Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24. Mỏi mắt chờ trông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người vốn biết ta, một người đa mang lại văn vẻ dài dòng, có thể thao thao bất tuyệt cả tràng dài thế này thế nọ, lãng mạn xa vời...
Vậy nên đừng lạ khi ta lại cứ ngâm nga mãi "vọng xuyên thu thủy"- mỏi mắt chờ trông, "phá kính trùng viên"- gương vỡ lại lành...

Kỉ niệm hai tháng.
Đến quán cũ. Gọi hai phần mì thật nóng, nhâm nhi ly trà sữa béo ngọt, thả mắt trôi qua màn lạnh bạc ngoài khung cửa sổ... Trời trở lạnh tháng cuối năm. Ta cầm điện thoại trên tay nhắn cho người một tin nhắn thật dài, còn hồ hởi kể về bức tranh trên tường sau lưng chỗ chúng ta ngồi! Đó không phải tranh vẽ, mà là tranh dán tường! Người nhớ không? Chủ đề chúng ta bàn tán mãi lần đầu cùng nhau ăn chiều ở góc phố nhỏ này...
Soạn thật dài. Rồi xóa. Điện thoại tắt ngóm trên tay.
Ta quay bỏ đi, chất chứa sau lưng là cả trời thương nhớ não nề, dày đặc, sánh quện cả tâm trí...
Kỉ niệm hai tháng ngày chia tay...

Đẳng thập ma "Vọng xuyên thu thủy", mỏi mắt chờ trông, trông một ngày người về, trông ngày ta dựa vai người, ngâm nga câu hát " it's not goodbye"...
Người và ta, chúng ta đều đặt cả tín ngưỡng vào Đức Phật từ bi... Tin vào duyên phận và ngược lại là nghiệt duyên. Niệm làm chi thiện ác từ bi, nhẩm làm chi giới luật thanh quy khi lòng cứ mãi sân si chuyện phàm tục trần gian thế này. Tự thấy làm sao để tâm đủ tịnh, đủ để thôi nghĩ về người?
Ta cho rằng, Đức Phật của chúng ta vẫn luôn vậy, thấy hết và thấu hết tư vị trần ai ta đang cố dãy dụa thoát ra. Vậy liệu, Ngài ấy có đưa đường dẫn lối chúng ta về lại bên nhau hay không, trọn một kiếp nợ này? Hay thật sự chẳng thể tồn tại một lối nào vẹn toàn, để ta một đời gieo hạt đơn phương, rồi thì kiếp sau, sẽ tìm người sớm hơn, khi còn đong đủ tha thiết yêu và được yêu đến đắm say?
Trong Phật giáo có một từ gọi là "chấp niệm". Tương tự như bóng ma tâm lý của Tây phương. Nếu ngày nào còn đeo đẳng mãi một quá khứ phong rêu mốc meo, sẽ chẳng thể nào vượt ra khỏi ranh giới của bản thân, dang tay đón yêu thương mới vào lòng... Ta nghĩ, ta đã chẳng thể thoát ra khỏi người, ra khỏi cơn say váng vất của những con người trẻ tuổi, ngốc dại, kiêu ngạo nhìn cả thế giới dưới chân.
Sẽ sớm thôi, có một ngày ta trưởng thành để thấy quá khứ này đây chẳng là gì, không còn luyến tiếc bi ai. Và ta, liệu sẽ xuất gia, hay xuất giá? Chỉ khác nhau một nét phớt mà trường nghĩa khác xa đâu đâu... Ta phụ người, hay phụ Như Lai? Kiếp này, rồi trôi đi đâu, cánh mỏng phù du, bay...

Dạo gần đây, ta thôi khóc khi nhớ về người, thôi quẩn quanh lối quen. Cứ lẳng lặng sống, lẳng lặng...chờ trông một điều gì chẳng biết nữa ta ơi...
Những ngày cuối năm, lòng cũng như đoạn đường vắng, xơ xác... Ta tự hỏi, đã bao lâu rồi chẳng còn tận tâm và dùng hết nhiệt thành cho một việc?
