Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12: LẬP ĐỘI

Hắn vừa dứt lời thì nhìn thẳng
vào ánh mắt của cô. Cả hai chiếu vào ánh mắt của nhau. Cô khẽ nhắm mắt của mình
lại, cứ như là lảng tránh ánh mắt của hắn và xoay người đi. Hắn nhận lại sự im
lặng của cô. Cô không nói gì, lấy thêm một bao tay mới ra và đeo vào. Hắn cũng
im lặng không nói gì. Bốn người cứ thế người đứng, người ngồi đó và ai cũng lặng
đi.

Tối thứ Tư, 6 giờ.

Tại sở cảnh sát.

Cô ngồi trong phòng làm việc của
mình. Do cô muốn có thêm thông tin của những vụ án mạng này nên đã điều tra lại
hi vọng có thêm thông tin. Nhìn vào màn hình của máy tính, cô nhắm mắt lại. Tổng hợp lại tất
cả thông tin về hung thủ thì hắn có độ tuổi từ 18 đến 30 tuổi. Ngày nhỏ từng chứng
kiến cảnh giết người và bị gia đình ruồng bỏ. Cao 1m75. Có kiến thức nhất định
về cách giết người, từng đọc tiểu thuyết trinh thám. Vì ngày nhỏ đã từng trải
qua hoàn cảnh như thế nên hung thủ ít nói, không có nhiều mối quan hệ với xả hội.
Đặc biệt, có thù hận với cảnh sát. Khi giết người thì có tâm lý điên cuồng
nhưng cũng rất bình tĩnh và có ý sỉ nhục các nạn nhân. Như vụ án của Chu Ngọc
Vi, hung thủ phân xác chị ấy ra là để sỉ nhục Chu Ngọc Vi. Vì nạn nhân là một tổng
giám đốc của công ty nhỏ, dưới quyền thì cũng có vài người. Có thể nói, hung thủ
khinh bỉ nạn nhân vì đã có nhiều người dưới quyền.

Nhưng mà có một điểm cô không hiểu,
tại sao lại cắt hết người nạn nhân thành phân xác nhưng không đâm phần bụng?

Đối với tội phạm mà nói, phần bụng
của nạn nhân, đặc biệt là nữ giới, luôn là điều khiến chúng quan tâm. Phần bụng
có thể đâm được nhiều nhát dao nhất và có thể lấy được rất nhiều máu. Nếu là một
tên tội phạm lấy máu thì hung thủ sẽ rạch bụng để lấy máu. Nhưng tên này thì
không. Hung thủ không hề làm thế với bụng nạn nhân.

Thân phận của nạn nhân của vụ án
này thì chưa được xác định nhưng nhìn cũng có thể thấy khi hành hung nạn nhân,
hung thủ không hề giữ bình tĩnh khi giết nạn nhân giống Chu Ngọc Vi. Vậy có
nghĩa là, đối với hung thủ mà nói, Chu Ngọc Vi quan trọng hơn người này. Vậy
thì có thể nói, người này có mối quan hệ khá đặc biệt với Chu Ngọc Vi nhưng
cũng có thể quen biết người nạn nhân của vụ án 8.2 này.

Hôm trước, khi cô đưa tấm hình của
Lệ Khương Vũ cho Trần Huy thì anh ta nói là không quen biết người này. Nếu là
nhân viên và chồng của chủ tịch thì ít ra cũng phải biết mặt. Nhưng anh ta
không hề biết người này. Khi quan sát thái độ anh ta, cô thấy anh ta không hề
nói dối. Đôi mắt vô cùng thành thật và tự nhiên. Theo lý mà nói, có lẽ anh ta
không hề nói dối.

Còn một vấn đề nữa: Nếu giả sử là
người đó quen với Chu Ngọc Vi thì tại sao lại không ra tay sớm hơn? Như hận thù
chẳng hạn?

Vậy chẳng lẽ là do cô quan sát
không kĩ?

Cô ngồi ghi ra giấy hết những gì
mà mình nghĩ. Nhìn lại những vấn đề mà mình ghi, cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Chóng mặt vì tên này ra tay rất nhanh, chóng mặt vì cô chưa thể giải quyết nỗi
đau cho chị mình.

Đưa tay day day thái dương, cô thấy
đầu mình nhẹ hơn nhiều. Bỗng một hồi chuông phá tan sự thảnh thơi của cô. Cô
cau mày nhìn lên màn hình. Không phải vì cô bực mình mà là tên nhân vật gọi khiến
cô phải quan tâm.

Trên màn hình hiển thị chữ " Cục
trưởng" . Đổ được hai giây, cô cầm máy lên và bắt máy:

- Alo? Cục trưởng, ông gọi tôi có
chuyện gì?

- Văn phòng của tôi, lập tức có mặt.

