Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18. Yêu nhau chưa bao giờ là điều dễ dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì yêu nhau chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Vậy nên...
Xin cho anh, xin cho em, xin cho chúng ta đeo mang duyên nợ, vượt qua chông gai phía trước...
Và nếu, giữa đường đứt gánh,
Xin cho anh, xin cho người nào đó thay em thương anh, yêu nhau thật dễ dàng...

Với em, yêu anh chưa bao giờ là điều dễ dàng, cho dù tựa vào vai anh rộng lớn, nhưng em lại vẫn chông chênh, là vì sao? Là vì anh có cho em quyền bước vào cuộc đời phía trước của anh đâu...
Có những người như anh, thoạt nhìn như nước lọc, vội vàng uống đến nửa mới biết là Vodka để lạnh, chưa kịp ân hận đã say hết tuổi đôi mươi...
Đôi khi trong những ngày tủi thân, ân hận và đau đớn đến cùng cực, em lại nhớ về chuỗi ngày mình đơn phương anh. Hóa ra đó lại là chính là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất anh ạ...
Tháng bảy mùa mưa, ngày em gặp anh trời lại hanh hao nắng lên. Ngày em chợt thảng hoặc nghĩ rằng nếu em bên anh, em sẽ dùng tuổi trẻ của mình để vực anh dậy khỏi cô đơn, em biết sẽ là đoạn đường chẳng mấy bằng phẳng. Em biết, biết nhiều, biết hết, vậy mà nhất nhất không buông.

Ngày có anh. Em vẫn biết khó khăn mặc cho bao câu hứa hẹn ngọt lòng đã trôi về miền kí ức sóng sánh và tan loãng vào biển lớn. Anh nói sẽ cùng em bước trên đoạn đường phía trước, em không thấy đoạn đường đó ở đâu mà vẫn dối mình dối người cùng anh đi như người ngủ mê. Đôi lúc, dũng cảm quá cũng là một loại bi ai!
Em cứ một mình chống chọi với thế giới, độc bước đi vào cuộc đời anh. Em mặc bao lời ra vào vẫn yêu anh đến tan lòng nát dạ. Em vì để xứng đáng với anh mà muốn trở thành một con người trưởng thành. Em vì muốn bên anh mà gia nhập vào thế giới của anh, không lý trí, không khách quan. Em cần anh trong cuộc đời mình nên mặc lòng giằng xé với danh sách những nhân tình trong thời thanh xuân của anh... Em xốn xang cắn đắng thương anh, tủi thân tủi phận đến vậy anh à.
Có những thời điểm ngồi cạnh nhau. Lòng bồi hồi ngượng ngùng đến một lần chạm mắt cũng chẳng dám, tay chẳng biết đặt đâu cho đúng, chân xiên quàng lúng túng, đầu óc vận động hết công suất chỉ để mã hóa cuộc nói chuyện giữa chúng ta sao cho thú vị... Đối diện với anh, như đối diện với một cuốn bách khoa toàn thư mà mọi suy nghĩ của em đều bị anh nắm thóp. Thế mà em không đoán ra anh đang nghĩ gì, xa xăm về miền thương nhớ nào, lạ chưa...? Mệt mỏi như vậy, em vẫn kiên tâm không rời không buông, vì thương, thương nên mọi điều tốt xấu gì trong mắt em cũng đều đáng trân trọng đến lạ...
Anh biết không. Tình nhân ấy, họ nói với nhau những điều chẳng đuôi chẳng đầu, chẳng lý trí cũng chẳng logic. Thậm chí bâng quơ trớt quớt! "Tào tháo đang rượt anh!" hay giữa chừng cuộc hẹn "Buồn tè quá!!". Ừ, hoàn toàn trớt quớt, hoàn toàn phá cái huyễn cảnh ngôn tình!! Cơ mà vậy có khi lại hay... Chúng ta, luôn quá xem trọng đối phương đến mức khi đứng trước mặt nhau cũng phải tuyệt đối toàn diện. Mà như vậy, chẳng bao giờ là điều dễ dàng... Ta phàm tục trần gian như vạn vạn người ngoài kia, hà cớ phải e dè kín cẩn khi đã nói yêu nhau và chấp nhận mọi xấu tốt của đối phương?

