Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Hội chợ trên quảng trường Tây

Trong lúc mải mê kiểm tra hình xăm kì lạ trên tay, bỗng một tiếng động làm tôi chợt giật mình. Quay đầu nhìn sang theo phản xạ, đập vào mắt tôi là một vị pháp sư già với khuôn mặt phúc hậu và bộ râu trắng xuề xòa. Trên tay ông là một cây trượng bằng gỗ, một loại gỗ kì lạ với những thớ gỗ không hề giống bất kì một loại cây nào trong trí nhớ của tôi về thế giới cũ. Một đầu của cây trượng được gắn một viên tinh thể rất lớn, bên trong nó ánh lên những ánh sáng trắng vàng khiến vị pháp sư trước mặt tôi càng thêm vẻ uy nghi và thần bí.

"Cũng lâu lắm rồi mới có người đến đây, đặc biệt là những người trẻ như cậu vậy. Điều gì đã mang cậu đến đây ?" Ông lão với đôi mắt ti hí trong chiếc kính nhìn tôi một hồi.

"À, v..vâng. Cháu mới đến đây nên muốn tìm vài cuốn sách để hiểu thêm về nơi này. Nãy cháu có chút tò mò và suýt làm rơi đồ, mong ông thông cảm." Tôi cố gắng giữ vững bình tĩnh và trả lời.

"Cái đó không sao, hàng rẻ tiền để trưng bày thôi mà." Ông lão cười ôn hòa với tôi rồi ngồi vào một cái ghế mà ông vừa dùng phép di chuyển qua.

Thấy ông lão dễ gần, tôi hỏi thêm "Không biết hình săm trên tay cháu là gì vậy ạ ?"

"Từ thời xa xưa, con người vốn dùng các cổ tự qua các vật thể để tạo ra phép thuật. Tại mội thời điểm, để thuận tiện cho việc chiến đấu, các pháp sư săm lên mình các cổ tự để có thể thực hiện phép thuật một cách trực tiếp nhưng lại bị giới hạn số lượng. Sau này người ta nghiên cứu ra một loại cổ tự, có thể tạo ra ảo ảnh của các cổ tự khác miễn sao người thi triển có thể đọc, nhớ và hiểu được, từ đó gián tiếp tạo ra mọi loại phép mà không cần săm lên mình quá nhiều cổ tự. Và thứ trên tay cậu là loại cổ tự đó, loại phổ thông mà hiện nay ai cũng sử dụng. Nhưng người ta sẽ không săm vào các bộ phận như chân tay đâu, vì mất bộ phận chứa cổ tự sẽ không còn khả năng dùng phép thuật cho đến khi săm lại hình mới. Cậu có muốn săm lại không ?"

Nghe những lời kể đầy hấp dẫn này, trong lòng tôi rộn ràng phấn khích, nhưng cũng cảm thấy hơi e ngại vì những gì vừa xảy ra. "Cháu chỉ vô tình động vào nó thôi, nên....vâng, ông giúp cháu được chứ ?"

Sau khi ông pháp sư cầm tay tôi, tay ông ta phát ra một luồng ánh sáng trắng tạo thành vòng tròn các ký tự lạ. Chỉ sau vài giây, hình săm trên lòng bàn tay tôi đã hoàn toàn biến mất. Rồi với gợi ý từ ông lão, tôi quyết định săm lại ở phần lưng của mình. Cú chạm nhẹ vài giây đồng hồ, tôi cảm nhận được hình săm đã được in lên lưng mình.

"Vậy là xong rồi đấy." Ông lão lại nói "Ở đây ta có vài quyển sách dành cho cậu, cứ nghiên cứu thoải mái. Nếu muốn, mỗi ngày đến đây ta sẽ dạy cho cậu phép thuật. Còn giờ cũng gần trưa rồi, cậu nên về nhà nghỉ ngơi đi."

"Vâng, cảm ơn ông. Vậy cháu xin phép." Như một thói quen ở thế giới cũ, tôi chào ông lão cẩn thận rồi đi về với mấy cuốn sách cơ bản về phép thuật trong cái balo của Braz. Sựng lại một chút tôi nhớ ra lời dặn của cô tiếp tân "Nhưng mình được cho mà nhỉ, chắc không sao đâu."

