Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Hoa tuyết (2)

Bất giác, Nhã Đan nắm chặt hạt tuyết ấy vào lòng bàn tay, xoay người nhìn dáo vát xung quanh, cố tìm kiếm bóng dáng Nhược Hàn rồi lại cúi mặt thất vọng. Chợt, Nàng cảm nhận được một bóng dáng quen thuộc như đang hiện diện ngay trước mặt. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, đích thị bóng dáng ấy là của người Nàng đang muốn tìm, là Nhược Hàn bằng xương bằng thịt.

Nhược Hàn xoay lưng lại với Nhã Đan, ngước mắt lên trời nhìn những hạt tuyết rơi ngày càng dày. Y thở mạnh một hơi, lại quay lại nhìn Nhã Đan, thỏ thẻ: "Ta có thể biết không? Nàng đang nghĩ gì?"

Nhã Đan đang cất hoa tuyết vào túi, lại phải liếc mắt sang Nhược Hàn khi nghe thấy câu hỏi ấy. Có gì đó không hề ổn, Nhược Hàn có thiên nhãn nhìn thấu mọi sự, cũng có lúc không biết người khác đang nghĩ gì? Nghĩ đến đó, Nàng chau mày hỏi lại: "Chàng sao vậy? Thiên nhãn đâu rồi hả?"

Nhược Hàn cúi mặt im lặng không trả lời bởi chính Y cũng không biết vì sao lại như thế. Nhã Đan cười với ánh mắt đỏ hoe ngấn lệ, rồi lại mím môi nhìn Y. Nàng bước sang một bên, ngước mắt lên trời cao, thả từng làn khói lạnh vào không khí: "Nhược Hàn! Chàng về Hàn Băng quốc đi! Nơi đây không thuộc về chàng đâu! Những gì chàng cho ta mượn, ta sẽ trả lại tất cả!"

Nhược Hàn nhìn Nhã Đan một lúc lâu, lại cúi mặt không nói gì, lẳng lặng ẩn mình đi để Nhã Đan không còn nhìn thấy nữa. Lúc ấy, những giọt nước mắt của Nhã Đan mới âm thầm rơi xuống. Nàng nuốt trọn nỗi buồn, một mình đối diện với cô đơn. Nhược Hàn vẫn ở đó, chứng kiến toàn bộ, lại chẳng có cách nào sẻ chia cùng Nhã Đan, đành quay lưng bỏ đi.

Nhã Đan trở về nhà nhưng trong lòng vẫn lâng lâng buồn tủi. Nàng cầm hoa tuyết trên tay, ngắm nhìn nó mãi. Nó không những không tan, lại còn có thể lưu lại hơi ấm của Nàng. Nàng chẳng dám giữ nó khư khư bên mình nên đã gắn chặt vào nó một mắt xích, đeo lên ngăn đá tủ lạnh để mỗi ngày có thể nhìn thấy nó mà không sợ nó tan chảy rồi biến mất.

Ba ngày sau đó, Nàng nhốt mình trong phòng, mặc kệ bọn cảnh sát mỗi ngày đều đến tìm. Nàng đã tự tay may nên một cái gối hình hoa tuyết. Bao lần bị kim đâm, kéo cắt trúng tay chảy cả máu, Nàng vẫn không từ bỏ, cố hoàn thành tác phẩm của mình. Đến lúc vết thương trên tay nhiều đến độ không đếm xuể nữa, Nàng mới nhận ra, cái gối đã in đầy máu của mình. Nàng mếu máo dừng mũi kim, quay mặt đi nơi khác không nhìn cái gối nữa, lòng thầm trách bản thân vô dụng, rồi lại lẩm bẩm một mình: "May để làm gì chứ? Người không có, thì tặng ai đây? Nhược Hàn, chàng đang ở đâu? Có còn kề cận bên ta hay không vậy?"

Nhược Hàn bỗng hiện thân ra ngay trước mắt Nàng. Nàng vui mừng đến phát điên lên, nhưng lại vờ như không nghe không thấy, tiếp tục việc của mình. Nhược Hàn nắm chặt lấy cổ tay Nàng, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Nàng: "Không biết làm thì thôi đi!"

Nhã Đan sụ mặt thở dài, ngẩng đầu nhìn Nhược Hàn đăm đăm. Nhược Hàn buông tay, quay mặt đi nơi khác. Y lại ngồi xuống đó, lại nhắm mắt dựa đầu vào tường như những ngày trước kia đã cùng với Nhã Đan trong căn phòng này.

Sáng hôm sau, chỉ còn mỗi Nhã Đan trong phòng, Nhược Hàn đã đi đâu mất, bọn cảnh sát cũng không ghé nhà tìm. Nhã Đan bắt đầu lo lắng, nghĩ ngợi đủ điều. Cuối cùng, Nàng quyết định chạy đến sở cảnh sát.

Đúng như Nhã Đan đoán, đích thực là Nhược Hàn đang ở đó. Tối hôm qua khi Nàng vừa ngủ, Y đã tìm đến sở cảnh sát một mình, không lên tiếng, chỉ đứng trước ngõ, chờ người ta ra bắt mình. Đã bảy giờ đồng hồ trôi qua, cảnh sát vẫn không điều tra được gì. Nhược Hàn chỉ im lặng và im lặng.

Nhã Đan đứng ngoài chờ mà trong lòng sục sôi như lửa đốt. Nàng quyết định tìm đến Tưởng Thiên Vũ để hỏi chuyện. Anh ta mệt mỏi bước ra, nhìn Nhã Đan lạnh lùng: "Hắn ta là nghi phạm, cô lại thân với hắn ta như vậy, xin xỏ vô ích! Chúng tôi điều tra xong chúng tôi sẽ thả hắn thôi mà!"

Nhã Đan mím môi, nắm lấy tay Tưởng Thiên Vũ, năn nỉ hết lời để được gặp Nhược Hàn. Anh ta gật đầu đồng ý, nhưng thời hạn họ gặp nhau chỉ có năm phút. Dù là miễn cưỡng, Nhã Đan vẫn chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top