Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Bạch y

Vào sâu trong thành, Nàng vô cùng ngạc nhiên trước sự đồ sộ của một  vương quốc băng giá. Thần dân nơi đây không một ai có màu tóc đen thuần túy, mà chỉ có hai màu đặc sắc: hoặc là xanh mát như băng, hoặc là trắng xóa như tuyết. Như vậy, màu tóc xanh ngọc của Nhược Hàn là độc nhất ở nơi đây, không ai khác có được.

Đặc biệt hơn cả, số nữ nhân ở đây ít đến mức chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Càng lạ hơn khi tất cả mọi người có thể sử dụng pháp thuật thành thạo như một trò chơi khiến Nhã Đan hết lần này tới lần khác phải trố mắt nhìn theo bất ngờ.

Bước vào trong cung, Nhã Đan không thể tin vào mắt mình khi đứng trước một tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, tuyệt mĩ như trong tranh. Nàng chỉ biết xuýt xoa khen ngợi bởi sự lung linh huyền ảo của nó: một tòa lâu đài bằng... băng.

Nhiệt độ nơi đây thật khác hẳn với ngoài cung, Nhã Đan cảm thấy lạnh hơn, ôm lấy hai cánh tay mình, run rẩy. Ngọc Nhẫn nhận thấy bước chân Nàng càng lúc càng chậm nên dừng bước, quay lại nhìn Nàng, mỉm cười bước lại gần, cầm tay Nàng, đeo cho Nàng một chiếc nhẫn bằng đá màu đỏ. Nhưng Nàng phủi bỏ tay Nhẫn, xòe bàn tay mình ra: "Đưa đây ta tự đeo!"

Nhẫn lắc đầu nhìn Nàng, từ từ đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Nàng. Chợt, Nhược Hàn từ xa đi tới, chứng kiến câu chuyện của hai người từ nãy đến giờ, Y giật lấy chiếc nhẫn, lạnh lùng nói: "Chỉ có một lần để nhận, phủi bỏ tức là mất đi cơ hội đó. Đại ca, ca không cần chiếc nhẫn này nữa thì để đệ giữ cho, việc gì phải đưa cho một người không cần đến?"

Nhã Đan nhìn Nhược Hàn tức tối, bước đến gần Y, nhìn Y thật tường tận: "Tuyết Nhược Hàn! Tướng mạo đẹp đẽ như vậy, không ngờ, lại là một kẻ cao ngạo khó ưa!"

Nhược Hàn nãy giờ quay mặt đi nơi khác, hết đeo nhẫn vào rồi thì chỉnh lại tay áo mình, không hề quan tâm đến người bên cạnh, cũng chẳng nhìn qua Nàng lần nào. Còn chưa nghe xong câu nói đó, Nhược Hàn đã bỏ đi một mạch không quay đầu lại.

"Nó là như vậy! Lạnh lùng đúng như cái tên của nó! Nàng đừng bận tâm!"

Nhã Đan cúi đầu cười mỉm trước lời nói đùa của quốc vương. Sau đó, Nàng theo sự chỉ dẫn của người hầu, đến thư phòng để thay đồ.

Trong thư phòng có bao nhiêu là bộ y phục xinh ngất ngưởng nhưng cũng lại chỉ có hai màu đặc trưng đó. Nhã Đan thở dài, quay lưng lại với cái tủ áo, ngồi bệt xuống thành tủ. Chợt, đập vào ánh mắt Nàng, phía đối diện, có một bộ y phục trắng không giống với những bộ y phục trắng khác, bởi nó lấp lánh ánh kim sa, nhẹ nhàng đường hoa sóng lượn màu xanh mát, được treo riêng biệt. Hẳn, đây là một bộ y phục rất đặc biệt mới được đặc cách như thế.

Nhã Đan diện nó lên người, tay áo mỏng tênh không đủ để che đi bờ vai nhỏ nhắn của Nàng. Nó còn vô tình để lộ ra đôi xương đòn mềm mại ẩn chứa nét đẹp mong manh, nhưng lại quyến rũ, gợi cảm đến mê lòng.

Nhược Hàn thực sự bị nét quyến rũ mong manh của Nàng mê hoặc. Bước đến cửa phòng, nhưng Y lại đứng như trời trồng, nhìn ngắm Nàng tươi cười trước gương, lòng thổn thức chẳng thể nói thành lời. Miệng Y lắp bắp, khẽ thì thào: "Lạc Nhi!"

Nhìn thấy bóng dáng Nhược Hàn từ trong gương, Nhã Đan vui vẻ quay mặt lại, khoe ra bộ y phục mà Nàng đang mặc. Lần này, Y không tỏ ra lạnh nhạt nữa, mà là rất tức giận, mắng Nàng thật lớn tiếng: "Tại sao ngươi dám mặc bộ này? Bộ nào ở đây ngươi cũng có thể tùy tiện chọn một cái nhưng bộ này thì không được! CỞI RA MAU!"

Nhã Đan le lưỡi tinh nghịch với Nhược Hàn, trộm lấy một đôi khuyên tai, rồi bỏ chạy thật nhanh ngay trước mắt Y, nhất quyết không trao trả bộ y phục mình đang mặc. Nhược Hàn một mực đuổi theo Nhã Đan. Nhưng khi nhìn thấy Nàng quay lại tươi cười với mình, Y lại chùn bước, chẳng thể đi tiếp.

Nhã Đan dừng lại trước một cái hồ, soi mình xuống đó, đeo vào đôi khuyên tai lúc nãy. Nàng như vừa hoàn thiện nét đẹp còn thiếu của mình. Đôi khuyên tai phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh như ánh sapphier đẹp tuyệt mĩ nhưng cũng không làm mờ đi nụ cười của Nàng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

Nhược Hàn chợt nhớ về quá khứ, nhớ về chủ nhân của bộ y phục đó. Y đau lòng không thể nói thêm được gì, lạnh lùng quay lưng bỏ đi, không nhìn Nhã Đan lần nào nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top