Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 1 : KHI NHỮNG THIÊN THẦN CHƯA BIẾT YÊU (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG VI: NƠI QUYỀN LỰC BỊ CHÔN CẤT

Trên con đại lộ trống trải. Ánh đèn điện cao thế xuyên qua kính chắn lấp lánh, trải dài như 1 con rồng lửa khổng lồ. Có 1 chiếc xe đang chạy theo kiểu “rắn bò” -_-:

Trên cao những ngôi sao lấp lánh cũng treo mình qua lại trên lớp kính như đang trêu chọc. Không khí giữa đêm lạnh dần, thứ chất lỏng trên cao mát dịu ngấm và da thịt_ là sương đêm. Chiếc xe “bò” ra khỏi thành phố, rồi chạy theo kiểu “ lăng quăng” trên con đường dẫn ra ngoại ô. Đến khi những tòa cao ốc mất hút, nhà cửa ven đường thưa dần, vệ đường chỉ còn lại những vạt cỏ trơ trụi, những tiếng côn trùng rả rít rõ dần và tiếng rì rào…. Rì rào…. Rì rào…. Rì rào…..

_ ”Nè! Bộ ông mới biết lái xe à? Chạy xe kiểu gì mà…..”_ Vừa tới nơi HIỂU MINH nhăn mặt hỏi vì trình độ lái xe của ông QUANG HUY “quá cao”.

_ ”Hơ, hơ! Thông cảm tại vì tui mới có bằng lái! Zí lại đây là lần đầu tiên trong đời tôi được sờ và lái 1 chiếc xe xịn như thế này!”_ Ông QUANG HUY phân trần. 

( hjhj các bạn thân mến cho mình giới thịu lại chiếc Buggatti’s Veyron Supersport 16.4 nhá! 

Xe được trang bị động cơ W16 với 4 turbo nén dung tích 7999 cm3, có công suất 1001 mã lực và mômen xoắn cực đại 1250 Nm/2.200 vòng/phút.

Xe có thể tăng tốc từ 0-100 km/h chỉ trong 2,5 giây, từ 0-200 km/h trong 7,5 giây và từ 0-400 km/h trong vòng chưa tới 1 phút. Vận tốc tối đa mà một chiếc Bugatti Veyron có thể đạt được là 407 km/h. 

Buggatti’s Veyron được mệnh danh là“King of the hill”

Đây là loại xe dắt nhất hiện nay. Mong các bạn thông cảm vì mình có 1 chút xơ xót trong việc quảng cáo nhé!)

_ ”Cậu thấy nơi này thế nào?”_ Thấy HIỂU MINH không lên tiếng ông ta dựa vào thành xe hỏi Minh. Chiếc xe đang dừng ở 1 bãi cát. Thứ cát vàng như màu mật, mềm mịn. Trước mặt họ những vệt mỏng tối tăm cứ ập vào lớp cát, càng dập vào lớp cát nhiều thì những vệt lỏng ấy tạo thành những bọt nước trắng xóa.

Phía tít xa chẳng thấy được gì, chỉ như 1 cái vực sẵn sàng nuốt chửng họ vào cái bóng tối sâu hoắm. Thấp thoáng những ánh đèn mờ ảo chớp rồi tắt, tắt rồi lại chớp. Vị mặn của cơn gió ập vào khứu giác của 2 người, như biết rõ rằng họ đang đứng trước biển.

_ ”Không tồi! Rất yên tĩnh! Rất đẹp!”_ Minh ngồi trên nắp xe, chống tay ra sau ngước mặt lên trời hít thở không khí trong lành, mằn mặn của biển mang đến. Không phải là sự ngột ngạt của hộp đêm, không phải là mùi bia rượu cay nồng, cũng không phải là mùi thuốc súng nồng nặc mà hằng ngày cậu tiếp nhận. Và vị mát lạnh của biển, là những kí ức thật đẹp mà cậu còn sót lại: Biển và nụ cười bình yên.

Minh xé miếng decan dán trên mặt vo thành viên tròn rồi ném đi thật xa, dường như cậu ước rằng miếng decan ấy là những phiền muộn, đau thương, mất mác và dằn vặt của cậu, cậu không muốn nó hiện hữu trong đầu óc cậu dày vò cậu từng ngày, từng đêm. Cậu bẩy nắp 1 lon bia hớp 1 ngụm, vị dắng nghẹn lại ở thanh quản, chất cồn xông lên từng tế bào tận não cậu, nhưng nó không thể nào làm cậu say mà chỉ đem lại 1 cảm giác mệt nhoài.

_ ”Đâu ra vậy? Cậu là ma men hay sao mà mới uống chục chai ở bar giờ còn uống nữa? Không sợ say à?"_ Ông QUANG HUY nhìn Minh trợn mắt.

Gương mặt tuấn tú như tạc của Minh lộ rõ trên biển, đôi mắt đen như than khẽ chớp trong khoảng không. Mái tóc nâu lòa xòa phất phơ che khuất 1 bên mắt. Cậu nhìn ông QUANG HUY mỉm cười:

_ ”Say à? Ông nhìn mặt tôi có chữ say à? Tôi rất muốn say nhưng nếu tôi say thì tôi không biết phải uống bao nhiu bia, bao nhiu rượu mới say được? Từ nhỏ tôi đã làm quen với chất cồn cay nồng này, lúc nhỏ tôi thường trốn xuống hầm rượu trong nhà để nhấm nháp chúng. Nhất là mùa đông chỉ có chúng mới sưởi ấm vào nội tạng của tôi. Lúc buồn tôi lại càng uống nhiều hơn. Uống đến nỗi tôi có thể xem như 1 thứ nước bình thường, không chút cảm nhận gì thứ thức uống đó, có lẽ vì thế mà tôi có tửu lượng cao hơn người bình thường”_ Minh thơ thẩn nói, chất giọng đượm buồn, ánh mắt long lanh như oán trách. Cậu giơ lon bia lên trước mặt, nghiêng lon bia nằm ngang, .

Thứ nước màu vàng thi nhau đổ xuống nền cát cũng vàng ươm. Cậu hươ hươ lon bia cho dòng nước chảy ngoằn ngoèo. Màu của cát bị nước thấm vào trở nên sậm hơn. Cậu chúi ngược lon bia đến khi chẳng còn gì.

_ "Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sóng không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình  yêu 

Bồi hồi trong ngực trẻ….”_ Ông QUANG HUY thì ngồi thơ thẩn đọc thơ trong khung cảnh vô cùng lãng xẹt….. í lộn vô cùng lãng mạn.

_ ”Cậu thích biển không?”_ Ông nói típ

_ ”Thích! Rất thích!”

_ ”Cậu thích biển đêm hay biển ban ngày?”

_ ”Ban đêm!”_ Minh giương đôi mắt ra trước biển, từng con sóng vẫn ập tới dập dìu. Lúc thì hung hãn như 1 con cá dữ, lúc thì trầm ấm, dịu dàng như 1 bản giao hưởng thiết tha.

_ “Sao vậy?”

_ ”Vì biển đêm rất bí ẩn tăm tối, nó như 1 cái vực rất lớn, bóng tối của nó sẳn sàng nuốt chửng mọi thứ. Con người thật nhỏ bé trước nó, biển đêm có thể dễ dàng che đi tất cả, nhưng nó không thể che giấu bản chất thật của mình với các sinh vật trong lòng đại dương hoặc khi nó đang đối diện với 1 người nào đó thật quang trọng với nó!" _ Khi cậu nó xong cũng là lúc cậu giật thót mình về những gì đã nói! Không thể nào! Làm sao cậu có thể chia sẻ những điều đó cho 1 người mà cậu quen chưa quá 24h chứ! Cậu chỉ nói, bộc lộ cảm xúc khi cậu đứng trước người thân hay những người cậu có “cảm tình” ).

