Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Ước mơ

Nhã Đan diện hẳn bộ y phục ấy đến thần điện gặp Ngọc Nhẫn. Nàng bước vào diễm lệ như một công chúa. Bao nhiêu ánh nhìn trong điện, cả nam và nữ nhân đều không thể rời mắt khỏi Nàng. Cả quốc vương đang ngồi trên ghế vàng cũng phải đứng dậy, thổn thức vì nụ cười sáng ngời như ánh bình minh của người con gái ấy.

Nàng bước đến bên Ngọc Nhẫn, nhún người e lệ chào. Ngọc Nhẫn cứ nhìn Nàng say đắm, chẳng còn nhớ gì tới mọi chuyện triều chính dưới kia. Cho đến khi Nhược Hàn xuất hiện, đưa kiếm ra trước mặt đại ca mình: "Quốc vương! Đây là thần điện, mong ngài giữ quy tắc!"

Ngọc Nhẫn chạm vào cây kiếm, nhìn qua Nhược Hàn, thở dài: "Đệ nói thì nói có cần phải chĩa kiếm vào mặt ta thế không? Không có quy tắc là đệ đó!"

Nhược Hàn rút kiếm về, lại chĩa vào cổ của Nhã Đan. Lần này, Y không nhìn Nàng: "Xuống dưới! Đây không phải là chỗ cô có thể tùy tiện đứng!"

Nhã Đan lách người sang một bên, ra xa cây kiếm, tiến đến trước mặt Nhược Hàn, nghiêng đầu hỏi ngây: "Nhược Hàn, ta ở đây mà, huynh nói chuyện với ai ở hướng này vậy?"

Nhược Hàn lạnh lùng nhìn thẳng vào ánh mắt của Nhã Đan. Chỉ một lát sau, Y thu kiếm về, nắm lấy tay Nàng kéo ra khỏi thần điện. Đến một hồ băng, Nhược Hàn buông mạnh tay Nhã Đan làm Nàng ngã nhào xuống đất. Nàng khóc lóc than đau, Nhược Hàn cũng không mảy may nhìn đến. Y quay lưng lại với Nàng, lạnh lùng nói: "Thần điện không phải là nơi cô muốn đến thì đến! Tốt nhất, yên vị một chỗ đi, xong việc sẽ có người đưa cô về nhà!"

Nói rồi, Nhược Hàn bước đi. Nhã Đan đứng dậy phủi đi lớp tuyết bám trên áo, bĩu môi, hứ một tiếng. Nhược Hàn nghe được, quay lại nhìn, Nàng chẳng e ngại, vênh mặt, liếc nhìn Y. Nhưng Y chẳng màng, quay lưng đi một mạch.

Nàng cứ thế mà tung tăng bước đến phía trước, thăm thú đó đây trong cung điện. Đi đến một bãi cỏ phủ đầy tuyết, Nàng gặp con bạch mã của Nhược Hàn đang hì hục phủi bỏ lớp tuyết dày trên cỏ. Nàng tươi cười bước đến xoa đầu nó: "Bạch mã! Chẳng phải ngươi là tôi tớ của tên Tuyết Nhược Hàn sao? Sao ngươi lại không ăn tuyết chứ? À...hay là ngươi cũng ghét hắn giống ta? Nếu đã là vậy, để ta giúp ngươi loại bỏ hắn nhé!"

Nhã Đan ngồi xuống, dùng tay phủi bỏ lớp tuyết dày. Đám cỏ lộ diện, một màu xanh mát tươi trong cũng hiện ra. Thì ra ở nơi lạnh lẽo này, vẫn còn có sinh thể mang màu sắc khác. Nàng mỉm cười đứng lên, xoa đầu nó rồi bỏ đi nơi khác.

Khi con ngựa đã no căng bụng, nó bắt kịp Nàng, địu Nàng lên lưng, hú hí âm vang, dẫm bước bay lên trời. Nàng hân hoan để tiếng hét của mình hòa vào không trung bởi ước mơ của Nàng là được lạc vào một thế giới thần tiên và  được bay lên bầu trời cao của nó, nay đã thành sự thật.

Con ngựa đưa Nàng đến một vách núi. Nơi đó có vô vàn loài hoa đủ màu sắc nở rộ, nhưng mỗi loài không có đến nổi mười hoa. Tuy vậy, nơi đây cũng xem như đánh dấu cho việc còn có sắc thái khác tồn tại ở vương quốc này. Nàng khẽ chạm vào bông hoa màu tím nở rộ nhất ở đó, nó liền phát sáng, biến thành một cô bé xinh tươi, chừng mười bốn mười lăm tuổi, tóc tím như cánh hoa, da trắng như nhụy hoa và y phục xanh như màu lá. Cô bé nghiêm nghị: "Hoa ở đây, không ai được hái!"

Nhã Đan sụ mặt nhìn, cô bé liền biến lại thành bông hoa. Nàng trở lại với con ngựa, vuốt ve nó, chỉ tay vào mặt nó: "Ngươi đó, dẫn ta đến đây, cũng không chạm vào được cái gì, nếu chỉ nhìn không thì chán lắm! Mà nè, ngươi dơ quá rồi đó! Dẫn ta đến hồ nước, ta tắm cho ngươi!"

Con ngựa lại hí lên thật lớn, đèo Nàng lên lưng, bay đến Sương Mai hồ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top