Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 1

Tiểu Thuần chậm rãi bước trên con đường tới trường trong một sớm tinh mơ, từ sau một chiếc xe chạy tới đang muốn chặn lại bước chân nhịp nhàng của cậu. Đó là Thành, hắn lái xe từ sau tiến xác tới cậu. Tiểu Thuần như hiểu ý đứng lại xem có chuyện gì, vừa dừng xe hắn theo thói quen xoa xoa cái đầu nấm dễ thương của cậu với điệu cười tươi rối.

"Anh à thôi đi đầu em rối lên hết rồi "

Hắn không vội rụt tay lại, hạ tay xuống đôi gò má phúng phính của cậu. Dùng lực nhẹ khiến môi tiểu Thuần chu lên như một chú vịt con.

"Cho anh xin lỗi "

Vô tình ánh mắt anh đặt trúng cổ cậu, cọng dậy chuyền kỷ niệm mà cậu luôn đeo làm anh gợi nhớ cả một bầu trời kỷ niệm.

Hai người họ luôn mang bên mình món quà mà hắn đã tặng cậu, chiếc vòng cổ xỏ thêm một chiếc nhẫn dù trông bình thường nhưng có một giá trị tinh thần vô cùng lớn. Đó cũng chính là món quà sinh nhật mà Thành tặng tiểu Thuần. Hắn nói:

"Đây xem như vật đính ước của chúng ta. Có chuyện gì đi chăng nữa anh vẫn luôn bảo vệ em. "

Đúng là ngày trước cậu còn quá nhỏ để hiểu hết hai chữ "tình yêu " nhưng khi lớn lên cậu đã hiểu được tâm ý của hắn. Nhưng không may thay tim tiểu Thuần ngộ ra ái tình là khi có một người đặc biết xuất hiện. Vì thế cậu chỉ xem hắn như anh trai không có tình cảm đặc biệt nào khác. Vì trong tim cậu đã có một người, hình bóng đấy sẽ không bao giờ nhạt phai. Tất nhiên không phải là hắn.

Còn về Đại Thành, tiểu ca ca đấy hắn xem như một thứ vô giá, chỉ cần nhìn thấy cậu trời dù u ám cũng trở thành ngày nắng đẹp. Dáng người nhỏ bé khiến ai cũng muốn che chở. Ngây thơ đến mức chỉ coi hắn là anh trai. Đại Thành biết nhưng im lặng mong chờ một ngày nhận được hồi âm.

Hắn vuốt ve gọn gàng lại mái tóc của cậu rồi mĩm cười bảo.

" Lên đi chở tới trường cho "

Cậu biểu môi, câu mày làm điệu bộ khó chịu.

"Anh ăn nói gì cọc lóc vậy "

"Dạ rồi! "
"Em mời anh lên xe để được chở anh tới trường "

Cậu cười tít mắt dáng vẻ ngây thơ lộ rõ ra, khiến tim hắn đập nhanh hơn một nhịp. Loay hoay với chiếc nón bảo hiểm không thể khóa lại được. Hắn trông thấy mà cười khổ, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Rắc rối gì của cậu cũng để hắn giải quyết, đến cả việc đội nón thôi cũng nhờ đến hắn. Hắn cài nón nhanh chóng, không quên gõ lên một cái *bóc*. Sau cùng là lời than thở.

" Làm như anh mắc nợ em hay sao ? "

Tiểu Thuần bất giác cười lớn, vổ lên lên vai hắn mặt ngạo nghễ nói

" Cảm ơn tiểu đệ rất nhiều "

Đại Thành cũng không quên nựng  gương mặt dễ thuơng ấy, phải biết chớp lấy thời cơ. Bàn tay ấm áp của hắn đã xoa bóp gò má hông hào của cậu đến mức đỏ ửng lên. Tiểu Thuần cau có, muốn thoát ra nhưng chỉ nhìn vẻ mặt cậu thôi hắn cũng hiểu nên cũng vội rút tay về.