_ ”Tôi nghĩ cậu chính là biển đêm đấy!”

_ ”Ông nghĩ thế à?”_ Minh nhếch miệng cười.

_ ”Umh”

< Có lẽ ông nói đúng tôi là biển đêm, biển đêm của biển Chết >_ Minh thầm nghĩ.

_ ”Ông thích biển ban ngày à?”

_ ”Umh. Bởi vì nhìn nó nguy nga, tráng lệ và mênh mông biết chừng nào. Nó thật đẹp! Mỗi khi tôi Buồn tôi đều ra đây, đứng trước biển hét thật to, hét đến khi nào cổ họng không phát thành tiếng thì lúc đó có lẽ nỗi Buồn của tôi cũng vơi đi rất nhiều. Biển không nói gì cả chỉ yên lặng lắng nghe, biển biết tất cả, thấu hiểu tất cả, biển chỉ đáp lại bằng tiếng sóng rì rào như 1 bài hát nhẹ nhàng an ủi ta, ở với biển tôi thấy thật bình yên!”_ Ông QUANG HUY trầm ngâm nói, từng ánh hải đăng đằng xa nhấp nháy, biển vẫn thế, như 1 quy luật tuần hoàn, sóng cứ ập tới, rồi lại cuốn xa.

_ ”Còn cậu! Cậu có thường xuyên ngắm biển không?”_ Ông QUANG HUY nói tiếp.

_ ”Tôi à?......”

_ ”Lúc nhỏ, tôi hay ngồi trước biển nhưng chỉ có 1 mình, thế rồi tôi lại sợ cái cảm giác cô đơn đó, chính vì thế rất lâu rồi tôi không ra biển. Gần như là tôi quên mất tiếng sóng biển như thế nào mất rồi!”_ Ánh mắt HIỂU MINH hướng về phía xa xăm. Phải! Lúc nào cậu cũng đơn độc như thế! Mọi người đều ghét cậu đếu bỏ cậu mà đi! 

_ ”Nè, lúc nãy môn võ gì lạ vậy? Tôi thấy có vài đòn giống của Karate, đòn chân thì giống Taekwondo, cách vật thì của Judo nhưng tư thế cầm gậy lại giống tư thế kiếm đạo của Nhật. Sao lạ vậy?”_ ÔNg QUANG HUY xoay qua chủ đề khác, quả thực ông ta rất thắc mắc tại sao cậu lại biết được nhiều môn võ đến vậy, cậu không bình thường chút nào.

_ ”Ừ! Xem ra ông cũng tìm hiểu nhiều về võ thuật. Đúng là tôi kết hợp các quyền pháp của các môn võ đó, khi đánh thuận tư thế nào thì tôi ứng phó tư thế ấy”_ Minh bước lên phía trước vài bước, cát mềm làm lún đôi giày cậu, mỗi lần nhấc chân cát lại níu đôi giày của cậu như không muốn rời.

_ ”Tại tôi mê phim của Lý Tiểu Long, Thành Long, Châu Tinh Trì,…. nên tìm hỉu không ít các môn võ nổi tiếng trên thế giới. Mà cậu học võ chi nhiều vậy? Bộ thích đánh nhau lắm à?”_ Ông Huy ngước mặt nhìn theo Minh khoanh tay trước ngực, gió biển làm tóc ông bay loạn xạ rối bời.

_ ”Tôi học võ chỉ vì tự vệ và để trả th…..”_ Minh nói lấp lửng.

_ ”Hả? Cậu nói gì tôi nghe không rõ?”

_ ”À không, tôi nói tôi học võ là để tự vệ, gia đình tôi ai ai cũng giỏi võ, mỗi người  yêu thích 1 môn và theo học 1 môn. Tôi là đứa con trai duy nhất trong nhà nên aj cũng mong muốn tôi theo môn võ của họ nên xém là xảy ra tranh chấp nên tôi đành phải học hết tất cả. Tôi bắc đầu học võ từ lúc 5 tuổi, hết học người này rồi lại đến người kia, họ xem tôi như con rối. Còn tôi! Tôi chỉ biết học, học và học và tôi cũng không nghĩ mình biết nhiều đến vậy!”_ Minh nhanh chóng bào chữa và thêm 1 chút kịch tính và bị thương à không là bi thương vào để ông QUANG HUY tin là thật.

< Phù! May quá xém nữa là lộ hết bí mật  >

_ ”Ồ! Thì ra là vậy! Mà nè, mai mốt cậu đừng gọi tôi là ông nữa nghe già lắm, kêu bằng anh đi tôi chỉ mới 35-36 thôi. Nhìn cậu chắc không nhỏ hơn tôi bao nhiêu đâu!”

_ ”35 tuổi gọi bằng ông không đúng à? Ông lớn hơn tôi cả 20 tuổi, đáng tuổi cha tôi đó! Già mà còn ham trẻ!”_ Minh trêu ông ấy nhưng kèm theo 1 nụ cười khổ, thì thực cậu chỉ mới 15 thôi mà.

_ Lớn… lớn hơn… 20 tuổi? Vậy… là năm nay…. Cậu… chỉ mới có… 1…5.. tuổi? Tin nổi không vậy trời? 15 tuổi mà cao hơn 1m8, 15 tuổi mà thông thạo cả chục môn võ, 15 tuổi mà quậy muốn nổ tung cái bar của người ta, 15 tuổi mà chạy xe còn hơn dân đua xe chuyên nghiệp! Cậu là quỷ hả? Nhìn cái mặt của cậu chẳng ai nghĩ mà cũng chẳng có nét gì là 15 tuổi cả, trẻ lắm là 17_18 là cùng!”_ Ông QUANG HUY lắc đầu không muốn tin vào sự thật (lắc nổ tung cái đầu thì cũng thế thui!)

_ ”Thì thật là tôi chỉ mới 15 tuổi mà! Đối với 1 người có thể trạng của người châu Âu, có chế độ rèn luyện và dinh dưỡng hợp lý, thì sẽ có vẻ ngoài lẫn trí tuệ cao hơn người bằng tuổi thôi. Có gì là lạ đâu! Ông còn phải sốc dài dài!”_ Minh điềm nhiên trả lời, mới gặp cậu ông đã vậy, nếu gặp mí cậu bạn trời ơi đất hỡi của Minh thì sẽ ra sao? Sốc cỡ nào? (Cỡ như Red đó! Hợp tính với ổng lắm lun á! 2 người khùng y chang nhau)

_ ”Bái phục! Cậu là người lạ lùng nhất mà tôi từng gặp, sợ cậu thật đó”_ Ông QUANG HUY giương cờ trắng đầu hàng.

_ ”Vậy à? Nếu ông sợ tôi thì sao cứ bám theo tôi như đỉa đói thía hả? Ông còn khăng khăng bắt tôi là diễn viên cho phim ông nữa chứ? Tại sao nhất quyết phải là tôi?”_ HIỂU MINH thắc mắc.

