Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Viên ngọc hộ thể

Nhã Đan tỉnh lại thấy bản thân đơn độc trong căn phòng rộng lớn mà Nhược Hàn thì đâu mất. Nàng xuống khỏi giường, hối hả chạy đi tìm Y. Vừa ra khỏi cửa, Nàng đã đụng phải người Nàng muốn gặp. Y đưa tay bắt lấy Nàng, lại mất đà xoay một vòng đến khi va vào tường mới dừng lại. Nàng bị một phen hú vía, bầnthần nhìn Y không rời mắt. Còn Y, sau khi đã buông tay, vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nàng: "Làm gì mà hớt ha hớt hải vậy?"

Nhã Đan mỉm cười nhìn chằm chằm vào Nhược Hàn. Nàng nhận ra, hôm nay giọng điệu của Y có đôi chút khác biệt, dịu dàng, từ tốn hơn hẳn. Bỗng chốc, thấy mình được quan tâm hơn trước, Nàng lại cười thầm trong bụng: "Ta... đi tìm chàng! Ta sợ là..."

"Dẫn ta đến nhà cô đi!"

Nhã Đan đang cúi mặt e thẹn lại phải ngước mặt lên, trợn tròn mắt nhìn Nhược Hàn khi nghe thấy câu nói ấy. Trong đầu Nàng hiện lên hàng vạn câu nghi vấn khác nhau. Nhược Hàn mở lời muốn về nhà Nàng quả là điều không tưởng. Nàng không biết phải vui bao nhiêu mới là đúng.

"Có nghe ta nói gì không vậy?"

Nhã Đan cứ như vừa được hoàn hồn sau câu hỏi của Nhược Hàn. Nàng định thần lại, tươi cười gật đầu đồng ý với Nhược Hàn, hớn hở chạy đi trước dẫn đường. Có hàng vạn điều vẽ ra trong đầu Nành, duy chỉ có việc vì sao Nhược Hàn chịu ở lại nhân giới là Nàng chẳng dám hỏi tới. Còn Y, dù biết rõ tâm tư Nàng, cũng không muốn hé ra nửa lời.

Thế là Nhược Hàn theo Nhã Đan về tận nhà. Cha mẹ Nhã Đan hớn hở ra đón, lại vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Nhược Hàn. Nhìn thấy khuôn mặt cau có của họ, nghĩ là họ đang còn bực dọc tên Nhược Hàn giả, Nhã Đan mỉm cười giải thích mọi chuyện, ôn tồn từng lời: "Cha! Mẹ! Anh ấy là boyfriend của con! Còn tên kia chỉ là một tên lừa đảo!"

Nghe được câu nói ấy, cha mẹ Nhã Đan liền thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ mời Nhược Hàn vào nhà. Nhược Hàn từ tốn cúi đầu chào họ rồi mới cùng họ vào trong. Hành động này của Nhược Hàn đã làm cha mẹ Nhã Đan rất hài lòng. Đang đi từng bước nhẹ nhàng, Nhược Hàn bỗng dừng lại, níu lấy tay Nhã Đan: "Nè, boyfriend là cái gì vậy?"

Nhã Đan cúi mặt che đi nụ cười của mình, quyết giữ im lặng không trả lời. Nhược Hàn chau mày nhìn Nhã Đan, cố dùng thiên nhãn soi vào tâm can Nàng lúc này. Nhưng Y lại chẳng hiểu vì sao thiên nhãn bỗng chốc không phát huy tác dụng.

Ngồi vào bàn ăn, Nhược Hàn đã phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi từ cha mẹ Nhã Đan tưởng chừng như không thể trả lời hết. Nhã Đan cố ngăn cản cha mẹ mình vì sợ lộ mọi chuyện nhưng cuối cùng thì không có câu hỏi nào làm khó được Nhược Hàn. Kể cả việc phải đưa ra những câu trả lời hư ảo nhất về nghề nghiệp, về gia đình, Nhược Hàn cũng đã làm trót lọt.

Tối hôm đó, Nhã Đan dẫn Nhược Hàn đến chốn phòng riêng của mình, hỏi về cuộc nói chuyện buổi chiều. Nhược Hàn vô ưu trả lời lại rằng thiên nhãn của Y có thể nhìn thấu được tâm can của cha mẹ Nhã Đan, Y chỉ là nói theo mong muốn của họ. Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, Y lại hỏi: "Mấy cái mơ ước của cha mẹ cô, sao giống như là muốn ta làm lang quân của cô quá vậy?"

Nhã Đan đang uống nước lại bị câu nói của Nhược Hàn làm cho ho sặc sụa. Nàng bối rối cầm lấy chiếc remote máy lạnh, chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất. Nhược Hàn nhìn theo cái máy lạnh, cảm thấy thoải mái hơn liền cúi đầu cảm tạ Nhã Đan. Nghĩ ngợi một lúc, Y nhẹ nhàng nắm vạt áo của Nhã Đan kéo lên. Nàng hốt hoảng giữ lấy tay Y, đăm đăm nhìn Y mà chau mày. Nhưng Y thì rất bình thản, trả lời ngắn gọn: "Xem vết thương!"

Nhược Hàn triển pháp lực định đưa vào cơ thể Nhã Đan nhưng Nàng lại giữ lấy tay Y, lắc đầu từ chối nhận. Hai người cương nghị nhìn nhau đăm đăm rất lâu. Nhược Hàn bất chợt choàng tay qua lưng Nhã Đan, kéo Nàng vào lòng, để môi mình khẽ chạm nhẹ môi Nàng, truyền cho Nàng một viên ngọc sáng rực. Còn Nàng, bất ngờ đến độ mắt mở trừng trừng, không kịp cảm nhận gì.

Sau cùng, Nhược Hàn buông tay, để Nhã Đan ngồi dậy nhẹ nhàng: "Đó là viên ngọc hộ thể của ta. Có nó, vết thương sẽ mau lành hơn! Trong thời gian này, trừ ta... không được thân mật với nam nhân nào hết! Ta nói rồi đó!"

Nói rồi Nhược Hàn đến ngồi dựa vào tủ, nhắm mắt lại. Nhã Đan hết ơ rồi a, không hiểu những gì mà Nhược Hàn đang làm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top