Có lẽ từ ngày người đi...
Ta vốn ít bạn. Nhưng trong số đó có hai người, đó là hai cô gái tuyệt vời... Họ chẳng màng khó khăn hay trở ngại, đem lòng thương thầm người bạn cùng khóa. Đôi lúc đùa, ta chỉ cười xòa rồi buông thõng, bày đặt crush đồ! Nhưng người có biết không, trong ta, âm thầm ngưỡng mộ họ nhiều đến nhường nào. Họ dư thứ nhiệt huyết sôi nổi không màng con đường rải gai, cứ như vậy bất chấp làm mọi việc để tìm hạnh phúc riêng dành... Và... Ta đã thấy mình của ngày đó trong hai con người ấy... Rất...ta, rất xưa cũ, thật hồn nhiên ngốc dại...
Ngày đó, ta cũng đã từng là người rất nhiệt huyết, bất chấp mà đến bên người. Từng vô tình lẫn cố ý chạm mặt gật đầu cười lơ ngơ mà tim đập liên hồi xao xuyến, từng đối lưng lẩm bẩm vài vần thơ người chẳng một lần nghe thấy, từng điên dại chạy bộ dưới mưa cốt chỉ để gởi người ít thuốc cảm, từng một mình loanh quanh trong mớ bòng bong đơn phương để chạy quanh phố núi tìm một bóng hình quen, từng ngồi ở quán cafe nhỏ đợi một điều gì chính mình còn không rõ, ngửi mùi hương cafe rang xay tại chỗ, cảm nhận nhịp đời chậm rãi rồi huyễn hoặc mình có vai người cạnh bên...
Ta, đã từng như thế. Làm mọi việc cuồng điên ngốc dại, ấu trĩ trẻ con. Nhưng cũng đã từng vì vậy mà thấy lần đầu được sống thật cho thanh xuân ngắn hạn. Hạnh phúc đến tuyệt đối, hạnh phúc rất chân thật, đảo mắt đã thấy ánh cười lan tận mắt...
Và ngày ta có người. Ta cũng đã tận lực đến nhường nào người liệu có hiểu? Ta thấp thỏm những ngày vắng bóng nhau, lo âu những ngày người mệt mỏi với công việc, cứ cắn đắng làm nọ kia chỉ mong gặp được người, nắm chặt đôi bàn tay gầy ấy, cố lên anh nhé...
Ta mỗi ngày gấp một con hạc giấy bỏ vào lọ thủy tinh. Đến ngày sinh nhật, sẽ tặng nó cho người. Hai mươi tư con hạc giấy ngũ sắc, mỗi con tượng trưng cho một năm, và trong ấy, ta ghi những dòng yêu thương gởi trao. Người sẽ vui khi nhận chứ?
*Con hạc giấy thứ nhất. Ngày hai mươi tám tháng mười một năm một nghìn chín trăm chín mươi tư. Cám ơn cuộc đời đã thi ân thật nhiều phước phần. Đã để anh của em được đến với thế giới này...
*Con hạc giấy thứ hai. Năm đó anh hai tuổi, hẳn là một đứa bé đáng yêu nhiều nhiều lắm. Em thật muốn nhìn thấy bộ dạng anh lúc đó...
*Con hạc giấy thứ ba. Anh ba tuổi. Em băn khoăn có phải là gương mặt bầu bĩnh đáng yêu nhất quả đất mà anh từng cho em xem trong điện thoại...
*Con hạc giấy thứ tư. Bốn tuổi, anh có cười nhiều không?
*Con hạc giấy thứ năm. Anh biết không. Tháng ba năm một nghìn chín trăm chín mươi chín, em đã đến thế giới này, để tìm anh...
*Con hạc giấy thứ sáu. Anh à, đợi em nhé. Anh cứ đi học đi, để biết tên em viết như thế nào anh nhé...