_ ”Vì tôi thấy được tiềm năng trong cậu, cậu có 1 khuôn mặt đẹp, ngoại hình sáng, tài năng thì chắc là không ít nhỉ? Tôi thích nét lạnh lùng, ương bướng của cậu nhưng lại kèm theo nét trẻ con, đáng yêu của tuổi 15. Tôi thích nụ cười của cậu _ tuy không hẳn là 1 nụ cười nó chỉ là 1 cái nhếch mép _ kiểu cười mỉa mai, thách thức đầy sự tự tin, nó làm cho người đối diện với nụ cười ấy ấn tượng khó quên và nhờ cái mặt điển trai nữa. Tôi thích cái cách cậu thốt lên câu: “Đời thật là đáng chán!” bằng cái giọng lạnh tanh, cái cách ấy làm nổi rõ sự nổi loạn, bơ vơ, lạc lõng trong cậu. Tuy cậu cố che đậy, trốn tránh, nhưng nét trẻ con, đáng yêu của tuổi 15 vẩn còn trong cậu, thậm chí nó hiển thị rất rõ. Cái tuổi đáng ra phải hồn nhiên, vui tươi nhất lại phải dấn vào cuộc sống thác loạn, sa đọa như vậy! Tôi thích đôi mắt của cậu, đôi mắt buồn, lạnh nhưng đẹp tựa hồ nước mùa thu, đôi mắt chứa đầy sự căm hờn, uất hận không thể che giấu, đôi mắt lạnh lẽo, cô đơn vô định, như chú chim non lạc bầy, thật đẹp và cũng…. thật lạ!”_ Đạo diễn QUANG HUY trầm ngâm nói. Ông đã quan sát Minh rất kĩ. Từng cử chỉ, động tác của Minh đều thu vào tầm mắt của ông. Cậu giống như 1 thiên thần hơn là 1 ác quỷ, là 1….. Demon.

_ ”Nè! Ông làm gì mà để ý tôi nhiều thế? Chẳng lẽ ông thuộc thế giới thứ 3, thuộc hàng xăng pha nhớt hả? Tôi biết tôi đẹp zai ai cũng thích vì vẻ ngoài của tôi, nhưng hàng 2 phai thì tôi không chơi đâu nhé! Nhưng cho dù ông có nói thế nào đi nữa thì tôi cũng không bao giờ thay đổi ý định đâu, tôi sẽ không bao giờ đóng fim đâu! Ông ĐỪNG-CÓ-MÀ-MƠ !”_ Giọng Minh không còn lạnh lùng mà có chút gì đó tinh nghịch, cậu dường như không che giấu bản thân mình trước ông QUANG HUY_ 1 đạo diễn có 1 con mắt thật tinh tường. Cậu xoay người trả lời ông QUANG HUY rồi lại bước ra xa hơn, chân đá đá những vỏ sò ra tít biển.

_ ”Hj hj! Cậu đừng nghĩ bậy! Tôi không phải để ý quá nhiều về cậu đâu, nhưng vì con mắt của tôi quá tinh tường, nó có 1 khả năng có thể gọi là… là… nhìn thấu tâm can ấy! Cậu nói cậu không bao giờ đóng fim? Vậy Còn sợi dây chuyền? Cậu định bỏ nó sao? Nó không quan trọng với cậu à?”_ Ông QUANG HUY nghiêng đầu nhìn, giọng dè chừng nghi hoặc.

Minh quay mặt lại nhìn ông đạo diễn. Cậu đang đứng trước mặt biển, từng cơn sóng nhẹ ập vào giày của cậu, con cát dài bị sóng cuốn ra xa như muốn kéo cậu theo cùng, tay cậu xoa xoa lên vết xăm sau gáy, vết xăm đen rõ mồn một trên làn da trắng ngần. Cậu ưỡn ngực, hết hơi nói khẳng định chắc nịch:

_ ”Rồi nó sẽ trở lại với tôi, chỉ có tôi mới có quyền sở hữu nó, nhất định là vậy!”

_ ”Thật vậy sao? Tôi thách cậu tìm được nó!”_ Ông nháy mắt cười, đôi mắt lánh lánh nhìn cậu nhóc trước mặt.

_ ”Được! Chờ xem!”_ Minh cũng nháy mắt, tuy cậu không cười nhưng vẫn nghịch ngợm, đáng yêu . Minh lại ngoảnh mặt ra biển, cơn gió biển mát lạnh thổi bay mái tóc cậu, đôi mắt đen khẽ chớp nhìn lên những vì sao trên bầu trời. Cậu chợt giật mình vì lối cư xử của mình. Quá trẻ con! Sao vậy chứ? Bản chất của cậu đã bị ông Quang Huy biết quá nhiều. Cậu thua ông ấy thật rồi, cậu không thể che đậy bản chất của mình trước ông ấy được. Lại thêm 1 người biết cái tính cách ấy của cậu: Quản gia Stiven, anh Alex, Dragon và….. đạo diễn QUANG HUY.

Liệu chỉ có 4 người ấy biết thôi hay còn ai khác nữa? Chuyện ấy thì để số phận an bài vậy! Nhưng chắc không còn aj biết chuyện ấy nữa đâu. Con đường phía trước còn quá dài. Là nhiệm vụ, trách nhiệm và cả sự tự nguyện.

“Đó là con đường mà tôi đã chọn. MR.M là người tôi phải tìm ra. Mẹ, anh 2, Kara, mọi người hãy chờ con. Con nhất quyết phải tìm ra hắn. Bằng mọi giá con phải trả thù cho mọi người, cho dù phải hi sinh tính mạng! Cái tên Kevin chắc là phải dùng lâu, anh 2 cho em mượn nó 1 thời gian nữa nhé! Xin lỗi nhé!”

“Ở thiên đàng chắc không có kem phải không? Em có thèm kem không? Anh còn nhớ em rất thích kem! Nhưng rất tiếc ngay cả cây kem cuối cùng anh mua cho em, em vẫn chưa kịp ăn mà! Anh vô dụng lắm phải không? Anh không thể bảo vệ em thật tốt! Anh xin lỗi! Ở nơi đó em hãy tha lỗi cho anh nhé!"

“Mẹ ơi! Chỉ cho con 1 cách để đối diện với người phụ nữ đó đi! Con hại chết người con gái duy nhất của bà ấy, tại sao bà ấy lại không ghét con, không oán trách con cũng chẳng thù hằn, ngược lại còn yêu thương con hơn trước! Bà ấy làm vậy càng làm cho con cảm thấy tội lỗi. Con không dám đối mặt với bà ấy! Giúp con với! Mẹ ơi!” _ Minh ngước mặt lên trời, cậu sợ khi cậu nhìn xuống thì đôi mắt biết nói này sẽ nói lên tất cả cho cái cha nhiều chiện QUANG HUY biết hết những suy nghĩ của mình. Bóng dáng cậu lẻ loi dưới bóng tối tĩnh mịt. Cậu vẫn đứng trước biển, ánh sáng nhạt nhòa của ngọn hải đăng vẫn cứ lập lòe. Những cơn sóng vẫn lăn tăn ập vào giày cậu…. nhẹ nhàng…… nhẹ nhàng

Ông QUANG HUY ngồi thẳng xuống mặt cát. Ông ngước mặt nhìn cậu bé trước biển, thật bơ vơ, lạc lỏng, vô định trước vực tối này và dường như ông cũng cảm nhận được 1 sự đau thương nào đó từ phía cậu. Nắm 1 nắm cát trong tay, thứ cát mềm chảy qua kẻ tay. Trời đã khuya nhưng hơi ấm âm ỉ của những cơn nắng mùa hè vẫn còn lưu luyến ở chốn này, vương vấn trên từng hạt cát. Ông khẽ xoắn nhẹ ống quần kaki màu vàng đất của mình, lấy ra từ trong chiếc tất của mình (kinh qué) 1 thứ ánh sáng kì lạ. Ánh đen lấp lánh kì hoặc tỏa sáng giữa bầu trời đêm trong tay ông. Tay ông khẽ cào nhẹ mặt cát thành 1 cái hố nhỏ, thứ ánh sáng kì lạ đó mất hút trong tay ông như 1 màng ảo thuật. Suỵt! Yên lặng nhé! Ngủ yên nào!