Chuỗi ngày hoang phế không anh, em lại càng hiểu được rõ ràng yêu anh chưa bao giờ là điều dễ dàng!
Chia tay hẳn là đáng sợ, nhưng sẽ đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần khi chia tay mà một người vẫn yêu đến thiết tha, người kia nói đi thì sẽ chẳng ngoái lại dù chỉ một lần...
Em trăn trở day dứt trong ngọt đắng lẫn ăn năn cho mảnh tình bỏ ngỏ lưng chừng. Anh không yêu, nhưng em yêu. Anh dễ dàng rời tay, còn em khó khăn buông bỏ. Trái ngược nhau chưa, đau lòng em chưa?
Cứ ngày ngày dằn vặt mình tại sao chẳng thể xứng bên anh. Sáng sớm sẽ ngược dòng kí ức đợi một tin nhắn báo yêu thương về đến rồi. Trưa sẽ lo lắng người ta có ăn uống chưa để còn kịp giờ vào làm. Chiều chiều sẽ chạnh lòng khi nhớ về giờ hai ta chung lối hẹn hò, em ỷ lại chẳng bao giờ mặc ấm vì biết anh sẽ cởi áo khoác choàng vào rồi trách vờ em, trời đất ơi, ăn mặc vậy đó hả? Đến tối lại nhớ khoảng thời gian hai đứa ngắm mưa, khoảng thời gian em bên anh cũng vẫn thấy nhớ đến hao gầy. Về sau, mỗi thời khắc trôi đi với em đều là một nỗi ám ảnh khó gọi thành tên. Chợt nhói lên gọi về khuấy đảo cả tâm can rồi đột ngột lặn mất tăm đến nỗi gắng mấy cũng chẳng nhớ ra nữa...
Cuối tháng mười một... Em nhẩm tính, chặc lưỡi khua tay. Trời ơi Ta ơi, Ta trâu bò ghê! Khó khăn vậy mà đã trót thương người ta gần cả nửa năm rồi! Ngày thương anh mưa cứ rả rích, vậy mà chỉ cần hai đứa đột ngột gọi nhau một cuộc, hai giờ anh tan ca qua đón em nhé! Vậy là ráo hoảnh, nắng leo lét rọi từng tia, đẹp như lúc anh cười... Em ốp điện thoại trên tai, nghe giọng anh trầm trầm gọi tên mà như mang cả khoảng trời nắng vào lòng... Em hà hơi lên ô cửa sổ, viết lên ấy hai chữ Đ sát nhau. Tên em, tên anh, chúng ta cứ vậy được không anh, chẳng gì ngăn trở, dẫu là trời cao đổ mưa giông cũng vẫn gọi nắng về để chúng ta bên nhau đấy thôi...
Vậy mà ngỡ ngàng, đến giờ vệt mờ trên ô cửa mãi chưa phai mà anh đã xa em, lạc nhau giữa Đà Lạt thân quen... Yêu anh sao mà khó khăn thế! Vui cũng chẳng dám vui quá vì sợ sẽ bất cẩn đánh rơi cả trái tim đang nhảy nhót tưng bừng, buồn cũng chẳng dám buồn quá vì sợ người sẽ bị cảm giác nơi em làm chán ngán...
Yêu anh mọi điều đều khó khăn... Chống chọi cả thế giới để bất chấp trao gởi tình cảm mà gọi về chỉ nhầm toàn bi ai...
Giá mà, đời bớt chông gai, để em gặp anh sớm hơn. Để khi ấy trái tim anh vẫn chưa chằng chịt những chắp vá thương tổn, để anh vẫn dư dả yêu thương, chấp nhận yêu và được yêu... Nếu mai là tận diệt, dẫu cho yêu anh chưa bao giờ dễ dàng, giả như nếu em nói ra câu "Em thương anh" mà ngay sau đó đột ngột ngừng thở, em vẫn nguyện nói trăm lần, ngàn lần. Em, sự yếu đuối của em đã chuyển hóa cả thành can trường và dũng cảm, vậy nên có khó, có chẳng dễ đến mức nào, em tin mình cũng vượt qua thôi, chỉ cần anh đứng yên đấy, để em đến bên anh, chầm chậm thôi nhưng bền chặt anh ạ... Nhé anh...

Mùa mưa tháng mười cứ như vậy mà trở thành ám ảnh đáng sợ nhất. Ngày mười tháng mười, mưa đêm đột ngột trút như cuốn trôi mọi niềm ái ân xưa cũ. Sao mà vạn vật trên đời đều như chống đối lại em! Thất tình, thất cả nghiệp! Mất anh rồi mất cả việc làm! Chỏng chơ lạc lõng đến mức thấy như thế giới tỷ người này chẳng có lấy một lỗ nhỏ để dung dưỡng em. Anh nói, nếu có khó khăn gì cần giúp, em đừng ngại nói với anh. Vậy mà anh chẳng giúp được, anh đâu có quay lại trước khi tất cả phai phôi? Thế đấy, yêu nhau chung quy lại là một điểm dối lừa ngọt ngào như vị trà chiều... Cố chấp mà tin, tin đến xé nát tim mình cũng vẫn cứ tin...
"Chọn con tim hay là nghe lí trí... Chọn yêu anh hay chọn phút giây biệt ly...?"
Em cứ vô thức lẩm nhẩm câu hát đó... Em...rồi sẽ ra sao đây anh?
Em sẽ ra sao với ngần ấy nhớ thương và kí ức về anh?
Em sẽ ra sao với ngần ấy khó khăn trước mắt khi chấp nhận thương một người đã không còn thuộc về?
Em sẽ ra sao với tương lai và bệnh tình phía trước? Yêu anh, thở thôi cũng thấy đau, thấy mệt...

Cứ ngỡ anh như chiếc nhẫn sứ đen hộ mệnh em đeo bao năm, ngờ đâu anh là nắng, rồi nắng tắt để đuổi chiều, em nào giữ nổi...
Khó khăn ghê...
Vậy mà chẳng muốn than vãn, chỉ lẳng lặng anh chẳng hay dưới ánh đèn vàng vọt hằng tối tỉ mẩn ghi chép những dòng ái ân sờn bạc và phủ bụi tháng năm.
Là vì lỡ trót thương anh thật chân thành.
Là vì vậy nên chẳng dám bỏ cuộc.
Là vì chuyện đôi mình, yêu nhau chưa bao giờ là điều dễ dàng gì cho cam...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top