*Con hạc giấy thứ bảy. Anh có vẽ không? Từ nhỏ anh đã thích hội họa, anh nhớ đó, rèn luyện thật kĩ, để về sau chỉ được vẽ mình em thôi...
*Con hạc giấy thứ tám. Vẫn là lời cũ, cười thật nhiều, phải thật vui vẻ...
*Con hạc giấy thứ chín. Cười thật nhiều... Được không anh... Em cũng đang dần lớn lên, em sẽ đến tìm anh, sớm thôi...
*Con hạc giấy thứ mười. Anh học xong cấp một rồi! Em cũng bắt đầu đến lớp. Hay anh bày em cách viết tên anh anh nhé...
*Con hạc giấy thứ mười một. Em thích nghe chuyện cổ tích về công chúa và hoàng tử. Em sẽ tìm hoàng tử của mình khi lớn lên, anh giúp em đóng vai đó đi, năn nỉ anh nè...
*Con hạc giấy thứ mười hai. Đừng có ham chơi, lo học đi!
*Con hạc giấy thứ mười ba. Anh có mong mình lớn nhanh không? Em thì có, vì em muốn đến khoảng trời có anh... Em tin vào định mệnh...
*Con hạc giấy thứ mười bốn. Em tự hỏi, tình yêu là gì nhỉ? Nhưng em còn nhỏ lắm, chưa hiểu, chưa hiểu gì cả...
*Con hạc giấy thứ mười lăm. Chàng trai của em, đôi mắt anh thật sự rất đẹp.
*Con hạc giấy thứ mười sáu. Anh, đã gặp người đó có phải không? Tình đầu ấy, đã đến với anh như thế nào, về sau hãy từ từ kể em nghe được không?
*Con hạc giấy thứ mười bảy. Em đang tưởng tượng bóng anh cao gầy trong sơmi trắng, em bật cười...
*Con hạc giấy thứ mười tám. Thời thanh xuân ấy, anh trao trọn trái tim cho cô gái ấy để nhận nỗi đau khắc cốt tủy... Anh, đừng buồn, đừng tập tành ly rượu đầy, hãy đợi em đến, vá lại vết nứt in hằn trái tim đó.
*Con hạc giấy thứ mười chín. Anh bắt đầu với cuộc sống mới ở trường cao đẳng. Đà Lạt đẹp không anh? Cuối cùng em và anh, chúng mình đã đứng dưới chung một bầu trời rồi đó... Anh có cảm nhận được, em đang tìm anh không?
*Con hạc giấy thứ hai mươi. Anh mang trong tim mãi nhân ảnh ấy. Có vội vàng bên ai cũng chẳng thể khỏa lấp. Anh đau lòng, em...cũng rất đau.
*Con hạc giấy thứ hai mươi mốt. Em được mặc áo dài trắng rồi. Em biết rung rinh với cậu bạn cùng lớp. Nhưng em biết đó không phải là yêu. Em đợi anh, đợi để biết vị của tình yêu...
*Con hạc giấy thứ hai mươi hai. Người đàn ông này, cứ dần trưởng thành. Biến thành bộ dạng mà các cô gái đều yêu thích. Nhưng tại sao đôi mắt anh vương hằn buồn? Vì cô gái kia đi thật xa đúng không? Đi về nơi anh không thể ngắm nhìn như xưa? Đừng đau lòng, chôn chặt nhung nhớ lại. Đừng quên anh à, nghe em, cười thật nhiều.
*Con hạc giấy thứ hai mươi ba. Em tìm ra anh rồi! Chàng trai có đôi mắt đượm buồn đeo mang một vùng thương nhớ bạc đầu... Bảy năm của anh, đau thương đủ rồi...
*Con hạc giấy thứ hai mươi tư. Happy birthday, người đàn ông em yêu... Em muốn nói với anh nhiều hơn những điều ghi ở đây. Nhưng có lẽ, em lại phải đợi chờ những năm về sau nữa... Phải sống thật tốt, thật ý nghĩa anh nhé, bay về phương trời của anh, tìm yêu ái riêng dành, phải như vậy, vì anh, còn phải sống tốt thay cho tuổi trẻ của em nữa... Em, yêu anh...