2 con người, cả 2 mỗi người 1 ý nghĩ riêng của mình. Bờ biển vẫn im lìm chứng kiếm tất cả, nghe hết tất cả. Biển chẳng nói gì ngoài tiếng rì rào….. rì rào…. Rồi chợt ông QUANG HUY rút trong túi ra chiếc đt của mình và rồi 1 tiếng nhạc sôi động nhưng đầy ý nghĩ vang lên, ít nhất là nó có nghĩa ngay lúc này đây, chính bài hát này:

“ Ánh dương kia dần xoá hết,

Những đau thương dần qua đi,

Hãy cho một ngày mới đến xóa tan hết.

Nếu như anh lại nhớ đến,

Nỗi đau bao ngày khi xưa,

Hãy cho em là ánh nắng bên cạnh anh. Thời gian qua,

Dù rằng nhiều lần trái tim em,

Muộn phiền vì người bước ra đi,

Tình yêu là chia ly đắng cay,

Nhưng em vẫn mong kề bên anh,

Từng ngày lại được ở bên anh,

Để chỉ một lần được trông thấy trái tim em lại nở nụ cười .

Tìm lại lời hứa lúc xưa bên nhau dưới mưa ngày xưa,

Tìm lại từng ánh mắt ấm áp,

Tìm lại dòng nước mắt chia ly,

Dù là lần cuối hãy cho em thêm phút giây cạnh anh,

Đừng vội vàng trốn tránh bóng tối,

Đừng vội vàng khóc.

_ ”Cậu thấy thế nào? Bài hát này tôi dành tặng cho cậu! Nó cũng giống 1 lời khuyên mà tôi dành cho cậu! Hãy nhớ những gì trong bài hát này đã nói! Và chắc bây giờ cậu mới biết rằng tại sao tôi thích biển ban ngày rồi chứ”_ Ông QUANG HUY tắt nhạc và dành cho cậu Minh của chúng ta thêm 1 bài học tâm lý nữa. Hình như ông ta rất thích thơ ca thì phải. Lúc nãy thì là Sóng, sóng gì đó ( Sóng_Xuân Quỳnh )

_ ”…..”_Minh không nói gì mà chỉ lắng nghe. Có lẽ điều cậu cần nhất bây giờ là lắng nghe. Nhưng cậu cũng thầm nghĩ “Ông ta đúng là…..! Không ngờ như thế mà ông ta cũng biết được tâm trạng của mình, có lẽ mình phải cần vị chuyên gia tâm lý này dài dài rồi quá! Nhưng không, hôm nay mình bị ông ta hành hạ, ám ảnh như thế là quá đủ rồi! Mong từ mai mình sẽ không gặp ông ta nữa. Nhưng liệu làm như thế có thể xoa dịu được mình không? KHÔNG! Mình không thể xoa dịu được! Nếu mà nó được xoa dịu thì mình không còn can đảm để trả thù nữa! Không mình không thể xoa dịu nó được!” (Đấu tranh tâm lý nà!)

_ ”Hây da! Khuya rồi! Chán chưa? Về chứ?”_ÔNG QUANG HUY phủi tay đứng dậy, Minh vẫn như cũ, như 1 pho tượng La Mã thật đẹp, thật tĩnh lặng. Nghe Ông QUANG HUY gọi, cậu ngoảnh đầu lại, môi mím nhẹ, cái đầu khẽ gật thay cho lời đồng ý.

Chiếc xe vun vút chạy trong đêm tĩnh lặng. Bỏ lại bờ cát vàng và những con sóng đen vẩn cứ vỗ. Ánh sao trên trời lặng lẽ đuổi theo chiếc xe. Nơi bờ cát nơi tận sâu lòng đất, 1 thứ ánh sáng chợt lóe lên, cố gắng từng chút 1 khỏi lớp cát dày. Lời kêu cứu của thứ ánh sáng đó như được đáp trả, con sóng thủy triều vỗ sâu vào bờ cát, từng chút, từng chút 1, đến khí ánh sáng đó lộ rõ dưới mặt cát_ SÁNG LẤP LÁNH…..

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Minh đứng trước gương trong toilet, tháo cặp kính áp tròng ra khỏi mắt, ánh mắt nâu lóe lên nhửng tia đỏ thật lạ, đôi mắt đẹp như 1 viên huyết ngọc hiện diện trước tấm gương. Cậu nhìn thẳng vào tấm gương, mái tóc màu nâu hạt dẻ thuần túy che xéo 1 bên mắt, đôi mắt to có hàng mi rậm cong vút, ánh mắt nâu, sống mũi cao, đôi môi hồng nhạt như cánh đào, làn da trắng hồng chẳng kém gì con gái. Thật là cậu chỉ mới 15 tuổi sao? Minh ngây ngô nhìn lại gương mặt mình trước gương. Quả thật gương mặt không biểu cảm, lạnh nhạt với cuộc sống đã làm cậu già dặn hơn so với độ tuổi 15 của mình. Nụ cười sao mà gượng gạo, ép buộc đến thế?

“Kính…. Coong… Coong……”_ Tiếng chuông chuông cửa kéo dài trong không gian yên lặng. Bây giờ đã gần 1h sáng. Ngoài ông QUANG HUY và Alex thì chẳng có ai to gan đến vậy, mà ông QUANG HUY thì vừa mới đi cùng cậu về nên giờ chắc chắn chỉ là…..

_ ”Mở cửa xông đại vào đi! Anh mà cũng lịch sự đến thế cơ à?”_ Minh nói vọng ra, ý như muốn trêu, ngoài cửa:

_ ”Haizzz!! Đại thiếu gia! Sao cậu cứ thích mỉa mai người khác thế? Ban ngày tôi còn giữ phép tắc chứ bây giờ mà cậu chọc tôi thì đừng hòng sống sót đấy! Rõ chưa nhóc!”_ Alex bước vào, tay chống nạnh hắm he.

_ ”Dạ! Em biết òi! Thưa..... chị bảo mẫu!”_ Minh đứng gần ghế sopha khoanh tay lễ phép, nhưng lại là 1 câu bông đùa.

_ ”Cái gì hả? Cậu nói tôi là bảo mẫu hả??? Bảo mẫu nè! Bảo mẫu nè!” _Alex tức xì khói, cầm mấy cái gối trên ghế sopha liệng vào HIỂU MINH tới tấp. Tất nhiên Minh nhà ta đâu cóa chịu thua, làm sao mà cậu có thể hiền đến nỗi bị người khác đánh mà không làm gì! Tuy là những cái gối chọi vào cậu không đủ để cậu gãi ****** nữa là! Minh bị Alex rượt khắp phòng, những cái gối làm vũ khí đánh nhau! Đến khi cả 2 mệt lả.

_ ”Haizzz! Haizzz! Mệt quá à!”_ Minh hổn hển nói nằm dài trên sopha nghỉ mệt.

