu trĩ, em thấy lóng lánh ánh bạc như trăng dưới hồ, nao lòng mà chẳng thể với tay chạm vào. Thảng hoặc rồi xốn xang chỉ muốn tự tát mình thật đau cho tỉnh, chỉ là ngày xưa thôi mà... Chân ái bất khả cầu thì ra là như vậy, là chỉ có thể qua lớp màu bàng bạc hồi tưởng rồi cam chịu, cho đi mười, cho đi một trăm rồi nhận lại là trắng tay, trắng lòng, trắng tình, trắng bạc quá khứ, phong rêu mọi xưa cũ đắng đót...
     Rồi sẽ có thời điểm em ngước nhìn vòm trời nơi đây, đột nhiên thấy tình yêu là màu nắng! Khi ấy, hẳn lòng vơi nhẹ yêu thương, bình thản mỉm cười rồi đưa tay nheo mắt bước tiếp. Nắng có màu gì? Có người nói nắng vàng nhạt nhẹ nhàng, có người nói nắng nhuộm giòn một khoảng bóng sân, có người lại nói nắng mang tia cam phóng trải dài ráng chiều... Tùy cách nhìn nhận, tùy cách suy nghĩ mà ai trong chúng ta thấy màu của nắng như thế nào, và màu của tình yêu cũng vậy. Không xác định. Màu...hư vô. Vì tình là hư vô! Vốn yêu ái để chia xa, vốn gặp nhau rồi rẽ ngang, vốn chẳng cần danh xưng ràng buộc, vì có những thứ sẽ tan vào hư vô sau một lần chạm được đến nhau, vì có cố gắng thế nào cũng sẽ phải đến lúc chạm ngõ nguôi quên chứ không tài nào chạm tay nhau thêm lần nữa... Vậy đấy, tình yêu suy cho cùng rồi cũng về với không màu!

     Chuyện đôi mình không màu như vạn vạn chuyện người dưng ngoài kia. Có tự lừa mình lừa người, đắm chìm, đau đớn hay tưởng niệm thì cũng về với vạch đích bằng không... Vốn không màu thì cần gì tô vẽ thật nhiều rực rỡ rồi cũng tan trong hư vô trần tục. Phận phù du trong đời phù sinh xôn xao, không ai quyết định được sắc màu tình yêu, thôi đành phó mặc bảng pallet cho đấng tối cao nào đấy pha trộn, còn về việc về sau, cứ đợi thời gian bôi nhòa, để đau thương trần gian gột rửa về với màu hư vô...

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top