Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

52

Gia Minh say đến mức đi chân tới chân lui vào nhà,quần áo xộc xệch.Đến chiếc cà vạt cũng nửa thắt nửa thả,Gia Dương một tay kéo nhóc vào.Nhóc nhìn lên hỏi.

_Ai đây?

_Thì ra là bố đại nhân,chủ tịch Hứa Gia Dương.

_Ăn nói xàm bậy..

_Đúng..đúng đúng,bố lúc nào cũng đúng.-cái giọng bộ say khước của nhóc khiến anh không chấp nhận nổi.Đâu ra cái bộ dạng không thể không thống đó.

_Đi vào ngủ..-anh nghiêm giọng nhìn nhóc nhưng xem ra nhóc say đến không biết gì rồi.

_Chủ tịch Hứa,hôm nay tôi lại kí một hợp đồng mới đó,chủ tịch thấy thế nào,thấy tôi đã xứng đáng làm con của chủ tịch chưa?-nhóc nhìn thẳng anh.Anh hít một hơi dài rồi dìu nhóc vào.

_Không dám,không dám làm phiền ngài.Tôi tự có thể đi được..-Gia Minh cuối đầu xuống cười tươi rồi nói tiếp.

_Cám ơn.-nhóc vịn tay nắm cầu thang đi lên,ai dè lại đi nhầm vào phòng ba Hạo.

Gia Minh ngã xuống giường không biết gì, Thiên Hạo giật mình tỉnh dậy nhìn bên cạnh thấy nhóc liền ngồi dậy.

_Gia Minh,Gia Minh..-đương nhiên nhóc không còn biết gì,Gia Dương cũng vừa lên tới nơi.

_Cái thằng này thật là.-Anh hơi quạo.

_Thôi anh phụ em đỡ con qua phòng đi.-anh bế thằng con trai to xác đi qua đặt nhóc trên giường.Nhóc nhăn mặt anh mới nhớ hôm trước vừa đánh nhóc vết thương chắc vẫn chưa lành,anh cởi giầy nhóc ra.Nhóc lẩm bẩm trong miệng.

"Bố..xin lỗi bố"

"Hải Lan Châu..đừng..đừng đi mà"

Gia Dương nhìn con trai thở dài rồi bước ra khỏi phòng,con trai gần anh như vậy mà anh có cảm giác nó càng ngày càng xa.

Chiều hôm sau nhóc mới tỉnh,nhóc lờ mờ ngồi dậy cầm điện thoại lên thì đã bị tắt nguồn,nhóc ngáp một cái rồi cầm đồng hồ mới giật mình là đã hơn 2 giờ chiều.

_Điên thật sao mình lại ngủ quên chứ.

Nhóc vệ sinh cá nhân rồi thay đồ cầm túi xách xuống,vừa bước xuống nhà đã bắt gặp ngay ánh mắt nghiêm nghị của bố.

_Dạ con chào bố.

_Con đi đâu vậy?

_Dạ đến công ty ạ.

_Với cái bộ dạng và nồng nặc mùi rượu đó?

_Dạ..-nhóc tự nhìn lại thấy bản thân cũng ổn mà.

_Tối hôm qua dương dương tự đắc lắm mà,sao chiều nay lại không tỏ ra cái khí thế anh dũng đó?-nhóc cố nhớ lại tối qua đã nói gì,nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi.

_Dạ tối hôm qua nếu như con có chỗ nào không đúng xin bố trách phạt.

_Không nhớ?-anh nhìn nhóc.

_Dạ..

_Tự lên phòng nhớ lại đi rồi 7h tối xuống thư phòng của bố.

_Dạ bố..

Đúng 7h tối nhóc có mặt trong thư phòng,bản thân nhóc thật sự không nhớ gì,mông vẫn đang kêu gào thảm thiết nếu giờ bị đánh nữa chắc ngày mai nhóc phải xin nghỉ vài ngày dưỡng thương quá.

_Dạ con thực sự không nhớ hôm qua mình đã có những hành động gì nhưng mong bố chỉ dạy ạ.-nhóc cẩn thận từ lời từng chữ,gương mặt bố,ánh mắt của bố đều làm Gia Minh nhất thời cảm thấy sợ.

_Hôm qua con làm gì?

_Dạ con đi uống với ông Hạ vài ly ạ.

_Con có biết lão ta là một con cáo già không?-nhóc lắc đầu.

_Uống đến mức hai tay dâng hợp đồng cho người ta mà vẫn về nhà đập ngực xưng tên,bố không muốn nói đến việc này nhưng bản thân con quá sơ suất.Rồi sau này cả cái tập đoàn này giao vào tay con rồi chuyện tương tự như vậy xảy ra thì sao,bố không cấm con uống rượu nhưng bản thân con phải biết chừng mực.

Nhóc thật sự không ngờ lại rơi vào bẫy của lão Hạ đó,giờ nhóc mới thấy bản thân mình còn quá non nớt trong thương trường.Nhóc cảm thấy có lỗi với tổ dự án dưới tay mình điều hành.

_Còn hôm qua con say đến mức không biết gì mà lại tự lái xe về nhà con cũng giỏi lắm.Đúng là ăn gan hùm mật báo rồi.

