Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22

_Anh còn lương tâm không hả?

_Ba chuyện của Gia Minh con sẽ giải thích cho ba sau.

_Giải thích?anh cần gì phải giải thích.Chính bản thân anh ngày càng làm lớn chuyện hơn.Thằng bé xa anh từ nhỏ thiếu thốn tình cha con chẳng lẽ anh không biết?anh nuôi nó được hai năm nó mất tích anh cũng chẳng cho người đi kiếm,ngày hôm nay nó về anh lại đánh nó thừa sống thiếu chết.Vậy anh định giải thích gì với tôi hả?

_Con biết giờ con nói gì ba đều sẽ cảm thấy khó chịu,nhưng còn làm gì đều có lí do riêng của mình.

_Chuyện bố con anh tôi không xen vào,tôi sẽ đi đâu đó một thời gian.Còn nhưng vết thương trên người Gia Minh trước kia,tìm kẻ ra tay tôi sẽ xử chúng luôn một lượt.

_Dạ...- những vết thương đó suy cho cùng vẫn là do anh mà ra,không biết sau khi baba phát hiện ra sẽ xử anh như thế nào nữa,nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

_Ba..-ông bỏ đi,anh đứng giữa nhà thở dài.Lấy tay xoay xoay trán.

_Các anh không cần ở đây nữa đâu,Gia Minh có tôi lo.-Thiên Hạo đuổi người,cậu không muốn ngôi nhà rộng lớn này biến thành cái nhà tù giam lỏng Gia Minh.

_Chuyện này...-cận vệ còn đang phân vân thì Thiên Hạo nói tiếp.

_Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.-cận vệ nhìn nhau gật đầu rồi bỏ đi.Cậu mở cửa đi vào thấy Gia Minh đã hạ sốt,bản thân cũng cảm thấy yên tâm.Cậu lấy khăn lau mồ hôi trên trán nhóc rồi cười.

_Gia Dương anh lên thăm con đi.

_Ừ,anh biết rồi cho anh cốc nước.-anh uống xong lên phòng,mùi tinh dầu lemongrass thoang thoảng khiến phòng trở nên dễ chịu hẳn,anh đi tới nhìn thằng con trai mặt mày nhợt nhạt,anh thì thầm

"Xin lỗi,xin lỗi vì bố đã không chăm sóc con được tốt.Bố chỉ muốn con cứng cỏi hơn nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con".

_Mẹ...mẹ..-nhóc nói mớ người co rúm lại.-anh vỗ nhẹ lên người nhóc,thật là nhóc chẳng khác gì anh cả,kể cả cái dáng ngủ cũng giống đên vậy.

Nhóc chợt tỉnh dậy,ánh mắt khó hiểu nhìn anh.Khuôn mặt không cảm xúc của nhóc lại hiện ra.

_Bố vào đây làm gì?

Anh không nói lấy cái chăn kéo đắp lên trên ngực nhóc rồi đứng dậy chuẩn bị đi ra.

_Bố cảm thấy tội lỗi à,hay là cảm thấy hối hận vì có một đứa con như tôi.Không giết được cũng không làm được gì nó.Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên đi tìm bố thì chắc mọi chuyện sẽ không như thế này.

_Bố chưa từng thấy hối hận,nghỉ ngơi đi.-anh không nói nhiều nhưng lời nói lại có đôi phần ẩn ý,nhóc lúc này đang giận suy cho cùng nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi đang trong độ trưởng thành và đã trải qua quá nhiều chuyện trong khoảng thời gian ấy,hỏi nhóc có cần tình thương của bố không,nhóc cần chứ.Nhóc có yêu bố không,có chứ.Cái nhóc mong đợi ở đây là bố chỉ cần dịu dàng với nhóc hơn một chút,một chút nữa mà thôi.

Anh bước ra khỏi phòng cột mốc anh bước đến gần nhóc bây giờ là 0,khoảng cách ấy quá xa nên anh phải tìm cách đứng gần với nhóc hơn.

Cốc..cốc

Cốc..cốc.

_Gia Minh..Gia Minh anh có thể vào được không?

_Vào đi..-nhóc thừa biết nhóc có cho vào thì hai tên cận vệ đứng gác kia cũng không cho vào nên nhóc nói vọng ra.

_Cho em kẹo nè.

_Anh giữ lại mà ăn,tôi cũng không còn là một đứa con nít nữa mà ăn cùng anh.

_Vậy người lớn không thể ăn kẹo được sao,sao Tiểu Bạch lại thấy Bố ăn kẹo với Ba vậy?

_Tóm lại là tôi không ăn,mà sao anh vào đây được vậy,đám cận vệ đó không đuổi anh đi à.