_ ”Làm như anh là trâu hay sao mà không biết mệt vậy!”_ Alex ngồi ở cái sopha kế bên lau mồ hôi, chợt sực nhớ ý đồ của mình khi vào phòng để làm gì, anh đứng dậy khoanh tay nghiêm trọng , âm vực trầm xuống, ánh mắt lạnh dần, sát khí đằng đằng:

_ ”Thiếu gia! Sáng giờ cậu có bao nhiêu tội mau mau lập tức khai báo, tự thú trước bình minh. Để tôi phát giác ra thì tội sẽ tăng lên gấp đôi. Bây giờ cậu có quyền nói dối nhưng mỗi lời nói dối của cậu sẽ là bằng chứng trước tòa, à không trước cây chổi lông gà của quản gia Stiven. Có 2 quyền nói dối và nói thật, cậu chọn đi!”_ Mặt Alex nghiêm như đang làm lễ chào quốc kì, cái giọng thì hệt như cảnh sát ép cung.

Minh thấy Alex đổi thái độ 180 độ, giọng điệu thì đang bức cung cậu, liền ngồi dậy, tay ôm chặt cái gối, mặt cụp xuống không giám ngước lên. Cậu tròn xoe mắt hỏi:

_ ”Nói dối được hả?”

_ ”Đối với tôi thì cậu có thể nói dối vì cậu nói dối cỡ nào đi nữa thì tôi vẫn có thể biết được hết, ngày nào tôi cũng theo cậu mà. Cậu cứ việc nói dối với quản gia Stiven đi, đến khi ổng biết được sự thật thì tội tăng lên gấp 10 lần. Vậy đó! Rất đơn giản!”

_ ”Vậy nói thật còn hơn!” _Minh làu bàu trong miệng.

_ ”Biết thì tốt! Cậu phạm 2 tội tày đình, tôi muốn cậu nói ra để nhận sự khoan hồng, nếu không tôi mà nói ra thì cậu phải cuốn gói về Anh ngay lập tức! Để chịu phạt!”_ Gương mặt Alex nổi rõ cụm từ QUỶ SATĂNG, nếu mà chọc anh Alex của chúng ta giận thì chắc chắn người đó sẽ không được yên thân đâu.

_ ”Tội thứ nhất là gì???? Nói mau!!!!”_ Alex đập tay xuống bàn gỗ, hét vào mặt HIỂU MINH. Minh bị anh ta dọa giật bắn người, mặt vẫn không dám ngước lên, 2 tay xiết chặt cái gối, khuôn mặt dí sát vào gối lí nhí nói:

_ ”Tội thứ nhất là, tôi….. ủa mà tội gì te?”_ Minh ngước mặt nhìn Alex giả vờ ngây thơ, gãi đầu khó hỉu.

_ ”He he he, thôi được rồi không cần nói!”_ Alex mỉm cười bí hiểm

_ ”Thiệt hả? Yêu Alex nhất!” _ Minh nhảy cẫng lên sung sướng.

_ ”Nhưng..… lập tức CUỐN GÓI VỀ ANH NHANH LÊN!”_Alex quát vào mặt Hiểu Minh.

_ ”Thôi! Thôi! Để tôi nói! Tôi thứ nhất là sử... dụngggggg…….”_ Minh ấp úng không dám nói.

_ ”Sử dụng cái gì?”_ Alex lại đập tay xuống bàn làm 3 hồn 7 vía của HIỂU MINH treo ngược lên trần nhà.

_ ”Sử dụng “Ảo ảnh đoạt hồn” "_ Minh lại lí nhí nói.

_ ”Nói lớn lên!”

_ ”LÀ “ẢO ẢNH ĐOẠT HỒN” "_ Minh cố gắng vặn volume lớn hơn. 

_ ”Cậu có biết đó là chiêu thức cấm không?”

_ ”Biết!”

_ ”Biết! Biết tại sao lại làm! Cậu có biết là nếu sử dụng lực quá mạnh sẽ gây chết người không?”

_ ”Nghe tên cũng biết òi!”_ Minh lại làu bàu, lầm bầm.

_ ”Vậy tại sao cậu còn tùy tiện sử dụng? Biết mà còn dùng chiêu đó đả thương người khác. Cậu có biết nếu cậu sử dụng mạnh quá thì có thể giết chết họ mà bản thân cậu cũng bị nguy hiểm không?”_ Alex nói như tát nước vào mặt HIễU MINH

_” Thì tôi tập chiêu đó là để giết người mà! Tại lâu rồi không sử dụng nên đem bọn chúng ra thử nghiệm thôi!”_ Minh cãi lại.

_ ”Thử nghiệm? Thử nghiệm? Cậu tưởng họ là chuột bạch à! Mà nếu cậu muốn thử nghiệm thì sao không đem cây cỏ ra mà thử nghiệm?”_ Alex lại típ tục cuộc bức ép cung.

_ ”Thử nghiệm trên người nó mới sinh động!”_ Lại dùng chiu chúng chế.

_ ”Sinh động! Sinh động! Tôi cho cậu sinh động nè!”_ Alex vừa nói vừa cốc đầu HIỂU MINH

_ ”Ui da! Sao lại đánh em? Đau quá à! Anh định biến em thành người bị thiểu năng trí tuệ à?”

_ ”Thì tại tay anh ngứa tay quá, lấy đầu em ra gãi cho bớt ngứa đó mà!” _ Alex cười nham hiểm.

_ ”Sao anh không đem con vật ra mà gãi ?”_ HIỂU MINH tức tối nói.

_ ”Con người mới sinh động!”_ Alex trêu.

_ ”Anh...!”_ HIễU MINH đuối lý.

_ ”Anh sao? Em mà cũng biết đau hả? Quen đánh người khác rồi chứ đâu quen bị đánh lại, để tôi dạy cho nhớ nha!”_ Alex nói tiếp tay thì giơ lên chuẩn bị cốc đầu HIỂU MINH, nhưng tay mới hạ xuống gần đầu thì.....

_ ”Như vậy sẽ không đau nữa!”_ Minh lấy cái gối đội lên đầu che cái cốc đau điếng của Alex.

_ ”Cậu… thật là! Coi như tôi không nói nữa! Nhưng lần sau mà còn tái phạm thì đừng có trách Alex này không nể tình nhé! ĐỪNG TRÁCH TÔI ÁC NHỚ!”_ Alex vung tay xuống bực dọc.

_ ”Hú hồn!”_ Minh tưởng vậy là xong nhưng….

_ ”Thiếu gia hình như cậu quên cái gì đó thì phải?”_ Alex áp cái mặt gian tà của mình sát mặt Minh nhỏ nhẹ hỏi nhưng khiến Minh phải lạnh xương sống.

_ ”Tôi hả? Tôi đâu có quên cái gì đâu?”_ Minh giả nai.

_ ”Chắc cậu quên rồi để tôi nhắc cho cậu nhớ ha? Mà cậu còn nhớ lúc mới bước vào phòng tôi nói sao?”

_ ”Anh nói: Haizzz!! Đại thiếu gia! Sao cậu cứ thích mỉa mai người khác thế? Ban ngày tôi còn giữ phép tắc chứ bây giờ mà cậu chọc tôi thì đừng hòng sống sót đấy! Rõ chưa nhóc! Anh nói thế ấy!”_ Minh hắng giọng giả lại giọng của Alex lúc đó.

_ ”Không phải câu đó!”

_ ”Rõ là lúc đầu anh nói cậu đó mà!”

_ ”Mấy câu sau nữa!”

_ ”À! Vậy là như thế này: Làm như anh là trâu hay sao mà không biết mệt vậy! Đúng rồi là câu này!”_ Minh lại giả vờ không nhớ!

_ ”MẤY CÂU SAU NỮA!”_ Alex hét lên tức giận.

_ ”A! Nhờ òi!”_ Minh cười tít mắt.

