Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lê bước trên con đường triền miên bất tận, tuyết trắng bao phủ toàn bộ tuyến đường Seoul. Không còn in rõ bóng lưng tôi trải dài như trước. Nó như đánh dấu sự cô độc hoàn toàn của một nữ nhân không nơi nương tựa. Ba nuôi tôi, người tôi tha thiết gọi tên trong suốt 20 năm trời lại là kẻ ác nhân như vậy. Mọi thứ đau buồn nhất trong cuộc đời tẻ nhạt của tôi, tôi đã cố chôn sâu vào mồ ký ức sâu thẳm của mình.

Đánh mắt về phía hai bên đường, trong sâu tôi còn buồn thảm hơn. Khu ổ chuột này từng là nơi tôi ủ rủ khóc thút thít một mình vào năm tôi 8 tuổi.

Không còn sức sống nào, khi ấy tôi chỉ biết thu mình vào góc khuất khu phố mà lặng nhìn gia đình nhà người ta đi qua, mang sự hưng thịnh ở phía bên kia dòng sông.

Phía xa kia, một dòng sông trong xanh chảy rì rầm theo chiều gió lạnh ngút từ phương Bắc. Một toà tháp đôi thắp lên mình những màu sắc cổ điển diễm lệ khiến tầm nhìn tôi trở lên lu mờ. Mọi thứ quá chói, còn tôi chỉ là kẻ khờ.

Những hạt tuyết trắng cứ rơi, phủ khắp quãng đường dài. Phủ lên cả chiếc áo khoác mỏng của tôi. Và cả trái tim đau nhói này nữa.

Bàn tay tôi dần lạnh ngắt đến không ngờ, tôi cũng chẳng còn đủ sức để đi tiếp nữa. Trong phân vân tôi lúc này chỉ hiện duy nhất hình ảnh một người thôi. Tôi mong anh ấy...tôi muốn ôm lấy anh ấy để nỗi đau vơi đi một phần, Park Jimin.

Cách đó không xa, tại tầng 20 toà nhà cao ốc pha lẫn các sắc màu sang trọng, tao nhã xuất hiện một chàng trai đang sầu tư đưa mắt ngắm về phía xa chân trời. Không khó để nhận diện khoé môi hắn đã ẩn đi theo nước mắt từ lúc nào không hay.

Tzuyu xoay nhẹ nắm chốt cửa phòng, đôi tay giữ chặt tập tài lẫn vốn đóng bụi còn vương vấn vị tanh của máu từ những năm tháng thập kỉ trước. Nữ nhân cười nhẹ với hắn, giấu đi sự lo lắng cô dành cho tôi.

Tuy cô chưa từng chứng kiến cách tôi lớn lên từng ngày trong 20 năm vừa qua. Nhưng qua những lời tâm sự mỏng hoà quyện hương rượu nồng của Jung Kook. Tzuyu biết rằng cô em gái thất lạc của mình bấy lâu luôn sống đúng theo công lý và lẽ phải.

Đôi mắt trầm ngâm đưa về phía tấm ảnh được đóng khung treo ngay giữa căn phòng, đồng thời cô nhẹ nhàng để tập hồ sơ nhuốm máu xuống bàn. Nụ cười trên khuôn mặt thanh tú tuổi hai chín hiện rõ rệt. Hàng mi dẫm lệ mặc cho cố giấu đi bao nhiêu.

" Cô thích bức ảnh đó?"

Giọng Jung Kook khàn khàn, hắn đứng dậy mang theo ly rượu vang nồng mùi về phía Tzuyu. Ánh mắt không đổi, chứa đầy nỗi lo âu cho tôi. Tuy vậy hắn vẫn không bỏ được thói quen trêu ghẹo cô dù đã ba lần bảy lượt tiểu thư người Nhật nổi máu đến tận văn phòng hắn làm lớn chuyện. Hắn đưa ly rượu kề sát bờ môi đỏ mọng của cô. Xong nhất thời bị Tzuyu tránh mặt.

" Jeon Jung Kook " - Cô gằn giọng

" Rồi rồi, tôi không dám làm vậy nữa đâu. Sợ đại tỷ Sana lại hùng hùng hổ hổ đến tận nhà riêng để đánh ghen thì tôi biết xoay sở ra sao? Huh?"

Jung Kook khẽ mỉm cười. Nhưng cả hai đều biết rõ điều đó không làm vơi đi nỗi lòng của hắn.