Trên chiếc xe gắn máy quen thuộc mà Đại Thành đã chở tiểu Thuần đi học, luôn mang lại cho họ cảm giác gần gủi và quen thuộc. Chẵng biết là từ bao giờ mà cả hai thân thiết với nhau đến mức không có khoảng cách nào đến như vậy.

Vẫn là bờ vai rộng của Đại Thành là nơi khiến cậu an lòng khi dựa dẫm. Tấm lưng này cậu luôn thấy nó xuất hiện khi cần được sự che chở. Mùi hương bao năm nó vẫn vậy, vẫn tồn động theo thời gian, cái hương thơm không biết do đâu. Chẵng biết đó có phải là hương nước hoa hay đơn giản là mùi đàn ông của Đại Thành không. Mà nó rất đặc biệt cuốn hút đến khó tả.

" Ôm cho chắt vào"

Vừa dứt lời bàn tay lúc nãy nâng niu gương mặt cậu, giờ đã cầm cái tay nhỏ nhắn đặt lên eo hắn. Khiến cả người tiểu Thuần đổ nhào về phía trước, vòng tay cậu ôm trọn lấy hắn. Như có luồng điện chạy qua khắp người tiểu Thuần một cảm giác mà cậu chưa từng thấy. Nhờ vậy tiểu Thuần mới có thể cảm nhận được thông qua lớp áo sơ mi là các múi cơ trên bụng của Đại Thành. Thật săn chắt, thon gọn và vô cùng ấm áp, rất ít khi cậu được thấy hoặc chạm vào nên đây có lẻ là diệp đặc biệt hiếm có.

Cậu không biết rằng Đại Thành luôn theo dõi cậu thông qua kính chiếu hậu xe. Tất cả những biểu cảm, thái độ của tiểu Thuần từ nảy đến giờ đã được hắn chú ý đến. Đột nhiên hắn nảy ra một ý, liền nhếch mép nói

"Ôm cho chắc vào anh tăng tốc đó "

Vừa dứt lời hắn tăng tốc độ xe nhanh hơn hẳn, khiến cậu giật mình vô thức ôm chặt lấy hắn. Đã được như ý nguyện Đại Thành mừng thầm. Cả hai người ngồi trên chiếc xe chạy trên con đường vắng dưới nắng vàng, gió lùa qua từng cơn mang theo đó là mùi thơm từ bông điệp khiến cảnh sắc trở nên thơ mông.

Vừa bước xuống xe gương mặt tiểu Thuần ửng đỏ như quả cà chua chín. Vội vàng trả lại nón, cậu gụt mặt xuống chạy đi bỏ lại cho hắn nhìn theo bóng cậu. Nhìn dáng vẻ e thẹn, ngốc nghếch khiến hắn khắc sâu suốt khoảng thời thanh xuân của một cậu trai trẻ. Khi cậu bóng lưng cậu dần xa là lúc ấy tim Thành giao động, cảm giác như bị bỏ rơi.

Liệu rằng khi hắn nói ra tình cảm của bản thân thì cậu có còn yêu hắn nữa không, hay sẽ trở thành người xa lạ. Hắn sợ lắm, sợ cảm giác người vô hình nhưng vẫn nhìn thấy nhau.

Cậu vừa ngồi vào ghế, gương mặt ngây thơ kia vẫn đang nhìn về một hướng theo thói quen. Đôi mắt trong veo giờ đây chỉ xuất hiện hình ảnh của chàng trai tên Chánh Minh. Đôi môi bổng chốc cong lên vô thức, cậu tủm tỉm cười cùng với đó là sự suy tưởng của cậu về tương lai nơi chỉ có cậu và anh.

Hồi chuông bắt đầu vào học làm cậu cảnh tỉnh, không vì thế mà quên đi gương mặt của anh. Anh ấy luôn biết có người chăm chú dõi theo mình, và biết chắc đó là ai. Chỉ cần anh quay đầu lại là chiếc đầu nấm sẽ khẻ rung rinh. Nhưng không Chánh Minh giờ đây chỉ quan tâm đến chuyện học, mọi thứ xung quanh anh mặc kệ.

