Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Hoa tuyết

Về đến nhà, vào hẳn chốn phòng riêng, Nhã Đan mới hỏi Nhược Hàn về mọi chuyện. Nhược Hàn vẫn giữ nguyên thế bình tĩnh, tựa đầu vào tường, nhắm nghiền mắt mà đáp trả: "Nguyên khí là lấy từ ta. Mỗi khi nàng làm gì hao tổn sức lực, nguyên khí cũng sẽ hao tổn. Mà mỗi lần như vậy, nàng có nhiệm vụ trả lại cho ta!"

Nhã Đan cau có vùng vằng: "Ta đang muốn hỏi chàng chuyện tên cầm đầu! Là chàng đã giết hắn?"

Nhược Hàn vẫn thế cũ, mắt vẫn nhắm nghiền, đắn đo một lúc, rồi lại trả lời ngắn gọn: "Có lẽ!"

Nhã Đan tỏ rõ sự căng thẳng, bước xuống khỏi giường, xích lại gần Nhược Hàn: "Chàng không phải là đã dùng một vật vô hình nào đó giết hắn chứ?"

Nhược Hàn không đáp vội, cũng không dùng nhiều lời, chỉ trả lời ngắn gọn vừa đủ, rất đủ: "Đúng!"

Nhã Đan sụ mặt liếc nhìn Nhược Hàn tức tối, đẩy mạnh người Y, leo tót lên giường lấy tấm chăn che kín mặt. Nhược Hàn cũng chẳng màng chẳng hỏi Nàng thêm tiếng nào, cứ bình thản nhắm nghiền mắt ngồi đó...

Sáng hôm sau, một đoàn năm người cảnh sát đến Bạch gia để hỏi chuyện. Nghe thấy họ triệu gọi Nhược Hàn, cha mẹ Nhã Đan liền hốt hoảng nhìn nhau. Nhã Đan uể oải xuất hiện, càm ràm về sự ồn ào của họ. Rồi Nàng bất giác nhận ra, người cầm đầu trong số họ là chàng trai Nàng đã gặp trên máy bay, Tưởng Thiên Vũ. Nàng còn nhớ như in, anh ta có khuôn mạo giống hệt Ngọc Nhẫn, khác một điều là trên cổ anh ta có một hình săm hoa tuyết màu xanh, thứ mà Nhẫn không có.

Nàng tươi cười chỉ tay về phía chàng trai: "Tưởng Thiên Vũ? Anh chưa chết sao? Lại còn là một sĩ quan? Không phải phi công sao?"

Tưởng Thiên Vũ mỉm cười, nhún vai nghiêng đầu nhìn Nhã Đan. Anh ta vốn là một phi công cũng là một sĩ quan quân đội, đã tu nghiệp thành một viên cảnh sát thực thụ, chuyên truy lùng những mối đe dọa của xã hội. Anh ta tìm đến Bạch gia là để điều tra Nhược Hàn vì nghi ngờ liên quan đến cái chết của tên cầm đầu bọn du côn kia. Nói đến công việc, Tưởng Thiên Vũ lại trở thành một kẻ lạnh như băng, không màng đến cảm tính.

Cha mẹ Nhã Đan chau mày nhìn Nàng vì lo sợ trước mối đe dọa bị mang tai tiếng, họ đã mắng Nàng thật lớn tiếng. Bọn người Tường Thiên Vũ tủa ra đi tìm xung quanh nhà rồi lại tụ lại sau đó không lâu. Nhược Hàn không có trong nhà, họ đành tản mạn ra khắp nơi để tìm. Nhã Đan thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Vũ cúi chào Nàng và cha mẹ Nàng hẳn hòi rồi mới ra về. Anh ta hẹn Nàng vào một ngày đẹp trời sẽ cùng Nàng trò chuyện, uống trà, sẽ kể cho Nàng nghe về hậu truyện của chuyến bay hôm ấy. Nàng vui vẻ đồng ý ngay, cốt lõi cũng là để trả ân tình ngày trước anh ta đã cứu vớt mình. Sau cùng, Nàng gập người thật sâu, cảm ơn Thiên Vũ hết lời.

Cả ngày hôm đó, Nàng cũng không thấy bóng dáng Nhược Hàn đâu.

Khi ấy, trời mùa đông rất lạnh, lễ giáng sinh đang gõ cửa đến từng nhà nhưng Nhã Đan lòng nặng trĩu chẳng vui. Phố lên đèn là lúc Nàng rảnh rỗi để tâm hồn thanh thản đôi chút. Nàng đơn độc rảo bước trên đường, lần đầu tiên trong đời Nàng làm việc ấy một mình, đảo mắt nhìn thoáng qua hạnh phúc của người khác, khẽ mỉm cười chúc phúc cho họ. Nàng xoa nhẹ hai cánh tay mình, khẽ chà xát hai bàn tay vào nhau, thở từng hơi vào lòng bàn tay. Nhưng rồi Nàng nhận ra, Nàng đang cố làm cho bản thân mình thêm lạnh, lạnh cả cơ thể, lạnh cả tâm can.

Con đường bất chợt nhộn nhịp hẳn, ai nấy đều ngước mắt lên trời đón những hạt tuyết đầu tiên. Nàng cũng vậy, tươi cười đưa tay ra hứng những hạt tuyết nhỏ bé ấy. Nhưng rồi, chúng lại vội vã tan trên tay Nàng như lẽ thường ở đời: vạn vật rồi sẽ trở về thuở sơ khai của nó. Nàng mỉm cười miễn cưỡng, nhìn lòng bàn tay luyến tiếc.

Bỗng, một hạt tuyết to hơn hẳn những hạt tuyết khác rơi vào lòng bàn tay Nàng. Nó không chỉ to hơn mà còn đặc biệt hơn. Nó có hình thù, hình một bông hoa nhiều nhánh, giống như những bông hoa tuyết Nàng hay thấy trên tạp chí báo đài. Nàng ngắm nhìn nó rất lâu, rất lâu, nó vẫn không bị tan đi như những hạt tuyết khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top