Khi tôi ra khỏi cổng để trở về thì có vẻ như hai ông lính canh trước đã được thay ca. Cũng chẳng ai chú ý đến và thế là tôi ung dung ra khỏi cổng hội. Đường phố buổi trưa mang vẻ đẹp thanh bình, ít người đi lại và không khí cũng bớt ồn ào hơn. Mặc dù vậy, vẫn có những nơi duy trì sự nhộn nhịp, và những quán rượu luôn mở cửa chào đón những khách du lịch muốn thưởng thức và thư giãn.

Trên con đường, từ xa xa cổng thành, tiếng những chân ngựa vội vã vang lên làm chao đảo không gian. Đó là những chiếc xe ngựa rất xa hoa, dường như là của quý tộc và thương nhân. Tôi và những người xung quanh phải đứng chờ mất vài phút để họ đi qua. Trong khi đó,tôi nghe được vài tiếng bàn tán.

"Họ đều đến sinh nhật của tam hoàng tử sao."

"Hiển nhiên quá còn gì."

"Rõ ràng là thế mà."

"Đã phải vài chục nhóm người trong suốt một tuần nay rồi."

"Vừa rồi là người của nước nào vậy ?"

"Alplata, ở đại lục Seraphia. Tôi không rõ cho lắm."

"Ai biết được..."

....

Không để ý nhiều đến những dòng chữ vẫn còn hiển thị trên bản đồ Myrteras, tôi tiếp tục bước đi trên con đường trở về lò rèn của Braz.

"Cháu về rồi đây."

Tôi bước vào lò rèn nhưng không thấy ai, một lúc sau mới thấy Braz đi từ nhà trong ra với bộ quần áo sạch sẽ, lịch sự.

"Đợi ta chút." Braz tìm thứ gì đó trong cái tủ dụng cụ "Vì là những ngày đầu tiên cậu đến đây nên chúng ta sẽ đi ăn ở một quán ăn truyền thống."

"Phải rồi, tên cậu là gì nhỉ ?" Braz nói tiếp.

Vì không còn nhớ được tên cũ của mình nên tôi đã sử dụng cái tên Kyle. Cái tên nằm ở trong mấy tấm danh thiếp.

"Được rồi, Kyle, trên đường đến quán ăn ta sẽ giải thích những công việc của cậu trong tháng đầu tiên." Hai người chúng tôi cùng bước ra ngoài. Khi chân chúng tôi chạm đất, tôi cảm nhận ngay thời tiết mát mẻ, cùng với những đám mây trôi lượn trên bầu trời. Tiếng gió nhè nhẹ thổi qua tóc, làm cho không khí trở nên dễ chịu hơn.

"Sau đó thì cậu sẽ phải tự túc tất cả mọi thứ."

"Vâng,cháu hiểu." Tôi gật đầu nhẹ tỏ vẻ hiểu chuyện. Cũng đúng thôi khi mà tôi với Braz cũng chỉ là hai người xa lạ, và tôi cũng không thể bám mãi vào ông ấy được dù có ra sau đi chăng nữa. Bởi cuộc sống trước kia của tôi cũng đã ăn bám cha mẹ của mình quá nhiều dù không muốn điều đó.

Dưới ánh nắng chiều buông, tôi bước bên cạnh Braz trong cuộc trò chuyện trên đường. Tiếng đám đông nhộn nhịp xuyên qua không khí với làn gió mát . Braz, người từng là mạo hiểm giả, nay đứng trước tôi với vẻ ngoài hào quang bí ẩn. Tôi có cảm giác rằng ông ấy không phải là người biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng lại chứa đựng biết bao tâm sự trong lòng.

"Cậu nghe rõ ràng hết cả rồi chứ ? Chiều nay ta sẽ dẫn cậu đi làm quen với nơi này, sau đó những ngày tiếp theo là học cách chiến đấu."

"Vâng." Khi tôi vừa trả lời xong thì cũng đã đến trước quan ăn.