_ ”Nhớ thì nói đi!”

_ ”He he he! Thôi được rồi không cần nói!”

_ ”HỬ? Cậu nói gì thế!”

_ ”Thì tôi lập lại cậu nói của anh lúc nãy!”

_ ”Cậu….! Giờ cậu có nói hay không!”_ Lại 1 lời đe dọa.

_ ”Cậu phạm 2 tội tày đình, tôi muốn cậu nói ra để nhận sự khoan hồng, nếu không tôi mà nói ra thì cậu phải cuốn gói về Anh ngay lập tức! Để chịu phạt!”_ Minh ỉu xìu nói

_ ”Tốt! Vậy nãy giờ cậu nói được bao nhiêu tội ?”

_ ”Một!”

_ ”Còn mấy!”

_ ”Không!”

_ ”CÒN MẤY!”

_ ”Một!”

_ ”Tốt! Nói! Tội 2!”

_ ”Ủa mà tội 2 là gì?”_Sau 1 hồi được chất vấn cộc lốc Minh trở lại bình thường.

_ ”Cậu nói sao? Cậu không biết à? Hay giả bộ không nhớ!”

_ ”Anh nói gì vậy? Em còn bé lắm em chưa hiểu hết được những gì người lớn nói!”_ Minh giật phắt người, ngã ngửa ra sau ghế tay vơ cái gối làm mặt nạ.

_ ”Có thật là vậy không? Hay đợi tôi đem cẩu đầu đao tới cậu mới chịu hiểu?” _ Alex lại có 1 giọng nói rất ư là nhẹ nhàng với HIỂU MINH.

_ ”Không! Không! Dù gì thì em cũng có tên trong gia phả hoàng tộc! Long đầu đao mới xứng với em!”_ Minh phân bua.

_ ”Vậy thì tôi sẽ cho cậu : Long_Cẩu_Trảm luôn! Chịu không?”

_ ”Là con gì vậy?”_ Lại tíêp tục gãi đầu (có chí không vậy?).

_ ”Là con rồng lai chó đó!”_ Alex nói mà thầm nghĩ là con gì vậy ta? Thôi kệ có để nói được rồi!

_ ”Ừ! Vậy thì chừng nào anh tìm được con đó thì tới tìm em nhá! Gần sáng rồi em đi thay đồ rồi đi ngủ đây! Anh cũng ngủ sớm đi! Good night!”_ Minh đứng dậy chồm nhanh khỏi vòng vây lửa đạn (Gần sáng mà ngủ sớm? Lạ vậy?)

_ ”Ế! Khoan! Đi đâu vậy?”

_ ”Em đi ngủ sớm!”

_ ”Ủa? Anh nhớ em bị chứng mất ngủ kinh niên mà? Sao ngủ sớm vậy? 5 giờ ngủ vẫn chưa muộn đâu!”

_ ”À! Tự dưng hôm nay bùôn ngủ sớm! Chắc tại cha QUANG HUY hôm nay hành em quá! Mà bù ngủ sớm coi như là 1 kì tích rồi còn gì! Không tốt sao! Mà thôi! Mệt rồi! Ngủ sớm nha!”

_”Ê! Tưởng anh quên hà? Tội thứ 2……”_ Alex kéo cổ áo Minh ghị lại!

_ ”Quay lại cưng!”

_ ”Thôi mệt rồi! See you tomorrow!”_ Mặt cún con.

_ ”Đừng có hòng! Muốn ngủ thì đợi bổn tọa thu lời khai xong cái đã, nếu không tôi sẽ giam cậu 48h như nghi phạm bị tình nghi đó!”_ Anh ta tiếp tục hăm he và de dọa.

_” Dạ! Tôi thứ 2 là…là…là…!”_ HIỂU MINH ấp úng không dám nói

_ ”Ủa? Thiếu gia! Sao tôi thấy hôm nay cậu mất cái gì trên cổ ấy nhỉ?”

_ ”Sợi dây chuyền?”

_ ”Vậy nó đâu rồi?”

_ ”Bị cướp rồi?”_ Ngây thơ hết chỗ nói.

_ ”Thiếu gia…a….a….a!”

_ ”Cái gì vậy?”_ Giọng run run.

_ ”Cậu có biết hình phạt khi bị mất sợi dây chuyền không?”

_ ”Hơ hơ! Biết!”_ Minh cười mặt méo xẹo.

_ ” Vậy là gì kể cho Alex nghe với!”

_ ”Đó là…. quỳ gối ở sân trượt băng, học thuộc 1 quyển từ điển Việt – Hàn!”_ Minh nói mà toát mồ hôi nhớ lại “Những ngày thơ ấu“ khi lỡ dại làm mất sợi dây chuyền, cũng may là kiếm được.

_ ”Kết cục ra sao? Alex hồi hộp quá!”

_ ”Học xong! Đứng dậy không được, ngồi xe lăn 3 ngày!”_ Minh nói mà như mếu.

_ ”Oh! Thì ra là vậy! Mà lúc đó cậu mí tuổi?”

_ ”9 tuổi!”

_ ”Vậy bây giờ cậu mấy tuổi?”

_ ”15“

_ ”Rồi! Cách bao nhiêu tuổi thì nhân lên phạt gấp bấy nhiêu lần! Từ đó suy ra kết cục của mình đi!”

_ ”Rồi xong! Kì này chắc phải học xong nguyên 1 cuốn Bách Khoa Toàn Thư ! MÀ chắc kì này không còn quỳ ở sân trượt băng nửa mà là ở sa mạc Sahara luôn quá! Ôi trời ơi! Còn gì là làn da mĩ nam của con!”_ Minh tưởng tượng ra kết cục của mình 1 cách thật thê lương.

_ "Vậ cậu có muốn tôi báo với quản gia Stiven không?”

_ ”Đừng mà lị!!!”_Minh năn nỉ

_ ”Là aj cướp! Ủa mà ai lại có khả năng đó vậy ta? Chắc người đó cũng siêu phàm lắm cưng nhỉ?”_ Alex lại giở cái giọng đểu ấy ra.

_ ”Siêu cái gì mà siêu! Toàn là võ cua võ còng! Hứ! Ta khinh!”_ Minh nào hay mình mắc bẫy.

_ ”Ủa? Võ cua võ còng mà cướp được của cậu à? Hay là sơ xuất rồi vừa cướp vừa la làng hả?”

_ "Ơ… Em …em đâu có!”

_ ”Khai thật!”

_ ”Đúng! Là tại em sơ xuất! Mà cũng tại sợi dây chuyền! Ai bảo không bám vào cổ em!”_ Minh trách ngược.

_ ”Em không giữ nó thì thôi! Cớ gì nó phải giữ em! Bộ nó có tay, chân, mặt, mũi như em sao? Em còn ngang ngược nữa à?”

_ ”Mà có phải ông QUANG HUY lấy không?”

Minh gật lia lịa:

_ ”Anh không bíêt đâu ổng ăn híêp em dữ lắm đó!”

_ ”Vậy giờ có muốn lấy lại không?”

_ ”Ngu sao không!”

_ ”Được! Tôi sẽ cho cậu nghe cái Profile trích ngang của ông ta, rồi từ từ mà liệu!”

_ ”OK! Nói đi!”_ Minh ôm gối chăm chú lắng nghe.

Anh Alex moi moi, móc móc cũng lôi ra được cái xớ táo quân dài ngoằng:

"Tên : Phạm Quang Huy, 35t 

Tên cha: Phạm Quan Tài 

Tên mẹ: Công Tằng Tôn Nữ Lê Thị Hương Dừa Mộng Nước ..."