_Cận vệ nào,Tiểu Bạch đâu có thấy đâu.Để Tiểu Bạch sức thuốc cho Gia Minh.

_Không cần..-nó vẫn mở chăn ra, vừa nhìn thấy vết thương của Gia Minh nó liền ứa nước mắt.

_Đau lắm đúng không,sao bố lại đánh em nặng vậy chứ!

_Tôi không sao,anh cũng không cần ở đó mà mèo khóc chuột nghe đau đầu lắm,mà vốn dĩ ông ta đối xử với tôi cũng đâu giống như anh.

Nó không biết phải giải thích sao với Gia Minh.

_Tiểu Bạch...Tiểu Bạch.-giọng Thiên Hạo gọi lớn.

_Chú Thiên Hạo gọi anh kìa.Anh mau đi ra đi..-Gia Minh lên tiếng đuổi người,Tiểu Bạch đi ra.Nhưng dù gì lần này Tiểu Bạch cũng cảm nhận thấy Gia Minh đã thay đổi thái độ với nó hơn chút.

5 ngày sau...

_Ăn sáng xong cả nhà cùng đi picnic.

_Tôi không đi.

_Cả nhà bắt buộc ai cũng phải đi,phản đối cũng vô hiệu.-câu nói này khiến nhóc nhớ đến một người.

_Vậy tùy bố.-nhóc bỏ lên, Gia Dương cũng không nóng giận như thường ngày,anh biết bản thân mình cần nên phải mềm mại hơn.

Cả nhà chuẩn bị xong tất cả,Thiên Hạo gọi lớn Gia Minh,nhóc mặc một bộ đồ đen đi xuống đội cái mũ tai nghe headphone.

Gia Dương lái xe Thiên Hạo ngồi ghế phụ,Tiểu Bạch và Gia Minh ngồi ở băng ghế sau,Tiểu Bạch lại đưa nhóc kẹo.Nhóc hất tay nó ra.

_Tôi đã bảo là không ăn..

Thiên Hạo nhìn Gia Minh rồi nhìn Tiểu Bạch

_Em lớn rồi sẽ không thích ăn kẹo nữa đâu,con ăn đi.

_Dạ..

Mọi thứ vẫn đúng như dự định của anh,Gia Minh đứng nướng thịt Gia Dương và Thiên Hạo thì căng lều.Tiểu Bạch phụ bỏ đồ ăn ra thảm,đâu đó Gia Minh cảm nhận có hương vị của gia đình cảm thấy có chút vui vui trong lòng nhưng nhóc cũng không nói gì.Đến khuya chỉ còn lại hai cha con ngồi trước đóng lửa,anh nhìn qua nhóc hỏi:

_Hôm nay con cảm thấy vui chứ?

_Có một chút.

_Một chút cũng đã tốt rồi,Tiểu Minh xin lỗi con..-cảm giác trong nhóc bây giờ lạ lắm nếu trước kia bố sẽ nói "Tại sao lại nói trống không vậy,cũng sẽ nói nhóc ngang bướng"còn hôm nay sao bố lại dịu dàng với nhóc vậy chứ.

_Bố vẫn ổn chứ..-tự nhiên trong đầu cậu lại nghĩ đến câu hỏi ấy.

Vặc..vặc..vặc.

Gia Dương gõ nhẹ đầu cậu một cái.

_Nhóc con mau ngủ sớm đi.-anh đứng dậy đi về phía lều,trước đó còn ngoái đầu lại nhìn nhóc cười nhẹ một cái.

Nhóc thấy hôm nay là một ngày rất lạ từ cái việc bố không cho người canh cửa nhóc nữa,cũng đi lên thăm nhóc,rồi hôm nay lại dùng ánh mắt dịu dàng cả cử chỉ cũng vậy giống như hai người hoàn toàn khác."Có phải bố đa nhân cách không nhỉ",nhóc tự hỏi trong lòng.Nhóc định đi vào thì lấp ló đâu trước mặt nhóc là ai đó.

_Ai vậy..-người đó không trả lời nhóc đứng dậy cầm vội cái điện thoại,ánh sáng le lói từ cái điện thoại phát ra nhóc cứ chạy theo,chạy theo người đó cho đến khi đi vào rừng, người ở trước nhanh chân đi nhanh hơn nữa nhóc nói lớn.

Có phải là cô không?-người đó dừng lại,dù gì nãy giờ muốn trốn cũng trốn không được rồi.Cái dáng đi ấy nhóc cũng đoán được biết là ai vì nó quá quen.

_Phải...

...............................End chap............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #huan#vân