Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung HoseokJung Kyo

Con cả
Mẹ

Con cả
Con muốn xin mẹ
cho con tạm nghỉ phép

Mẫu hậu
Có việc gì sao con?

Con cả
Con muốn về Busan
với ba Jeon

Mẫu hậu
Ông ấy bị là sao
mà còn phải về

Con cả
Ba Jeon đi làm nhiệm vụ

Con cả
Bị thương rất nặng

Con cả
E là không qua khỏi

Con cả
Jeon đã về Busan
ngay trong đêm

Con cả
Con muốn xin phép mẹ...

Mẫu hậu
Đến khách sạn
đón mẹ

Mẫu hậu
Mẹ đi cùng con

Con cả
Không cần đâu mẹ

Con cả
Hai người dù sao cũng
đã ly hôn

Con cả
Cứ để con và Jeon
ở cùng ba những ngày
cuối đời

Mẫu hậu
Một là con đón mẹ
Hai là mẹ tự đi

Con cả
Được rồi con sẽ đến

...

Trên đường đến Busan Jung Hoseok khuôn mặt vô cùng căng thẳng lo lắng, còn bà Jung thì luôn miệng bảo ông Jeon là đồ ngu ngốc này ngu ngốc nọ nhưng mắt sớm đã ngập tràn nước mắt.

...

"Ba ơiii... Hoseok về với ba rồi đây." Vừa đến nơi anh đã lập tức xuống xe đã bỏ mặc mẹ mình mà chạy ù vào tìm ba.

Bà Jung lúc nãy thì lo lắng đòi theo nhưng đến nơi lại chẳng dám bước vào cứ chầm chậm tiến về phía cửa rồi đứng đó.

Trong gian nhà có tiếng khóc than của cả hai thanh niên xen lẫn với tiếng gọi cha nức nở khiến ai ai cũng không cầm được lòng

Jung Kyo lấy hết dũng khí bước vào nhà, tiến đến căn phòng phát ra tiếng khóc, khẽ khàng đẩy cửa bước vào.

Hai cậu thanh niên ngồi cạnh giường khóc xưng hết cả mắt, bà khẽ đưa mắt nhìn sang người nằm trên giường. Một thân hình đàn ông với bộ quân phục có phần cũ kĩ đang nằm bất động. Vẫn là vóc dáng cao gầy, vẫn là khuôn mặt anh tuấn nhưng sao chồng bà lại trở thành như thế này? Một cái xác không hồn.

Yêu thương cất giấu tận sâu trong cỏi lòng từ rất lâu nay, một lần nữa nhìn thấy người chồng sau nhiều năm xa cách, cớ sao lại không phải là rung động như thuở ban đầu? Cớ sau lại không cho nhau lời chào lâu ngày không gặp? Mà lại là lời tiễn biệt người xưa.

Thấy mẹ vẫn đứng nhìn ba một cách bất động không nói câu nào, Jung Hoseok và Jeon Jungkook lại khóc lóc ỉ ôi thêm

"Ba ơi...đừng bỏ con mà ba..hức hức...đừng bỏ Jungkook mà...huhu"

"Ba ơi..Hoseok của ba về rồi đây...ba đừng ngủ nữa mà...huhuhu"

"Hức..hức...mẹ..mẹ gọi ba dậy cho Jungkook đi mẹ. Kêu ba đừng ngủ nữa đi mẹ"

Đau đớn nhìn người thương ra đi đột ngột thêm đau lòng vì con trẻ khóc lóc van xin, cảm xúc của bà chẳng có từ nào có thể diễn tả.

"Mình ơi!..."

"Dạ ơi"

...

Trước cửa nhà họ Jeon có ba bóng người hai trẻ một già đang ở tư thế khoanh tay quỳ gối.

"Ai? Ai bày ra chuyện này?"

"Dạ thưa mẹ là con bày" Jungkook cuối đầu nhận tội.

"Không phải em đâu mẹ. Là tại con, con muốn ba mẹ làm hòa nên mới xúi em" Hoseok nói đỡ cho em.

"Bà đừng trách hai đứa nó. Là tại tui, là tui bảo tụi nhỏ làm vậy"

"Hong phải đâu mẹ. Là tại con"

"Tại anh"

"Tại ba"

"Không, tại con"

"Anh nói tại anh mà"

"Là tại ba"

"Là tại con"

"Là tại anh"

"Tại..."

"TẠI TUI NÈ"

"TẠI TUI NHẸ DẠ NÊN BỊ BA CHA CON NHÀ CÁC NGƯỜI LỪA."

"Mẹ...con..con"

"Cha con nhà các người quỳ ở đây luôn cho tôi"

Nói xong mẹ Jung hậm hực đi vào phòng ba Jeon, vì khóc nhiều khiến mắt bà mỏi nhừ nên nằm lên giường của ai đó mà đánh một giấc đến tận chiều.

Ba cha con quỳ bên ngoài cũng vì mệt mỏi do diễn xuất quá đà mà dựa vào nhau để ngủ

...

"Dậy đi. Dậy ăn cơm"

"Hả hả cơm cơm?"

"Tui quỳ ở đây nãy giờ nên chưa nấu cơm. Hay tui dẫn mấy mẹ con ra quán ăn?"

"Tui nấu rồi."

"Aaaa được ăn cơm mẹ nấu" Jeon Jungkook nghe cơm mẹ nấu mà tỉnh cả ngủ.

"Hoan hô..." Jung Hoseok cũng la lên vui mừng.

"Còn không mau đứng dậy?"

"Ba, để con đỡ ba." Hoseok nhanh chóng đứng lên lần lượt đỡ ba Jeon rồi đến lượt Jungkook.

"Bé sao vậy? Sao không đứng lên." anh kéo mãi nhưng không thấy cậu nhúc nhích nên hỏi

"Em..em.. Tê chân quá huhu."

"Thôi ngồi đó đi, bào hết tê thì vào. Chứ anh bế em Taehyung với Ami mà biết là toang." nói rồi cả nhà quay vào phòng ăn bỏ lại Jungkook một mình ở đó.

...

"Bé ơi...anh ăn hết phần em nhé"

"Hong có được, phải chừa cho emmm..."

...

Thế là gia đình nhà họ Jeon sau nhiều năm mỗi người một nơi nay cũng đã đến lúc đoàn tụ. Chẳng cần biết xa nhau bao lâu, chỉ cần họ còn thương chắc chắn sẽ tự tìm đến nhau.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top