Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1: Ép buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Mày điên thật rồi Koko ! Dừng lại đi Koko...dừng lại..tao nói mày dừng mà Koko !" - Seishu hoảng hồn giãn to đồng tử, đôi môi lắp bắp luôn miệng can ngăn, bàn tay bị siết lại sau lưng gò chặt đến bật máu, thâm bầm cả cổ tay trắng ngần.


-"Hứa với tao Inuipee, mày phải thề với tao, tao phải chắc chắn được từ miệng mày, nói đi Inuipee...nói đi rồi tao thả Draken..nhanh mau Inuipee ! Chết tiệt !" - Koko ghì chặt khuân mặt cậu nhìn vào Draken, miệng xả nhổ ra từ ngữ tục tĩu, bắt cậu phải nói ra lời thề cay đắng nhất.Draken đang bị tra tấn vì cậu, phải, chính là tra tấn.


Máu me loang lổ tong tỏng rớt nhòe trên sàn, móng tay, da thịt toang hoang rách rưới đầy rẫy những vết cào xé. Khuân mặt Draken sưng tấy một cách đáng sợ, thịt non hỏn đỏ nhẫy bóng mô da đẫm máu. những vết bầm, vết đỏ chồng chéo lên nhau. Tay chân cũng đã bị bẻ gãy đau điếng đến xé lòng, theo sau là tiếng hét đứt quãng khản khô đến cô đặc. Draken vẫn nhìn cậu mặc cho tấm lưng đang in hằn lên vết roi da vấy đẫm những dịch đỏ, đôi mắt nhíu lại liên tục lắc đầu, mặc kệ lý trí đang dần mất sau đôi mắt trắng long sọc.


Seishu tuyệt vọng đến cay xè cả hoen mi, nước mắt vô thức lã chã, dồn ép tràn lan ra hốc mắt đỏ ngầu rồi quện lấy con ngươi xanh thẳm. Tàn độc, ghê tưởi không thể miêu tả hết Phạm Thiên. Sự biến chất, điên loạn của Koko khiến cậu muốn ngột thở. Cậu yêu gã, nhưng tình yêu này thật khó để tồn tại, nhất là khi với một Koko thế này.


Cậu bặm chặt môi, hai hàng lông mày trĩu xuống trông đến cực, cảm giác hận thù đan kết với đau khổ dằn vặt cậu đến điên đảo đầu óc. Khó xử quá, mệt mỏi quá, mọi thứ như quay mòng mòng quanh cậu, chẳng có gì vừa ý, chẳng có gì đúng ý.


-"Được rồi ! Koko...tao thề...tao sẽ bên cạnh mày ! Thả..thả Draken ra.." - Seishu gằn từng chữ, đỉnh đầu tì chặt lấy bờ tường, che đi cảm xúc căm phẫn đùn đẩy từng đợt.


Koko trố mắt lên nhìn Seishu, khóe miệng dần nở rộ ra mà bật ngửa cười khả ái, gã đang vui đến điên loàn đây, mọi chuyện thật dễ dàng khi đồng tiền nắm thóp lấy tính mạng con người, ta có thể dùng đống tiền chiều hư cái bản chất nát thối của những gã nhà giàu, có thể vỗ béo đến chảy mỡ những tên luật sư khúm núm cắn nuốt hối lộ sống trườn trên cái "pháp luật" . Mọi sự đều xoay quanh mấy đồng bạc đề lên chữ giá trị của nó, thật vui sướng làm sao khi chúng có quanh ta. Hạnh phúc là tiền, tiền là hạnh phúc !


Kết thúc nụ cười ổi bỉ của mình, Koko nới lỏng dây xích đang cứa chặt lấy cổ tay Seishu, gã sải chân xoay vòng, cầm đại 1 mớ tiền rồi phỉ vào mặt cậu xỗ xoàng, nhe lấy hàng răng nanh rồi dang rộng hai tay, tôn lên vẻ tài phú của mình mà ngạo nghễ cười tươi, nhả nhớ ra giọng điệu xảo trá.


-"Chào mừng mày về với tao, Inuipee !"


Seishu cầm lấy tờ bạc víu trên vai mình, khẽ nhăn mày vì mùi thơm khó chịu của xì gà ám lấy chúng. Cậu quay lại nhìn Draken đang thừa sống thiếu chết trước mắt, lệ hoen lại ôm ấp lấy khóe mi muốt dài. Xé toạc đi tờ tiền trên tay, cậu vo chặt lấy chúng, mỉm cười nghiệt ngã, lộ ra bản chất trong trắng bị dồn đến đường cùng với Draken. Biến đổi rồi Draken, Seishu này sẽ chẳng còn thuần thiện nữa. Đồng tiền đã bóp gãy công lý, thế chỗ vào đó là những cổ súy cho điều ác, tội đồ đáng tởm khinh.


-"Mày..Inui...tại sao ?!" - Draken mặt mày vã vật giật đầu lên ngước nhìn cậu, sống mũi cay đến buốt dây thần kinh, đỏ hoe lên đầy tức giận.


Cậu tựa đầu lên bả vai của Koko, bờ tóc xiêu xuống mớ tóc dài xuyên khuất đi ánh nhìn thống khổ. Hắt ra hơi dài, Seishu nghiền đôi mắt đã chết, khẩu miệng phun ra câu nói làm Draken điêu đứng chết lặng.


-"Tao thà đi theo đồng tiền, hơn là trương mắt nhìn mày chết dần."


Koko vấn lại mái tóc bạc kim, ôm trọn lấy Seishu trong mình, tay vân vê sợi nắng của mĩ nhân trước mặt, đôi mắt đánh nhìn Draken đang tức giận đến hộc máu, dè bỉu khép hờ. Gã lấn đến bờ mông của cậu, nhào nặn đầy thích thú, mặc cho người kia đang gào lên cáu giận. Seishu chau mày cảnh cáo , lẩm bẩm một chập rồi bắt lấy bàn tay gã, phật đi hành động biến thái. Koko đã ngừng trưng ra bộ mặt thiếu đòn mà trừng mắt nhìn cậu, tay tiếp tục luồn vào lớp áo mà mân mê đường cong nuột trơn, thích thú rê lưỡi quanh miệng, hít hà mùi hương thoảng nhẹ muội mê.


"Mọi thứ đã vào tròng rồi đấy."


"Hoàn hảo mĩ mãn."


"Tao không tiếc cái mẹ gì nữa, Inuipee đang bên cạnh tao rồi."


[...]


Còn tiếp [?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top