Trước mắt tôi là một quán ăn nhỏ nằm ẩn mình giữa những con đường đông đúc của thành phố Aurathia. Màu sắc chủ đạo của quán là màu xanh lá cây và gỗ nâu ấm áp, tạo nên không gian thân thiện và ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Hai chiếc cửa kính trong suốt được mở rộng, cho phép ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong và làm lung linh những chi tiết trang trí đơn giản nhưng tinh tế.

Một tấm biển hiệu lớn treo trên cửa, viết bằng chữ viết cẩn thận: "Ẩm Thực Hành Trang". Khi bước chân vào, không khí trong quán tràn ngập mùi thơm của các món ăn hấp dẫn. Âm nhạc nhẹ nhàng từ những bản ballad kỷ niệm phát ra từ chiếc hộp nhạc dây cót tràn ngập không gian, tạo nên bầu không khí ấm cúng và dễ chịu. Bàn ghế gỗ được sắp xếp gọn gàng, tạo nên không gian ăn uống thoải mái và riêng tư.

Tôi cùng Braz đi vào và nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến đến. Họ mặc đồng phục phong cách cổ điển với áo xanh nhạt và tạp dề trắng, mang đến cho quán ăn vẻ đẹp truyền thống và thanh lịch. Nhân viên mỉm cười chào đón chúng tôi và dẫn chúng tôi đến bàn gần cửa sổ, nơi có cái nhìn tốt nhất về con phố nhộn nhịp bên ngoài.

Trên bàn đã sẵn sàng menu phong phú với nhiều món ăn đa dạng, từ các món đặc sản đến các món phổ biến và quen thuộc đối với người dân bản địa. Mỗi món đều được miêu tả cụ thể và khá chi tiết. Bảng giá ghi rõ và phải nói rằng giá cả ở đây khá hợp lý, đó là theo như những gì Braz kể với tôi.

Nhân viên phục vụ tận tình hướng dẫn chúng tôi về những món ăn đặc trưng của quán và những món được khuyến nghị. Tôi quyết định thử món ăn đặc biệt của quán - "Thịt gà chiên vàng với rau củ." Braz thì chọn món "Mì xào sallad." Nhân viên phục vụ lấy gọi món của chúng tôi và đưa đi đặt, sau đó quay trở lại với hai cốc nước uống mát lạnh.

Trong thời gian chờ đợi, tôi ngắm nhìn xung quanh nơi này. Phải nói thật rằng, tôi ấn tượng với sự trang trọng của nơi này so với những gì tôi đã tưởng. Nó làm tôi nhớ đến những quán ăn theo phong cách cổ điển ở thời hiện đại.

"Ta nghe nói rằng thế giới của cậu hiện đại hơn thế này rất nhiều. Nơi đó so vói ở đây thì thế nào ?"

"Mỗi nơi đều có một vẻ đẹp riêng, cháu nghĩ vậy. Ví như ở thế giới của cháu, thì nó có vẻ đẹp của ánh sáng sắc màu, mang đến sự ồn ào náo nhiệt hơn là không gian yên tĩnh,thanh bình như ở đây. Quả thực khác xa với cháu tưởng."

"Vậy à, dù sao thì nơi này cũng là thủ đô của một trong những đất nước hùng mạnh nhất. Nhưng nếu cậu đi đến những nơi khác thì sẽ không được thế này đâu."

Những món ăn cuối cùng cũng được đưa ra trước mặt chúng tôi, hương thơm nồng nàn từ từ lan tỏa. Món ăn được bày trí đẹp mắt, tạo nên cảm giác ngon miệng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi và Braz nâng ly nước chúc nhau ngon miệng, sẵn sàng thưởng thức những hương vị độc đáo và trải nghiệm ẩm thực tuyệt vời của quán ăn này.

"Vậy cậu đã có kế hoạch gì chưa, thế giới này nguy hiểm lắm đấy." Braz tỏ ra quan tâm tới tôi.

"Cháu cũng không chắc nữa." Tôi lắc đầu, rơi vào trầm tư "Nhưng cháu nên làm gì hay đi đâu để có đủ sức mạnh cho việc đi vòng quanh thế giới vậy ?"