Giờ ra chơi nào cũng vậy, vừa xong tiết học là Thành đã xuất hiện như một thói quen trước cửa lớp của Thuần. Sau tiết học mệt mọi cậu chỉ có thế di chuyển lề mề mà thôi. Tiểu Thuần luôn muốn rủ Minh đi ăn chung nhưng không thể anh cứ rời lớp trước khi cậu mở lời mời.

Bước tới cửa lớp, dáng vẻ ểu oải đã làm hắn thở dài, lấy tay nâng cầm cậu lên, nhếch một bên môi hắn nói:

"Còn không mau xuống ăn sáng "
"Đợi em lết đến đây là anh chết vì đói rồi "

Nói xong, hai bàn tay đã nắm lấy nhau hắn dẫn cậu xuống căn tin trường nơi luôn đông đúc và khi nào cũng vậy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào đôi nam nhân đang nắm tay nhau. Cả hai bọn họ đều quen với việc đó, lúc mới đầu tiểu Thuần còn hơi e dè nhưng Đại Thành mặc kệ mọi thứ nhất quyết nắm tay cậu. Cũng chính sự cương quyết và bản lĩnh đó nên cậu cũng bớt ngại phần nào.

Trong số những người ghen tị chỉ đa phần là nữ. Họ luôn muốn có được Đại Thành, sự mạnh mẽ, đàn ông trên con người ấy khiến cho các cô gái si mê. Thật ra gia thế của hắn cũng khá lớn, cha mẹ hắn đều là giám đốc của những công ti lớn nhưng đó cũng chỉ là vỏ bề ngoài. Thật ra họ là những người có tiếng tâm trong thế giới ngầm kẻ nào  đụng đến Đại Thành thì sẽ không thể sống nổi.

Các chàng trai như đã bị bẻ cong bởi nét xinh đẹp của Thuần Thuần. Nét gượng gạo khi thấy mọi người đang nhìn khiến trái tim của các nam sinh ấy như vở òa. Hằng ngày cậu phải trả lời biết bao tin nhắn tỏ tình từ những người mà cậu không hề quen biết.

Thành phần đặt biệt là hủ nữ, một lượng máu lớn đã tứa ra. Tiếng hò hét cũng từ các thành phần này. Luôn được sự hậu thuẫn lớn từ họ, nếu như có một con bánh bèo nào phá vở cặp đôi này thì sẽ chẳng bao giờ yên ổn với họ

Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, họ vẫn ăn bình thường. Hắn đút cậu từng muỗng, tiểu Thuần ngoan ngoãn ăn, nói đúng hơn là hưởng thụ. Miệng đầy ấp đồ ăn khiến hai má cậu căng tròn ra. Vừa nhìn đã làm hắn bật cười lên.

"Đại ca ăn cho mau lớn nha "

Một cái biểu môi xuất hiện trên mặt cậu.

"Chẳng qua là anh cao hơn tôi tầm hai cái đầu thôi mà. "
"Đừng có hống hách. "

Nói dứt lời đã nhận từ hắn một cái xoa đầu. Vị đại ca này mãi là con nít thôi. Dù bên ngoài có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì tâm hồn tiểu Thuần chỉ là một đứa trẻ. Cứ hồn nhiên, vô tư, vô lo như vậy nên khiến cậu chẳng bao giờ lớn.

"Mau ăn nhanh ta ra ngoài đi dạo "

Cả hai ăn uống no nê đứng dậy bước ra sân trường đầy nắng vàng. Không khí vẫn như vậy vui tươi của tuổi học trò. Đôi bạn trẻ tung tăng trên sân trường dưới cánh hoa phượng đỏ.

-----------------------------

Lần đầu tiên viết truyện nên mong có gì sai sót, mong mọi người bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top