Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Hồ Điệp cốc

Từ khi có được pháp lực, ngày nào Nhã Đan cũng tìm đến Nhẫn để học cách sử dụng nó sao cho đúng. Ở bên cạnh Nhẫn nhưng Nhã Đan chỉ một mực nghĩ về Nhược Hàn. Mỗi lần nhìn thấy Nhược Hàn đi ngang qua thì tim Nàng lại đập loạn nhịp, cúi gầm mặt bối rối. Còn Y, chỉ đáp lại Nàng bằng những cái nhìn lãnh đạm, không lời chào. Mà mỗi lần như thế là mỗi lần Ngọc Nhẫn thêm buồn tủi.

Bây giờ Nhã Đan đã có thể tùy ý bay lượn trên không trung mà không cần đến sự trợ giúp của ai khác. Nàng đã bay suốt mấy ngày chỉ để tìm cho ra vị trí đầu tiên mà Nàng đặt chân lên ở vương quốc này. Nhưng nơi đây chỉ toàn tuyết và băng, thật khó khăn để mà tìm ra một nơi cũng chỉ toàn một màu trắng. Tuy không cảm thấy đói, nhưng Nhã Đan vẫn mang thân xác con người yếu đuối, không thể không ngủ. Khi cơ thể đã mệt nhoài, Nàng nhắm mắt buông xuôi, để bản thân nhẹ nhàng rơi xuống một đỉnh núi băng rồi thu mình ở đó.

Ngọc Nhẫn thấy Nhã Đan đi cũng đã nhiều ngày chưa về nên nảy sinh lo lắng, sai đám quân sĩ ráo riết đi tìm. Nhược Hàn đứng yên ở một góc trong thần điện, lặng lẽ nhìn qua phía đại ca. Rồi chẳng thưa gửi ai, Y bay đi tìm Nhã Đan trong im lặng.

Khi Nhược Hàn tới nơi thì cơ thể Nhã Đan đã bị đóng băng hết một nửa do băng hàn nơi đây cực lạnh, quá sức chịu đựng của một người bình thường. Ngay cả những tuyết thần như Nhược Hàn cũng phải kiêng dè nơi này vì độ lạnh của nó. Cũng may là Nhã Đan đã đeo chiếc nhẫn của một băng thần nên tính mạng tạm thời được an toàn.

Nhược Hàn đã tốn khá nhiều thời gian cho việc dùng ma pháp làm tan lớp băng trên người Nhã Đan. Đến khi băng tan hết, Y cũng đã thấm dầm cái lạnh cắt da ở đây. Rồi Y ẵm Nàng lên tay và đưa về thần điện. Trong lúc mơ màng say ngủ, Nhã Đan cũng đã lờ mờ nhìn ra mình đang ở trong lòng của một người. Nàng thì thào gọi tên Nhược Hàn, rồi lại chìm vào vô thức.

Bay được một đoạn, Nhược Hàn bỗng thấy cứng đờ tay chân, không thể cử động. Biết khó mà bay tiếp, Y ôm chặt Nhã Đan, nhắm nghiền mắt, mặc kệ mọi thứ, rồi rơi xuống cùng Nhã Đan.

Sau khi tỉnh lại, thấy Nhược Hàn đang nằm kế bên mình, Nhã Đan tủm tỉm cười khi biết được mình không hề nằm mơ, người ôm Nàng vào lòng lúc đó, đích thị là Nhược Hàn. Nàng bật người ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh mới biết mình đã lọt vào một u cốc đầy bươm bướm bay, hoa cỏ tươi tốt, xinh đẹp như tiên cảnh. Lạ thay, nơi này lại không hề lạnh như ở thần điện. Mọi thứ nơi đây đều mang màu nguyên thủy của nó, không bị bao phủ bởi tuyết, không cứng đờ vì bị đóng băng.

Nhã Đan tươi cười nhìn sang Nhược Hàn. Nhưng rồi Nàng lại trợn tròn mắt khi thấy vẻ mặt Y tái xanh mà Y thì bất tỉnh. Nàng chạm vào tay Y, Y lại hét lớn tiếng than đau. Dường như tay chân Y đã không còn nguyên vẹn. Có thể lúc rơi từ trên cao xuống, các khớp xương trong cơ thể Y đã gãy vụn ra hết. Nghĩ đến đây thôi, Nàng lại bưng mặt khóc.

Nhã Đan vận pháp lực, cố chữa trị cho Nhược Hàn. Nhưng có vẻ như băng pháp không có tác dụng gì với cơ thể Nhược Hàn, nó chỉ càng làm Y đau đớn hơn. Chợt, Nhã Đan nghĩ đến cái nhẫn của Nhược Hàn. Nàng tháo bỏ cái nhẫn trên tay, đeo vào nhẫn của Y, vận pháp lực một lần nữa, truyền cho Y. Có vẻ như Nàng đã nghĩ đúng, cơ thể Nhược Hàn đã bắt đầu phản ứng mạnh mẽ. Y còn có thể lấy lại ý thức của mình, mở mắt nhìn Nàng.

Nhược Hàn nằm đó, dù đã tỉnh lại, vẫn thinh lặng nhìn Nhã Đan đang nhắm mắt tập trung chữa trị cho mình. Cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Nàng, nụ cười của Nàng, Y lại giật mình, không hiểu vì sao mình lại thấy bóng dáng của Lạc Nhi khi xưa.

Nhã Đan thấy Nhược Hàn mở mắt thì hoan hỉ vô cùng, chưa kịp đưa tay đỡ Y ngồi dậy, Y đã lên tiếng: "Đừng! Nếu cô động vào ta, xương cốt của ta sẽ nguy mất. Trả chiếc nhẫn lại đây, ta sẽ tự trị thương cho mình! Mà ở đây là đâu? Sao lại không có tuyết chứ?"

Nhã Đan sụ mặt tháo bỏ chiếc nhẫn đưa lại cho Nhược Hàn. Bỗng, một con bướm đậu trên vai Nàng, Nàng vội vã đứng dậy giũ áo cho nó bay đi. Nàng không thích bướm vì mùi hôi của nó làm Nàng khó chịu, phấn của nó dính vào áo sẽ giặt không ra. Tuy nhiên, Nàng vẫn thích ngắm nhìn đàn bướm bay lượn như lúc này mà không hề nhàm chán. Nàng đặt tên cho nơi này là Hồ Điệp cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top