Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Chiếc nhẫn băng thuật

Nhã Đan trở về mà lòng hớn hở tơ tưởng tới Nhược Hàn đến tận trưa hôm sau mới chịu xuất đầu lộ diện trở lại.

Trong lúc đi lang thang trong cung điện, Nàng vô tình gặp Ngọc Nhẫn ngồi uống trà, chơi cờ một mình dưới một gốc băng thụ to tướng. Nàng rón rén bước đến gần, liếc nhìn vào bàn cờ rồi khẽ lấy một quân cờ, bất ngờ chiếu tướng chàng.

Ngọc Nhẫn ngước mặt nhìn lên, vui mừng khi thấy trước mắt mình là Bạch cô nương mà mình mong mỏi. Chàng đứng dậy, kéo Nhã Đan vào lòng. Nhã Đan lại mãnh liệt đẩy ra, xoa hai cánh tay mình, run cầm cập than lạnh. Ngọc Nhẫn tháo ra chiếc nhẫn, nắm lấy tay Nhã Đan rồi đeo vào cho Nàng. Ngay lập tức, Nàng không còn lạnh, lại có thể tùy ý điều hòa nhiệt độ cơ thể mình. Nàng thích thú nhắm mắt cảm nhận ma thuật tràn ngập trong cơ thể.

"Đây là chiếc nhẫn băng thuật, là một nửa sinh mạng của ta. Đeo nó vào, nàng có thể sử dụng ma thuật dễ dàng nhưng mà chỉ dùng vào việc tốt thôi! Nếu là việc xấu, nàng ngay lập tức sẽ bị nó bài trừ, có thể mất cả mạng!"

Nhã Đan cứ đăm chiêu vào Ngọc Nhẫn, chăm chú từng lời mà chàng nói. Dù mọi lời nói đã xong xuôi, Nàng vẫn không thôi nhìn đối phương. Nàng nghiêng đầu ngây ngô: "Quốc vương! Ta vừa nhận ra một điều! Từ lúc ta gặp ngài đến giờ, ta chưa bao giờ thấy ngài cười, dù tính cách của ngài không lạnh lùng như tên Nhược Hàn kia! Tại sao?"

Ngọc Nhẫn nhìn Nhã Đan khó hiểu. Có thể, ở cả thảy vương quốc này, nụ cười với họ là một điều huyền bí khó gặp được, bởi họ không chỉ lạnh lẽo ở bên ngoài mà còn lạnh nhạt tận bên trong.

"Cười...sao?"

Nhã Đan gật gù đầu, cười một cái thật tươi với Nhẫn rồi lấy tay chỉ vào bờ môi của mình. Nhẫn lại đứng dựng, không thể tập trung vào bài học khi thấy nụ cười của Nàng. Nó như ánh mặt trời sáng láng, làm tan chảy khối băng nhỏ trong tim Nhẫn.

Ngọc Nhẫn cúi người, cố mò tìm cảm giác nơi bờ môi ấm áp kia...

Nhã Đan bỗng nhắm mắt nhắm mũi, hét toáng lên. Ngọc Nhẫn giật mình mất đà chúi người về phía trước, môi thình lình chạm vào môi Nàng. Chẳng hiểu sao Nhã Đan lại ngất đi ngay lúc đó. Nhẫn hốt hoảng đỡ lấy Nàng, bấm vào nhân trung của Nàng. Nhã Đan ti hí mắt nhìn Ngọc Nhẫn, thì thào như mê sảng: "Vừa rồi... là gì?"

Ngọc Nhẫn bối rối đỡ Nhã Đan ngồi dậy, truyền vào người Nàng vài luồng chân khí. Nhã Đan giữ lấy tay Nhẫn, lắc đầu nói không sao. Nàng bỗng giật mình nhớ lại chuyện lúc nãy khiến Nàng hét toáng lên. Tòa thành trước mặt Nàng bỗng hóa băng trong chớp mắt sau cái chỉ tay của Nàng.

Ngọc Nhẫn nghe đến đây mới vỡ lẽ rằng bản thân đã quên chỉ cho Nhã Đan cách sử dụng chiếc nhẫn sao cho đúng. Nhẫn chỉ tay về phía tòa thành: "Nàng nhìn đi, tòa thành đằng kia bị nàng biến thành như vậy, nàng hãy nhắm mắt lại, tập trung hết sức, chỉ được phép nghĩ về việc làm nó trở lại như trước kia..."

Nhã Đan nhắm nghiền mắt, hít thở thật sâu, chau mày nghĩ về tất cả những gì mà nãy giờ Nhẫn đã nói. Nhẫn nhìn vẻ mặt của Nàng một lúc lâu, thì thào vào tai Nàng: "Bây giờ thì mở mắt, xòe bàn  tay trái của Nàng ra, dồn hết những gì nàng nghĩ vào tòa thành, nhẹ nhàng thôi, thật nhẹ nhàng..."

Nhã Đan mở mắt, làm như lời mà Nhẫn nói, múa nhẹ tay mình, tòa thành lập tức trở lại như ban đầu, không còn là khối băng to lớn kia nữa. Nàng cười lớn ôm lấy cổ Ngọc Nhẫn, rồi lại e ngại buông ra, đỏ bừng mặt.

Nàng nhìn trời nhìn đất, ưu tư ngẫm nghĩ gì đó. Nhắm mắt lại, Nàng biến ra hai cây kem đá trên tay mình, tươi cười đưa cho Ngọc Nhẫn một cây. Đương nhiên Nhẫn chẳng biết thứ đó là gì, nhưng cũng vui vẻ nhận lấy.

Nhã Đan cắn nhẹ mép cây kem, rồi rùng mình nhăn mặt, thở một hơi lạnh vào không khí. Ngọc Nhẫn bắt chước làm theo, cảm giác ê buốt lan tỏa vào từng kẽ răng nhưng ngọt lịm vị dâu thơm lừng khiến Nhẫn thích thú, tưởng mình như vừa được tận hưởng tuyệt phẩm của nhân gian.

"Quốc vương! Ngài có thể cho ta biết về con ngựa của Nhược Hàn không?"

Ngọc Nhẫn nhìn Nhã Đan bất ngờ bởi  chuyện đó vốn dĩ chỉ có Nhược Hàn và Nhẫn biết, không ngờ Nhã Đan cũng biết. Nghĩ là do Nhược Hàn đã hé lộ điều gì, Nhẫn vô ưu kể ra tất cả: "Con ngựa đó vốn dĩ là nhị đệ của ta, hoàng tử Tuyết Tường Uy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top