"Ở cái thế giới này thì chẳng có gì là đủ cả, chỉ có thể luôn cảnh giác hết mức để sinh tồn mà thôi." Braz thở dài "Nhưng ít nhất thì ta vẫn có thể cho cậu vài lời khuyên hữu ích và những mối quan hệ tốt."

"Cảm ơn bác." Nói rồi tôi mở tấm bản đồ ra,bắt đầu xác định lộ trình của mình. Nhưng tôi chưa hiểu nhiều về thế giới này,nên đã đưa tấm bản đồ cho Braz "Bác biết con đường tối ưu nhất để đi qua các địa điểm này không ? Cháu vẫn khá mông lung về mấy nơi này."

Braz nhìn một hồi, gật gù tỏ vẻ hài lòng với độ chính xác của bản đồ, nhưng hình như ông ấy không thấy được các chức năng khác của nó. Rồi Braz chỉ cho tôi những nơi được đánh dấu. Theo như những gì mà Braz nói. Tất cả những nơi đây đều là địa danh lớn hoặc là nơi đặc biệt. Mà gần chỗ tôi nhất, chính là nhà thờ của thánh hội.

"Thánh hội thì dễ vào,nhưng hai điểm còn lại trên Valoria thì khá khó. Phía bên dưới là học viện đế quốc Sylva. Nếu không phải học viên hoặc giáo viên thì cậu không được vào đâu. Điểm phía trên lại là khu lăng mộ anh hùng, cậu cần nằm trong quan chức nhà nước, thánh hội hoặc đã được phê duyệt thì mới có thể đến được."

"Cháu có giấy tờ thân phận của học viên đặc cách và thánh đồ. Bác nghĩ như vậy đã đủ chưa ?" Tôi lấy hai tấm thẻ ra.

"Ồ, xem ra nhà tiên tri đã chuẩn bị sẵn cho cậu." Braz không mấy ngạc nhiên. "Như vậy thì được, cậu có thể làm việc của mình một cách thoải mái rồi đấy. Nhưng nếu có đến điểm tiếp theo, hãy tới học viện Sylva, vì một tháng cũng không thể bù đắp được bao nhiêu thiếu sót của cậu nên một môi trường học tập sẽ là khởi đầu tốt."

Và thế là tôi đã quyết định học viện Sylva sẽ là điểm đến tiếp theo sau một tháng huấn luyện với Braz.

Sau bữa ăn no căng, ánh chiều buông xuống những con phố nhỏ. Braz dẫn tôi đi qua những ngõ hẻm và con phố đông đúc, cuối cùng đưa tôi đến một quảng trường tại phía Tây thành phố.

Nơi này hiện diện một hội chợ lớn, nơi mà đám đông sôi nổi, sự kết hợp hòa quyện giữa âm nhạc, tiếng cười, và những tiếng đồng xu đang chuyển tay. Cảnh tượng này đúng như những gì tôi từng thấy trong các bộ phim đậm chất phiêu lưu. Gian hàng được xếp đầy đủ, trưng bày hàng hoá đa dạng từ những loại trái cây tươi ngon cho đến các đồ trang sức lộng lẫy, và những món đồ rèn lạ mắt.

"Thành phố này có 4 quảng trường lớn và đây là Hội chợ thường niên của quảng trường Tây." Braz giải thích trong bầy không khí sôi động của con người. "Nơi này hội tụ đầy đủ mọi loại mặt hàng, diễn ra mỗi hai lần trong tháng. Cậu có thể tìm gần như mọi thứ ở khắp nơi trên thế giới từ đây. Cũng có thể làm quen với những thương nhân tự do hoặc hội thương nhân Hoàng Kim."

Hai người chúng tôi dừng lại ở một gian hàng khoáng vật, cũng là điều hiển nhiên khi đây là nơi hội tụ các thợ rèn trong thành phố. Tôi nhìn thấy bóng dáng thân quen, hoá ra là người đàn ông mà tôi nhìn thấy trong hội mạo hiểm giả.

"Dô, lâu rồi không gặp. Ông vẫn khoẻ chứ, Braz. Lần này tôi có nhiều hàng mới đây, phải ủng hộ nhiệt tình nha, haha."