Nói rồi ông ta ngắt máy. Nhin vào
màn hình đã tắt, cô không nói gì bỏ điện thoại vào túi quần và đi lên tầng 2,
nơi làm việc của cục trưởng.

Tại phòng làm việc của cục trưởng.

Đứng trước cửa phòng, cô chần chừ
không mở. Rốt cuộc vì sao cục trưởng lại triệu tập mình nhỉ? Lại còn ở ngay văn
phòng của ông ta nữ. Thường thì chỉ khi có việc quan trọng thì cô mới được đích
thân cục trưởng triệu tập ngay văn phòng mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa
vào. Phòng chỉ được mở hai bóng đèn nên cũng khá sáng. Cửa phòng mở ra, cô liền
thấy hắn, anh và nàng đang ngồi đó. Cô nhìn lên bàn làm việc thì thấy cục trưởng
đang ngồi đó, nghiêm túc nhìn cô. Cô bước nhẹ vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế
dài mà ba người kia cũng đang ngồi.

Sau khi cô có mặt, cục trưởng
cũng từ từ thả lỏng mặt ra. Nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc. Ông ta đứng
dậy, đi xuống chỗ bốn người ngồi đối diện, nói:

- Như các cô cậu đã biết, hiện
nay đã có hai vụ án giết người phân xác, đúng chứ?

Bốn người im lặng và gật đầu. Ông
ta cất tiếng tiếp:

- Vậy nên, hai vụ án này khá
nghiêm trọng. Chúng ta không thể làm ngơ được trước chuyện này. Nạn nhân lại
còn là chị của đội trưởng Chu nữa. Cho nên, tôi đề nghị, bốn cô cậu ngồi đây sẽ
lập thành một đội chuyên điều tra các vụ giết người này.

Tiếng ông ta vừa dứt là một khoảng
thời gian im lặng dài, tưởng như vô tận vậy. Trong tâm mỗi người có cảm xúc
khác nhau. Cả bốn lúc này mới nói được cùng một tiếng:

- Hả?

Ông ta chau mày nhìn bốn người
đang hỏi mình rồi cất tiếng:

- Sao? Không đồng ý à?

- Cục trưởng, bốn người chúng tôi
sẽ lập thành đội á?

- Ừm, bốn người các cậu sẽ lập
thành một đội. Tất nhiên, khi bí quá thì có thể nhờ đội của mình sự giúp đỡ để
phá án.

- Nhưng sao lại là bốn người
chúng tôi cơ chứ?

- Ừm, không thể phân chia người
khác sao?

- Không hợp hay sao? Một người là
đội trưởng tổ trọng án, người là đội trưởng tổ khắc họa tâm lý tội phạm, người
là đội trưởng đội hình sự, người là một đội trưởng pháp y nức tiếng sở cảnh
sát. Bốn người các cô không hợp nhau thì ai hợp?

Đáp lại ông ta là sự im lặng.
Trên mặt ai cũng xuất hiện vẻ ngạc nhiên nhưng dần bình tĩnh lại. Hắn đứng lên,
nói:

- Thôi được, chúng tôi sẽ thành lập
đội và đảm nhiệm vụ án này. Tuy nó có thể không dễ dàng gì với việc phá án
nhưng chúng tôi sẽ cố gắng phá vụ án này nhanh nhất có thể.

- Tôi cũng đồng ý.

Anh đứng lên và nói. Cô và nàng
nhìn nhau rồi nhìn lên ông ta. Hai người gật đầu. Ông ta nói:

- Tốt lắm, vậy từ giờ giao cả thành
phố cho các cậu.

Cô và nàng đứng lên, bốn người
nghiêm túc gật đầu. Rồi sau đó lần lượt ra ngoài. Vũ Phú nhìn bóng người lần lượt
rời khỏi căn phòng mình, liền mỉm cười nói thầm:

- Hi vọng bốn người đừng làm tôi
thất vọng.

Ông ta mỉm cười, đến bên chiếc ghế
xiay rồi ngồi xuống, quay ghế ra ngoài, nhìn cảnh của buổi tối mới được buông
xuống.

Bước ra ngoài phòng, cô quay qua
nói với nàng:

- Vậy là cũng ổn rồi.

Hắn và anh đứng cạnh cũng lên tiếng:

- Mong có nhiều sự giúp đỡ hơn từ
các cô.

- Tất nhiên, vụ án này cũng liên
quan đến chị tôi.

- Các anh cũng thế, có thể giúp
chúng tôi nhiều hơn.

Bốn người quay người lại với nhau
và khóe miệng khẽ nhếch lên. Đưa tay ra và cả bốn bàn tay từ từ đập vào nhau
vang lên tiếp "bốp" giòn tan, như thể sẽ là bước khởi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top