Hắn muốn ôm lấy tôi. An ủi tôi, thậm chí còn muốn làm những chuyện không nên để con tôi mang dòng họ Jeon.

" Em gái cậu...Chắc hẳn hai anh em thật hạnh phúc khi được bên nhau khôn lớn như vậy. Dù ba mẹ ly hôn những vẫn có thể bên nhau ngày nào hay ngày ấy"

Giọng Tzuyu buồn hẳn, pha lẫn tiếng nấc cụt khẽ vang. Cô không can nổi những giọt lệ đang trào dần ra khỏi mi mắt. Tzuyu bất lực hoàn toàn. Cô đã hối hận vô cùng khi bỏ đứa em ngủ ngon trong chăn bông. Để khi ba gục xuống vũng máu cũng là lúc hai chị em mỗi người một phương.

" Em ấy là Jung Hye. Ngoại hình tuy hơi giống T/b nhưng tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Tuy tôi và em ấy mỗi người một phương nhưng cũng thật may mắn khi em nó lấy được Kim Taehyung...Mối tình 10 năm được đáp trả" - Jung Kook tặc lưỡi, nâng ly rượu lên cao, ngỏ ý cụng ly với Tzuyu nhưng cô không cho phép.

" Thật đáng ghen tỵ...Cả về tình cảm và gia đình của em ấy."

Tzuyu thở dài, càng nhớ cô càng nhói lại. Chỉ mong đừng nghĩ ngợi gì thêm để cô có thể dồn toàn sức vào vụ án này. Nhất định cô sẽ giành lại những gì đã mất. Tiền tài nhà Chou gia, đứa em gái mang họ Park, và cả mối tình đầu ngọt ngào tuổi đôi mươi năm ấy.

" Tzuyu, tôi sẽ giúp cô đoàn tụ với T/b. Hai người xa nhau đủ rồi. Chỉ cần Minatozaki Sana giúp tôi vụ kiện này bằng tiền. Thì không lâu sau cô sẽ là chị dâu của tôi. "

-

Jimin ủ rũ nằm dài trên bàn làm việc. Chứng khoán công ty giảm mạnh, hàng chục hợp đồng bị hủy bỏ không lý do. Ngay cả nhà đầu tư lớn nhất - Kang gia cũng rút đi không thương tiếc. Anh quá mệt mỏi, đôi tay run run cầm tờ hợp đồng cuối cùng, là của tập đoàn Nhật - Minatozaki. Trong phân vân anh chỉ có hai từ " Kí " hay " Không kí"

Jimin mệt mỏi vô cùng, với cả xấp giấy tờ bề bộn ngổn ngang trên bàn làm việc chẳng thể khiến anh bớt đi sự lo toan về mọi mặt. Dù tập đoàn Minatozaki do Sana điều hành chịu 70% chi phí xây dựng và phát triển mỏ vàng Cube. Xong anh vẫn lo lắng về những điều không hay sẽ xảy ra nhờ trực giác của lý trí mách bảo.

Jimin cũng đã từng gặp tổng giám đốc của tập đoàn đó, nhưng ngay lần đầu anh đã không có thiện cảm gì. Có lẽ do cô ta không hề giống một phụ nữ sao?
Cô ta không mảnh mai như bao người thiếu nữ, mỹ nhân kia mà săn chắc vô cùng. Sana không đem lại sự thuỳ mỵ, nết na của một tiểu thư nhà lành đến cho anh. Trái lại từng lời nói cứ như răng đe, nói cách khác là cô luôn mắng anh rất gắt. Dù tuổi tác chênh lệch nhau nhiều.

" Jihyun, cậu đưa tập tài liệu này cho thư kí. Bảo họ là đồng ý ký kết và gặp mặt vào ngày mai"

" Vâng thưa giám đốc điều hành"

Jihyun cúi người nhận tập hồ sơ của anh, tránh ánh mắt sắc bén như dao của nam nhân kia. Rồi đi ra khỏi phòng giám đốc điều hành một cách bình tĩnh.

" T/b à...Sao em không nghe máy?"

Anh thở dài sau những tiếng tút vang hồi vô vọng từ đầu dây bên kia. Jimin vùi đầu, hất hết tập giấy tờ trên bàn, đổ cả ly thủy tinh đầy cà phê lên những hợp đồng bị hủy. Dường như tai họa đã ập đến bên anh.

-

" Tzuyu...Tôi lo cho T/b quá.."