"Được rồi, lấy cho tôi toàn bộ Mithril mà anh có."

"Ông may mắn đấy,mấy ngày này tôi tìm được một lô rất có chất lượng. Là loại tốt nhất từ trước tới giờ."

"Lần nào mà anh chả nói với tôi như vậy hả, Alaric nịnh hót ?"

"Ơ kìa, ông bạn già. Sao lại nói vậy chứ ?" Alaric lấy ra túi quặng trông có vẻ khá nặng và trao đổi với mười đồng bạch kim trên tay Braz.

"Cháu không nghĩ bác lại có nhiều tiền thế."

"Cũng thường thôi.Ở đây nghề rèn phổ biến mà." Braz quay về phía tôi "Cậu có thể ở lại đây thăm thú vài thứ, ta sẽ trở về nhà để làm việc tiếp. Nếu có khó khăn gì cậu có thể nhờ Alaric, cậu ta khá tốt bụng đấy."

Vậy là tôi quyết định ở lại, dừng chân trước một gian hàng lớn bày bán trang phục của một cô gái ăn mặc như một vị quý tộc vậy. Nhưng đã có kha khá con người đứng chờ, tôi nghe được rằng đó là gian hàng của các thương nhân Hoàng Kim.

"Có lẽ mình lên đến chỗ khác." Tôi nghĩ.

Loanh quanh một hồi, tôi chẳng tìm thấy thứ gì vừa mắt hay đáng mua. Nhưng rồi một gian hàng nhỏ thuộc về hai đứa trẻ chừng mười hai mười ba tuổi ăn mặc bẩn thỉu thu hút sự chú ý của tôi. Dường như họ là hai anh em.

Tò mò, tôi tiến lại gần và hỏi: "Này, hai đứa. Sao lại ngồi đây bán hàng vậy?"

"Dạ ,bọn em bán hàng để kiếm tiền chưa bệnh cho mẹ." Đứa bé trai đưa ra trước mặt tôi mâý món đồ bám bụi đất, nói với giọng cầu khẩn "Anh ơi, những thứ này đều là đồ cổ bọn em mang ra từ di tích đấy ạ. Anh mua giúp bọn đi, bọn em sẽ lấy bất cứ giá nào."

Cánh tay xước xát của đứa trẻ bấu lấy tay tôi. Điều này làm tôi có chút mềm lòng. Nhưng mà tôi vẫn phải xem xét những thứ đồ này trước khi lấy về.

"Những món đồ này đều không phải là do mấy đứa tự lấy, đúng chứ ?" Tôi nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt nghi ngờ.

Đứa bé trai cúi đầu. "Vâng,cha mẹ em từng là một nhà thám hiểm, đây đều là những thứ họ tìm được ạ. Nhưng em chắc chắn đây không phải đồ ăn trộm đâu !"

Tôi không nói gì, bắt đầu xem qua mấy món đồ được để trên tấm vải bám bụi. Liếc nhìn một lượt, tôi tò mò cầm lên một tấm thẻ nhựa đã bị thời gian bào mòn không ít.

"Tên của hai đứa là gì ?" Tôi hỏi

"Em tên Gram, còn em gái của em tên Linn ạ."

Rồi tôi lại cầm lên một cục rubik loại bốn nhân bốn vẫn còn chút màu vẫn còn chơi được. Thấy rằng có thể làm món đồ giải trí, tôi lấy một đồng vàng ra trả cho chúng "Anh không có tiền lẻ, nhưng cũng không cần trả lại đâu. Hãy lấy số tiền này đi chữa bệnh cho mẹ nhé."

Thế là hai đứa trẻ vội cúi đầu rồi cảm ơn trước tôi một cách rối rít.

Với cục rubik trên tay, tôi tung hứng lên cao trên đường trở nhưng rồi bỗng nhận ra điều gì. Tôi quan sát cục rubik, sờ lấy từng góc cạnh của nó một cách cẩn thận. Rồi tôi quay lại hỏi mấy đứa trẻ trước khi chúng kịp dọn đi.

