Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9. Anh có yêu Đà Lạt không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Anh có yêu Đà Lạt xứ mình không anh? Em thì yêu nơi này lắm...vì chính trong lòng thành phố này em đã gặp anh, người thương ơi...

     Em gọi Đà Lạt là người yêu đầu đời. Yêu như kiểu trẻ con yêu bánh ngọt, đồ chơi. Là tình yêu ngây thơ và an yên nhất. Nhưng từ ngày Đà Lạt nhỏ lại, để em gặp được anh, em lại yêu nó theo một cách khác...
     Là một cảm giác gì đó cuồng nhiệt của tuổi trẻ, là tình yêu trân trọng và sục sôi. Vì là nơi có anh, nên em hằng yêu nhiều đến vậy!
     Đà Lạt ngộ lắm! Có những ngày thành phố đành hanh thất thường này nhỏ lại để hai người dưng như em và như anh, va vào nhau côm cốp, yêu ái rồi chia xa... Mà khoan hãy nói xa lìa các kiểu, riêng việc ta gặp nhau đột ngột như quả táo rơi bất ngờ vào đầu Newton, em đã thấy cuộc sống diệu kì làm sao... Đà Lạt cho ta bên nhau, quanh co trên những nẻo đường mà cái ôm siết chặt làm loãng đợt sương lạnh mỗi chiều. Em đã hạnh phúc như vậy, cũng nhờ nơi này đấy...
     Cơ mà, Đà Lạt thương anh hơn em. Cho nên khi xa nhau, nó lại rộng lớn đến vô chừng. Đôi khi tưởng như thành phố đông đúc này không có lấy một chỗ dung dưỡng ta, hoàn toàn lạc lõng, lạc lòng, và lạc mất cả anh. Đà Lạt giấu anh đi biền biệt, tồn tại những nơi em chẳng thể để mắt đến! Đôi khi vậy đấy, nhỏ bé để đi đâu cũng thấy bóng người, nhưng cũng có thể rộng lớn đến mức không tài nào thấy nổi hơi ấm đã cũ...

     Có chiều em một mình đến góc quán quen, nhâm nhi thứ đồ ngọt hóa học trá hình để lừa mình lừa người, đời này thiếu gì ngọt ngào đâu!
     Thế mà lòng đắng ngắt, xắn dở mẩu flan, nhấp một ngụm trà sữa rồi bỏ về! Ngày trước, cứ mỗi lần ăn tối no nê, hai đứa vẫn ráng nhét thêm thể loại béo ngọt này vào bụng. Chẳng qua là mê huyễn hoặc mình đang ngọt ngào, đang yêu thương giống cái kiểu vị trà sữa trà đen khi vào miệng, ban đầu ngọt ngào nhưng ẩn sâu lại đăng đắng chát ngầm...
     Đà Lạt những ngày ấy lạnh, mà lòng em sao ấm. Đà Lạt những ngày này, nắng lên đều mà tim em khô cứng đóng thành băng. Khoảng kí ức cứ phong rêu âm ỉ đau... Phố núi quanh co nhiều ngả, bao nhiêu con đường cắt nhau, ấy vậy mà chẳng có lối nào dẫn hai ta về ngày xưa.
    
     Đà Lạt lạnh. Nhưng lòng người Đà Lạt ấm... Nhưng chẳng lẽ không đủ ấm để níu giữ bước anh khi đăng trình sao?

     Em yêu Đà Lạt cũng giống như yêu anh vậy... Yêu từ màn sương sớm buốt những đầu ngón tay như yêu đôi mắt lạnh của anh ngày đầu em nhìn thấy. Yêu đến con nắng sáng làm váng vất lòng như yêu bàn tay anh to lớn nắm trọn tay em. Rồi yêu cả đợt mưa bất chợt dễ ghét làm rối tóc ướt áo mỗi chiều về như yêu khoảng trầm trong tim anh, muốn vỗ về ôm ấp nhưng lại bất khả chạm vào, lạt thếch và tan loãng vào biển lớn... Và cả những con đường. Đường Hai Bà Trưng nghiễm nhiên trở thành nơi ở của người thương, Ngã năm đại học thì là đường đưa đón thân quen, Dốc đá là ly cafe đắng sáng đầu tiên, đường một chiều Nguyễn Văn Trỗi là nơi hẹn hò quen mặt, Bà Triệu là ly kem "ấm" nhất hệ mặt trời, Hồ Tùng Mậu là nơi người thương đi làm, và nhiều nhiều những con đường khác em gán ghép cái tên bí mật trong tiềm thức... Em yêu tất cả, vì mọi nơi đều in dấu chân chúng ta...
     Đường thì nhiều, nhớ thì đa mang... Thế mà chẳng có lấy một con đường mang tên Kỉ Niệm để dắt lối ta về lại bên nhau...
     Đà Lạt phố núi sương mau tàn
     Người gặp yêu ái rồi rẽ ngang...
 
     Anh đến đây đã năm năm rồi.
     Anh yêu Đà Lạt không? Em thì có...
     Nếu anh yêu Đà Lạt, sẽ toàn vẹn biết mấy nếu...chúng ta cùng...yêu nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top