"Xí, xí, tên cha gì đâu nghe xong thì muốn đi tự tử, tên mẹ nghe xong hết muốn uống nước dừa lun! "_Minh giơ tay ý kiến ý cò .

"Tíếp nè:

Có tiền sử từng là khách quen của bệnh viện Biên Hòa, từng bị lá lang ben, lác đồng tiền, trĩ nội, trĩ ngoại, sán lãi,...

Quê quán: Dưới chân cầu 3 cẳng, nhà ông ta là cái cẳng thứ tư, đối diện khách sạn Cõi Bồng Lai. Sau lưng là nghĩa địa Cõi Lãng Du. Bên trái là quán ăn Cõi Lãng Mạn. Bên phải là bệnh viện Cõi Mơ Hồ!"

"Giờ phút này em thấy mình đang ở Cõi Hoang Mang !"_Minh xoa da gà rợn người .

"Típ đi!"

"Lúc nhỏ khi vùa sinh ra nặng 3.5 kg, trên đầu có 365 sợi tóc, dứt sữa vào lúc 3 tuổi 9 tháng lẻ 3 ngày dư 4 giờ 6 phút 45 giây, tập nói vào 2 tháng sau , tập bò vào lúc..."_Alex lại tiếp tục huyên thuyên .

"Thôi! Thôi! Được rồi! Được rồi! Anh mà còn nói nữa là tối nay em gặp ác mộng thật đó! Bộ anh muốn ổng ám ảnh em ngay ở trong giấc mơ lun sao? Đưa đây từ từ em đọc sau!!"_Minh giựt cái sớ của Alex trước khi anh ta tuôn thêm 1 tràng nữa. Hic! Kinh khủng thật!

"Được rồi! Em làm sao đó thì làm! Anh sẽ KHÔNG báo lại cho quản gia biết đâu ! Lo được gì thì lo đi! Thôi khuya rồi! Đi ngủ sớm đi nhóc!"_Alex xoa tóc Minh dịu dàng .

"Ý mà sao anh biết em bị lấy sợi dây chuyền mà thủ phạm lấy nó là ông Quang Huy vậy?"

"Xời! Anh mà lại! Nhờ cái này nè!"_Alex lấy ra 1 con chip nhỏ xíu ở túi áo khoác của Minh, à nó là 1 cái camera cực nhỏ .

"Đâu ra vậy?"

"Của Devil tặng anh! Thằng bé ấy đáng yêu thật! Không như em! Già trước tuổi!"_Alex hớn hở khoe .

"Kệ em! Mà mai mốt anh đừng có gắn cái đó vô người em nữa! Anh biết công việc của em mà, lỡ bị lộ tin mật thì khổ .Với lại anh không cần cứ theo em suốt ngày đâu"

"Ừ tôi cũng đâu có rảnh rang mà kè kè bên cậu suốt ngày được. Tôi cũng thời gian riêng tư của mình mà!"_Anh ta cười tự tin

"Thời gian riêng tư làm gì?_Minh thắc mắc .

"Cua gái! Thưở đời nào 30 tuổi đầu mà chưa có mảnh tình vắt vai nữa . Nghe nói con gái VIỆT NAM đẹp lắm, anh phải tranh thủ kiếm 1 nàng đưa về dinh mới được!"_Alex nháy mắt

"My God! Anh có cần em tặng anh vài cô xài chơi không?"

"Thôi thôi cậu, đào hoa cho lắm vào, anh không đếm nổi em có bao nhiu cô nữa! Thôi đi ngủ đi! Đừng có 8 nữa!"

"Bộ anh không biết bệnh của em sao mà còn trêu! Hũ thuốc an thần của em đâu rồi?"_Minh phụng phịu dỗi .

"À! Sẵn đây anh nói luôn: ANH CHÍNH THỨC TỊCH THU NÓ! Cho em bỏ cái tật lạm dụng thuốc! THUỐC AN THẦN HAY THUỐC GIẢM ĐAU GÌ ĐÓ ANH TỊCH THU TẤT!"_Alex nghiêm giọng nhìn Minh nói.

"Hả? Cái gì? Thôi mà đừng tàn nhẫn vậy chứ! Cai thuốc cũng phải cai từ từ, thôi bây giờ cho em 5 viên uống đỡ cũng được !"_Minh nài nỉ thiết tha (Sao cứ như bị nghiện vậy Minh?)

"KHÔNG!"_Alex lắc đầu .

"4 viên cũng chả sao!"_Hiểu Minh tiếp tục ngã giá.

"Never!"_Anh ta giơ ngón tay trước mặt Minh lắc qua lắc lại không bằng lòng .

"3 viên cũng ok "_Minh hạ giá, mặt bí xị

.

"1 viên"_Alex vừa nói vừa mở lọ thuốc lấy ra 1 viên thuốc cho Minh.

"Cũng như không."_Minh ỉu xìu giận dỗi, rồi cho viên thuốc vào miệng nuốt trọng (uống thuốc không cần nước sao Minh? Coi chừng mắc nghẹn đó).

"Rồi giỏi lắm! Đi ngủ nhanh lên! Cấm lèm bèm nữa! Ngủ ngon nha!"_Anh Alex ra lệnh, chỉ tay về phía giường, rồi đi ra tới cửa.

"You too !"_Minh dậm dậm chân ấm ức, tới tủ áo cởi áo khoác chuẩn bị thay đồ đi ngủ .

"Ý quên còn chuyên này nữa!"_Alex đột nhiên quay lại. Khổ rồi! Hội chứng nói dai kinh niên tái phát nữa rồi!

"Trời ơi! Còn chyên gì nữa? Có gì thì trăn trối hết lun đi!"_Minh khổ sở tuyêt vọng.

"Cậu tới VIỆT NAM được gần 1 tuần rồi phải không? Cậu biết là ngày mai phải làm gì tồi phải không?"

_ ”Biết rồi! Mai dậy sớm! Chuẩn bị gặp tên đó rồi! Chán chết!”_ Minh thều thào mệt nhọc.

_ ”Đồng phục tôi đã ủi sẵn. Treo lên móc ở bên kia kìa! Ngày mai tôi sẽ dậy sớm mượn bếp của khách sạn tự tay nấu bữa ăn sáng cho cậu, rồi tự tay đưa đến tận nơi! Tôi biết cậu rất nhớ những món ăn mà tôi nấu! Cậu chủ à! Cả đời này Alex đẹp vậy ai này chỉ nấu cho 3D và bà xã tôi ăn thôi đó! Nhưng tôi không biết nào tôi mới tìm được nàng ấy nữa? À, mà chắc mí cậu kia cũng nhớ những món ăn tôi nấu lắm nhỉ? Cậu thấy tôi đảm đang không? Chưa chắc gì mà có người phụ nữ nào làm được như tôi đâu đấy? Là vệ sĩ cao cấp nhất! Nấu ăn thì khỏi chê (Ăn xong chết hết trơn rồi còn đâu mà chê)”_ Alex xoa cằm tâm đắc.

_ ”Vậy mà hồi nãy người ta gọi là chị bảo mẫu thì không chịu!”

_ ”Kệ tôi! Nhiều chuyện! Nhớ nha sáng tôi sẽ nấu ăn cho cậu không cần xuống dưới kia ăn đâu!”

_ ”Ăn được không mới là vấn đề!”_Minh làu bàu.

_ ”Sao? Cậu cảm kích tôi đến thế à? Xem kìa mắt còn rưng rưng nữa kìa! Thiếu gia cậu làm tôi cảm động quá!”_ Alex sụt sùi.