"Này, mấy đứa có chắc chắn là thứ này không phải hàng ở chợ chứ."

"Vâng, bọn em đảm bảo là không phải ạ."

Ngay lúc đó tôi đã có một phỏng đoán rằng thứ đồ này đến từ một nền văn minh hiện đại, bởi vì cục rubik ấy không thể làm ra bởi công nghệ và kiến thức của con người hiện tại trong thế giới này được. Và thế là tôi hỏi tiếp.

"Thế hai đứa còn món đồ nào được lấy ra từ cùng một nơi với cục này không."

"Toàn bộ đều lấy từ cùng một chỗ ạ. Em xin đảm bảo."

Tôi liếc nhìn lại thật kĩ mấy lượt, rồi để ý một cục gỗ hình hộp chữ nhật rất hoàn hảo, và không một vết xước. Tôi chắc chắn nó được làm từ công nghệ hiện đại mà ra. Sờ lấy một lúc, tôi phát hiện đó là một cái hộp, bên trong là một chiếc nhẫn trông đúng chuẩn hiện đại và một thứ khác có dạng hình trụ vuông,ở đầu trên có một phần lõm hình tròn khá nhỏ. Xác định được giá trị của chúng,tôi lấy ra thêm bốn đồng vàng để mua toàn bộ chỗ còn lại, nhưng hai đứa trẻ chỉ nhận thêm một đồng từ tôi và chúng từ chối nhận số còn lại bằng mọi giá. Như vậy, tôi đã giúp hai đứa trẻ nhanh chóng được về nhà.

Tối hôm đó, ngay sau khi từ hội chợ trở về, tôi lấy phần bánh mà Braz mua cho mình lên trên phòng ngủ. Dưới ánh đèn từ những viên tinh thể ma thuật, tôi kiểm tra lại những món đồ mà tôi mua được, đó đều là những thứ khá thú vị. Tôi tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết và phát hiện ra chúng đều là những món công nghệ tiên tiến, vượt trội hơn cả những gì tôi từng thấy trên Trái Đất. Dù không biết đã bám đất bao lâu nhưng khi rửa sạch thì trông vẫn như mới, cứ như thể chúng làm từ một loại hợp kim ma thuật vậy.

Tôi chọn ra một số món đồ mà tôi cảm thấy có thể sử dụng được: một chiếc nhẫn, một vật thể hình trụ, và một chiếc đồng hồ. Đầu tiên là vật thể hình trụ, tôi đã vô tình tì tay lên cái nẫy cảm biến ở phần giữa khiến một bộ dụng cụ đa năng hiện ra; tôi cá chắc rằng nó sẽ rất hữu ích trong tương lai. Tiếp theo, chiếc điện thoại - ban đầu tôi không nhận ra nó, nhưng khi tôi nhấn nút nguồn, nó bật lên và hoạt động tốt; tuy nhiên, tôi vẫn cần khám phá nó kỹ hơn sau vì không biết mật khẩu. Cuối cùng, đến lượt chiếc đồng hồ, tôi phải dành một chút thời gian mở ra; khi bật, một loạt thông báo xuất hiện trước mắt tôi.

[Chào mừng trở lại, Raynon4016 !]

[Đang quét thể trạng của người dùng, xin chờ trong giây lát...]

[Đang quét môi trường, xin chờ trong giây lát...]

[Đang quét tín hiệu không giây...]

[Lỗi không thể truy cập! Đang chuyển qua chế độ offline.]

[Chế độ offline đã được kích hoạt !]

[Cảnh báo pin yếu ! - 0% - Xin vui lòng để thiết bị vào trạm sạc hoặc để mặt đồng hồ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.]

"Ủa, pin yếu rồi à." Tôi cảm thấy khá thất vọng về điều này. Sau đó cất gọn mọi thứ lên trên bàn, rồi vô tình nhìn thấy bầu trời đầy sao, tôi bỗng hoài niệm về quá khứ. Dù cho nó có không mấy tươi đẹp nhưng vẫn còn nhiều điều đáng nhớ.

Thế rồi trong tiếng tắt "bụp" của viên tinh thể ma thuật, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top