Giọng hắn trầm ấm, mang theo hương ngào ngạt của rượu vang đỏ. Những giọt mồ hôi vô tình lăn trên yết hầu Jung Kook. Ánh mắt gắn cứ đăm đăm nhìn về nơi phía xa bờ sông bị tuyết phủ trắng xoá. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, hắn ôn nhu đưa gần khuôn hài mình.

Còn cô, Tzuyu vẫn giữ dáng vẻ nữ tú ngày nào. Trong lòng nôn nao đến đâu vẫn dửng dưng nhìn về phía tấm ảnh của Jung Kook và em gái hắn. Nhìn về sâu cặp đồng tử nâu óng, dễ dàng nhận thấy hình bóng hắn đang chìm sâu trong những điều tồi tệ.

Thật trớ trêu thay, cả hai chỉ là những vai phụ mờ nhạt để tô lên một kịch bản đầy hấp dẫn của nam chính và nữ chính. Nhưng họ cũng có sức chịu đựng cả thôi. Hiển nhiên sẽ giành lại những thứ đã mất đi trong quá khứ.

" Jeon Tổng , tôi xin mạn phép đi tìm T/b" - Giọng Tzuyu trầm ấm vang vọng cả căn phòng.

" Lục cả thành phố Seoul này cho tôi. Bảo Daniel gọi người đi tìm T/b. Một hẻm cũng không thể bỏ xót. Bằng mọi giá phải đưa T/b về đây."

Jung Kook kiên nghị hẳn, hắn xoay người nhìn thẳng về Tzuyu. In hình ảnh một người đang khá nóng nảy lên cặp mắt long lanh xanh biếc. Chưa đầy một giây sau, nữ nhân mang theo hương thơm xứ Đài lập tức rời khỏi căn phòng. Trên tay cầm chiếc điện thoại gọi cho Kang Daniel một cách điềm tĩnh nhất có thể, giữ vững giọng ôn nhu tiểu thư nhà lành.

" Daniel, cậu đi tìm T/b mau lên. Tôi nghĩ chắc hẳn con bé sẽ không chịu nổi sú sốc này đâu !"

" Vâng thưa tiểu thư "

Tzuyu tắt máy, phía bên chỉ còn tiếng tút vang dài. Cả một bầu trời xanh thẳm đi theo cô chỉ còn tiếng thở đồng đều của riêng mình Tzuyu. Nữ nhân chậm rãi đi, nhưng không vơi đi chút âu lo nào. Ánh mắt vẫn dịu hiền như xưa, nhìn buồn sâu thẳm.

Từng hạt tuyết trắng xứ rơi nhè nhẹ rồi bao phủ lấy tấm lưng cô, lạnh lùng thổi qua đôi tai đỏ ửng vì phong ba tuyết mà chúa đưa xuống. Cho tới khi trước mắt Tzuyu xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ gục xuống nền tuyết dày đặc. Cặp đồng tử cô như giãn ra, vội vã chạy tới ôm lấy tôi.

Tôi như mơ hồ vậy, cảm giác có một thiên thần gãy cánh mang tôi về nơi xứ mẹ. Đưa tôi rời khỏi nơi đày tội tàn ác của loài người xấu xa kia. Hơi ấm nóng bỗng phà vào mang tai tôi gọi tên cúng cơm một cách thân thuộc của tôi những năm 8 tuổi " Violet ". Một mảng kí ức vui vẻ ùa về ,rồi lặng lẽ ra khỏi tâm trí tôi một cách tàn bạo. Một lúc sau đã khiến tôi bừng tỉnh.

" Jimin !" - Đó là câu nói tôi thốt ra đầu tiên sau khi tỉnh dậy. Tôi chợt nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng cùng một nữ nhân xa lạ mà thật quen thuộc. Tôi chăm chú nhìn dung nhan của người. Bỗng cô ấy lim dìm mắt đưa về tôi khiến tôi có chút bất ngờ rồi kéo chăn lên cho tôi.

" T/b..em tỉnh rồi sao? Em gái chị ?" - Giọng chị yếu ớt, mang cả hơi lạnh vuốt từ ngày hôm qua. Tuy vậy cô vẫn nở một nụ cười ấm áp cho tôi. Mặc do tôi vẫn không hình dung điều gì đã xảy ra với chính mình. Chỉ nhận ra rằng nắng vẫn chiếu rọi vào căn phòng cùng tiếng gõ cộp cộp của một người thân quen...

💫

:") Jimin as Violet

Jung Kook as Zill

Zill là khắc tinh của Violet nhưng Violet chẳng là gì trong mắt Zill.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top