_ ”Hết chưa?”_Minh tuyệt vọng không thể nào tuyện vọng hơn.

_ ”Hết rồi!”_Anh ta ráo hoảnh

_ ”Vậy thì ra ngoài đi! Khổ quá à! Chưa tới tuổi 30 mà nói nhiều chết đi được không biết về già thì sao nữa?”_ Minh đẩy anh ta ra đến tận cửa rồi xô ra ngoài.

_ ”Í khoan! Cậu ăn gì? Bò bít tết, trứng ốp la, mì ý, sushi chiên, vi cá sốt thịt cua, súp dưa chuột hải sản, mực hấp dầu hào, súp khoai tây sữa và hải sản, súp tổ yến càng cua hay cơm sốt nghêu đậu phụ ! Còn nữa! Nè, nè, nè! Tôi chưa nói hết mà! NÈ!”

Không chần chừ gì thêm Minh đóng sầm cửa lại! Khóa cửa lại lun! Xong! Cậu phủi tay lại phía giường:

_ ”Lại 1 đêm mất ngủ!”_ Cậu ngồi phịch xuống giường, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, những vì sao nhấp nháy như chợt ùa vào phòng và Minh cất tiếng hát giọng hát rất nhỏ như để chỉ cậu và 1 aj đó kề bên nghe thấy:

_ ”Khi còn thơ con luôn hỏi Mẹ: “Mẹ! Mẹ thương con có nhiều không?”. Nhưng Mẹ không lên tiếng trả lời, mà ôm con ấp trong trong lòng, bình yên vòng tay  yêu  thương…

Sau nhiều năm khi con lớn lên, câu hỏi xưa không hỏi Mẹ nữa. Con càng khôn lớn hơn, Mẹ già yếu hơn, và lo hơn…

Có những lúc thấy con lầm lỗi, bắt con ngồi nghe bao nhiêu câu mẹ khiển trách. Con giận không nói, chỉ quay bước đi dỗi hờn. Con biết lúc đó Mẹ buồn lắm buồn vì con. Con xin lỗi Mẹ, Mẹ hãy tin con… Mẹ… hãy yên giấc ngủ, sớm khuya đã mệt. Mẹ  yêu  ơi, hãy yên tâm cho con hôm nay con đã lớn. Đã lâu lắm rồi, vẫn chưa nói được: Mẹ  yêu  ơi, con  yêu  mẹ nhiều lắm…

Xưa, mẹ nâng cho con bước đi. Nay, con đi chỉ có mình con. Con đã biết đúng sai, Mẹ ơi hãy tin đường con đi…

Có những lúc thấy con lầm lỗi, bắt con ngồi nghe bao nhiêu câu mẹ khiển trách. Con giận không nói, chỉ quay bước đi dỗi hờn. Con biết lúc đó Mẹ buồn lắm, buồn vì con. Con xin lỗi Mẹ, Mẹ hãy tin con…

Hoh! Dù con có khôn lớn, thì Mẹ mãi mãi là người Mẹ của con… 

Mẹ… hãy yên giấc ngủ, sớm khuya đã mệt. Mẹ  yêu  ơi, hãy yên tâm cho con. Hôm nay con đã lớn. Đã lâu lắm rồi, vẫn chưa nói được: Mẹ  yêu  ơi, con  yêu  mẹ nhiều lắm.” ( Mẹ hỡi!_Khởi My )

_ ”Mẹ ơi! Mẹ có nghe những gì con hát không? Mẹ có nghe không? Có phải cậu bé ấy đáng trách lắm phải không? Con đã từng ước con là cậu bé ấy cho dù con là 1 cậu bé đó hư đi chăng nữa con vẫn ước! Con ước con được 1 lần nữa trong vòng tay mẹ! 1 lần nữa nghe tiếng nói của mẹ dù là 1 lời khiển trách! 1 lần nữa nhìn thấy nụ cười dịu dàng của mẹ! 1 lần nữa…..”_ Minh nghẹn lời, trong mắt cậu đã dần có những giọt nước lấp lánh chỉ chờ việc chực trào thôi.

_ ”Mẹ à...con yêu mẹ nhiều lắm. Phải chăng lòng mẹ quá lớn, trái tim con nhỏ dại chẳng thể ôm trọn lấy mẹ? Phải chăng tình  yêu  con dành cho mẹ chỉ như giọt nước trong biển cả bao la mang tên tình mẹ?”

_ ”Mẹ! Tại sao mẹ lại bỏ con? Mẹ không ở cùng con? Mẹ không thương Edwar nữa sao? Hay tại mẹ thương Kevin hơn? Bao lâu rồi con không được ngủ 1 giấc thật say? Bao lâu rồi con không có mẹ? Đứng trước mọi người con thật kiêu hãnh, rắn rỏi và chưa bao giờ biết sợ ai, nhưng trước chân mẹ dịu hiền con lại bé nhỏ như 1 đứa trẻ luôn cần sự bao bọc, chở che, yêu thương của mẹ. Con ngông cuồng và nổi loạn chưa từng biết hối hận là gì, nhưng cả cuộc đời con mãi mãi dằn vặt vì cái chết của mẹ. Con có lỗi! Mọi chuyện cũng từ con mà ra! Giá như mà….. Hức..c….!”_ 1 giọt nước mắt đã rơi, những nỗi buồn lại tràn về với cậu khi cậu ở 1 mình.

_ ”À thôi đi! Mẹ thấy con đang ở VIỆT NAM không? Đất nước này thật xin đẹp, con cũng là 1 phần của người phải không mẹ nhỉ? Con cảm nhận được sự gần gũi với con người ở đây, họ thật thân thiện! Cả ngày hôm nay con gặp 1 chuyện rắc rối nhưng cũng thật vui. Ngày mai con về đội rồi, mẹ có thể chúc con 1 câu may mắn không? Con đang kế thừa mẹ, làm 1 an ninh quốc tế, nhiệm vụ mới thật khó khăn nhưng con sẽ cố gắng, mẹ yên tâm nha! Thôi trời cũng gần sáng rồi, dù không ngủ được thì con cũng cố gắng chợp mắt 1 chút, ngày mai là 1 ngày mệt mỏi nữa đây! Thôi chào mẹ! Con yêu mẹ nhiều lắm!”_ Khi tiếng cậu vừa dứt thì 1 vì sao sáng nhất trên bầu trời lóe sáng như 1 lời chúc.

_ ”Cảm ơn mẹ! Chúc mẹ ngủ ngon! ”_ Môi Minh nở 1 nụ cười hạnh phúc, 1 nụ cười thật sự mà chưa aj thấy nhìn thấy trong nhiều năm qua.

Trong căn phòng vắn lặng vẫn chỉ có 1 cậu bé nói chuyện cùng với những vì sao, không gian im phăng phắc….

Nếu như mẹ là người phụ nữ quan trọng nhất của bạn thì hãy trân trọng họ vì sẽ có 1 ngày bạn mất họ mãi mãi. Đừng ngỗ nghịch và ương bướng nữa vì mẹ luôn muốn bạn nên người. Yêu thương họ đi! Làm những gì bạn có thể làm được để họ vui, họ cười và để sau này đừng hối hận và đừng giá như….! Hãy yêu thương họ! Vì bạn là 1 người con! Vì có lúc họ sẽ ra đi, bạn sẽ đau đến nhường nào! Dù họ có nghiêm khắc, hững hờ hay quan tâm dịu dàng thì họ vẫn là mẹ của bạn, là người sinh ra bạn! Phải không nào? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top