_Con xin lỗi,xin bố trách phạt.-nhóc không ngờ hôm qua lại gây ra những lỗi không chấp nhận được như vậy,không cần bố nói nhóc từ đi lấy roi để bên cạnh anh,rồi bản thân thì dang rộng chân, cúi người xuống nhận phạt.

_Vậy con nói xem lỗi của con bao nhiêu roi?

_Dạ đánh đến khi nào gãy roi thì thôi ạ!-anh thầm trách thằng con trai ngốc,roi mây này thì làm sao mà gẫy được chứ,nó được truyền từ đời ông Gia Vân dẻo dai vô cùng,nếu có gãy thì cũng phải gọi là kì tích.

_Con chắc chứ,không hối hận?

_Dạ bản thân con làm sai con phải có trách nhiệm với hành động mà mình làm,không dám hối hận.

_Vậy cởi quần ra.-nhóc hơi ngại nhưng cũng phải tuân theo.-Lúc này vết thương cũ anh mới chính thức nhìn rõ,đúng là nó chưa lành bao nhiêu cả,bây giờ đánh lên roi chồng roi không khỏi sẽ rách da chảy máu,còn nếu anh đánh nhẹ bản thân nhóc sẽ liền đặt nghi vấn.

Chát...

Roi đầu tiên bị chồng lên roi cũ đã làm cho nhóc rung nhẹ người lên một cái.

_Không chịu được?

_Dạ không phải,do con đứng không vững ạ.-nhóc vẫn cứng miệng nói.

Chát..chát..chát..chát..chát

5 roi tiếp theo quả không ngoài dự liệu của anh,nó liền rách da chảy máu vết thương cũ bầm tím nhìn càng đáng sợ.Nhóc cứ cắn chặt môi để không bị phát ra tiếng.

Chát..chát..chát...chát...chát..chát..chát
.chát...chát..chát..chát..chát..chát..chát
Chát..chát..chát...chát...chát..chát..chát
.chát...chát..chát..chát..chát..chát..chát.

Nhóc đau đến rung người,nhóc càng nắm chặt bàn tay lại,anh càng nhìn càng xót sợ bản thân lại không thể nào tuyệt tình được nữa,anh mong lúc này ai đó thôi vào cản anh lại nhưng chẳng ai vào cả.Trước 15 phút nhóc bị vô phòng anh thì Thiên Hạo bị ông Thiên Kỳ gọi về gấp,Tiểu Bạch thì đi đánh bóng với bạn.Tri Hoa Và Tiểu Khai được ông nội dẫn đi qua Nhật chơi,còn Minh Tề thì đi làm nhiệm vụ nên thật sự trong nhà chỉ còn anh và nhóc.Hoặc giả anh mong thằng con trai sẽ mở miệng xin tha nhưng anh biết chắc đu có đánh chết thì nhóc vẫn sẽ không mở miệng xin tha.

Chát..chát..chát...chát...chát..chát..chát
.chát...chát..chát..chát..chát..chát..chát
Chát..chát..chát...chát...chát..chát..chát
.chát...chát..chát..chát..chát..chát..chát.
Chát..chát..chát...chát...chát..chát..chát
.chát...chát..chát..chát..chát..chát..chát
Chát..chát..chát...chát...chát..chát..chát
.chát...chát..chát..chát..chát..chát..chát.

Gia Minh khụy người xuống vì quá đau,lúc này nước mắt nhóc mới thành công chảy.

Có thể nói roi được rửa luôn bằng máu,độ tàn nhẫn của anh đến lúc cũng đã được dừng lại khi bá Lạc Hạ xuất hiện.

_Con điên hả,sao lại đánh thằng nhỏ đến mức này.-cửa mở hé,anh lại nghe tiếng roi rõ vậy nên biết chắc là ở thư phòng mới xông thẳng vào.Gia Minh ngơ ngác nhìn,Gia Dương dừng tay lại.

_Ông nội con không sao,là do con làm sai.Đáng bị phạt,ông đừng tức giận..

_Ông dẫn con về phòng..

Nhóc nhìn qua Gia Dương xem bố có cho phép không,anh không nói gì chỉ gật đầu.Lúc này nhóc mới để Lạc Hạ dìu đi.

Lạc Hạ lau đi phần máu trên mông nhóc,nó cắn chặt tay gồng cứng người lại ráng chịu cơn đau này.

_Thật là thằng này không dạy lại nó không được.

_Ông nội đừng như vậy,thật ra bố con đã rất nương tay với con rồi,phạm lỗi lầm thì phải tự chịu chứ ạ.Ông đừng trách bố con.

_Ông đồng ý,nhưng nó đánh con ra nông nổi này thì ông không thể chấp nhận được,còn con nữa rõ ràng là rất đau sao không xin tha chứ,sao con cứng đầu y chang nó vậy?-Lạc Hạ vừa thoa thuốc,vừa càm ràm.

***Chú thích sương sương***

""Thật ra là Gia Dương gọi cho bá Lạc Hạ để bá nghe được tiếng anh đang đánh con trai,để bá qua ngăn cản vì anh biết hôm nay bá Lạc Hạ có cuộc gặp với bạn ở gần nhà mình,nhưng mà anh làm như là bị cấn máy.Lạc Hạ ở gần đó nên tức tốc chạy qua để giải cứu cho Gia Minh"".

__________________End chap_______________






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #huan#vân