*Con hạc giấy của những năm về sau... Em viết gì đây, ánh nắng của em. Sống thật tốt thật tốt nhé anh... Em nhớ anh thật nhiều...

Lọ thủy tinh đựng hai mươi tư con hạc ngũ sắc nằm im lìm nơi góc kệ, phủ màn bụi đùng đục. Ta bao lần đưa tay chạm vào lớp vải xanh bọc phía trên rồi vô thức rụt lại. Tựa như chạm vào vùng kí ức lóng lánh bạc. Đau xót, nghẹn ngào lẫn những ân tình xưa cũ ngọt ngào và bội bạc. Ta đợi người,còn người cứ tịnh tiến xa ta mãi, miệt mài đuổi theo, chỉ bắt được hư không...
Đẳng thập ma vọng xuyên thu thủy
Đợi người, người mãi không về
Đợi người, người có hay chăng...?

Bao lâu rồi, ta chẳng còn thể dốc cạn tâm tư cho một chuyện gì ngoại trừ đêm đêm dưới đèn bàn ghi lại từng dòng nhớ thương... Ta cảm thấy mình kiệt sức rồi, bao nhiệt thành cứ trôi tuột đi đâu đâu, việc gì cũng tạm bợ chẳng năng nổ...
Đến gần đây, hai người bạn nọ cứ đốc thúc cô sinh viên trẻ là ta.
Mày ác lắm, ác với mày ấy, mày không mệt mỏi sao, không kiệt quệ à? Người đó, không về nữa đâu!
Rồi họ đưa em đến những buổi họp mặt. Cứ như một quán tính, giả vờ cười, giả vờ vui, giả vờ trò chuyện, giả vờ ngồi sau xe đưa về cổng nhà, giả vờ hẹn, giả vờ quên, giả vờ ta...
Không cảm xúc, không nhiệt huyết yêu đương! Hay ta già nhanh rồi, chẳng thiết tha trùng sinh trái tim nhỏ khô héo cằn cỗi... Người đừng cười nữa, vì ta đau, người đau cùng ta có được không? Ta bóp méo nụ cười của mình bao nhiêu lần chúc phúc người và kẻ đến sau. Tại sao dù chỉ một lần người cũng không quay lại, hoặc giả chạy nhanh về cuối đường, nơi ta đợi đón người mệt mỏi ngã vào vòng tay... Hay vòng tay ta quá nhỏ để bảo bọc người một đời bão giông người ơi?
Ta muốn sớm mai trở dậy. Nắng trên đầu và nắng trong tim. Muốn mình một lần nữa được sục sôi thứ nhiệt huyết thanh xuân cuộn trào trong lồng ngực. Muốn lại cao ngạo nhìn vạn vật dưới chân, trở lại là một ta cười thật nhiều, tràn đầy nhựa sống... Ta muốn, rất muốn... Thật đấy, người...

Ta mỏi mệt với đời. Ta muốn ngủ thật sâu để trong mơ, người rảnh rỗi sẽ ghé thăm ta cùng trò chuyện cười đùa. Rồi chúng ta cứ bình lặng vậy nắm tay nhau chầm chậm già đi. Và trong giấc mộng ấy, sẽ không có ai chen ngang cuộc tình đôi mình, không một đau thuơng nào có thể tổn hại đến người, vì ta sẽ vì người gánh mọi thứ chỉ trao trả người ngọt ngào mà thôi...
Ta vẫn đợi. Dù trong mơ hay đời thực. Một đời dài như vậy, ta không tin dù chỉ một lần người cũng không ngoái lại nhìn ta...
Ta sẽ mơ một giấc mơ dài để đợi ngày người về.
Trong mơ, người vẫn ở đây, mãi mãi ở đây, mãi mãi không rời xa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top