Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 31: GẶP MẶT


Hắn lặng đi sau lời nói của cô.

Có thể trình độ của hắn không bằng
cô về tâm lí, nhưng khi nghe cô phân tích và lí thuyết về các triệu chứng, dù
có chuẩn bị nhưng hắn vẫn phải rợn tóc gáy. Cô tiếp tục nói:

- Trầm cảm nó là một loại bệnh vô
cùng xảo quyệt. Nó như cái cách mà các tên tội phạm đang lẩn trốn trong xã hội.
Chúng ta thường vẫn vui vẻ như thường ngày nhưng một khi rơi vào những tình huống
căng thẳng thì con quái thú đó sẽ trỗi dậy và sẵn sàng ra tay với bất kì ai. Một
khi người bệnh đã mất khống chế thì cái đó nó sẽ nổi lên.

Hắn lại tiếp tục không nói gì. Thấy
hắn lặng, cô nói:

- Đương nhiên,
chúng ta chưa hề nghe về tuổi thơ của anh ta hoặc là do anh ta bịa ra. Nhưng đối
với chị tôi, quá khứ của một người không quan trọng. Cái quan trọng đối với chị
tôi là người đó có tâm hồn thế nào, sống ra sao với chị ấy mà thôi. Đối với anh
ta, chị tôi là tất cả. Có thể tôi không hiểu rõ anh ta bằng chị nhưng ít nhất
tôi cũng biết rằng anh ta luôn vui vẻ với chị tôi. Nhìn như anh ta không bao giờ
muốn mất đi tình cảm cuối cùng của đời mình thông qua những gì anh ta thể hiện
với cái chết của chị tôi.

- Đau buồn?

- Cũng không hẳn là vậy. Có thể
anh ta sẽ có đau buồn nhưng chỉ vài giờ thôi. Từ đó anh ta sẽ vạch ra một kế hoạch
để cướp đi những gì mà tên hung thủ kia đã làm.

- Vậy làm sao ta có thể xác định?

- Việc đó không khó. Nhưng giờ ta
không thể làm gì được cả. Trước tiên, ta phải phân tích tâm lí của anh ta thông
qua những gì anh ta làm ở hiện trường.

- Làm sao cô biết?

- Những người nạn nhân bị anh ta
đều cho thấy rằng nỗi căm hận của anh ta lại rất lớn. Đặc biệt là đối với tôi.
Anh ta ghét tôi vì tôi không làm được việc anh ta muốn. Bây giờ việc của chúng
ta là bắt được hung thủ. Nhưng hiện tại chúng ta đều có những bằng chứng chỉ
vào Lệ Khương Vũ. Nhưng đối với tôi, việc không tìm hiểu quá khứ của một người
là một việc rất sai lầm, đặc biệt là với người mình yêu. Chúng ta không phải là
lấy cái đó ra chỉ trích họ mà chúng ta lấy những lỗi lầm đó ra và từ từ sửa lại
giùm họ. Có thể ta sẽ không sửa được hết nhưng chỉ cần cố gắng. Mọi nỗ lực của
ta sẽ được đền đáp.

- Còn chị cô thì thế nào?

- Tình yêu của chị tôi dành cho
anh ta, nếu phải nói thẳng ra là mù quáng. Đúng, theo cách yêu đó phải gọi như
thế. Không tìm hiểu về họ, không hiểu được họ thì gọi đó là tình yêu mù quáng.
Chúng ta không phải vì yêu mà đâm đầu, cũng không phải mặc kệ mình mới gọi là
mù quáng. Chúng ta có thể bị như thế khi yêu nhưng chỉ một chút mà thôi. Nhưng
cái sai lầm lớn nhất khi yêu của một người, anh biết đó là gì không?

- Là?

- Không tìm hiểu về họ. Chị tôi
cho rằng chị ấy hiểu hết anh ta nhưng việc không tìm hiểu quá khứ thì việc đó
đã gọi là sai lầm rồi. Cho họ tiến về cuộc đời mình không phải là điều sai
trái. Cái đó gọi là cho cơ hội. Nhưng ta đừng cho họ nhiều cơ hội quá. Đó là lí
do khiến ta đánh mất đi chính bản thân mình. Chị tôi sẽ không bao giờ biết về
quá khứ cùng với bệnh tâm lí của anh ta. Đó cũng là lí do khiến chị ấy chết và
đánh mất đi gia đình cho đứa con của chị.

Lời cô vừa lặng xuống thì cả hai
đầu dây đều im lặng, mỗi người đều có một suy nghĩ.

Cô đứng dựa vào thành cầu, mái
tóc ngang lưng bay giữa không trung. Mắt cô hướng về những con thuyền đang chuẩn
bị ra khơi. Nó chứa đựng cả một nỗi buồn.

Hắn đang đứng trên sân thượng của
cục. Nhìn lên trời đang có một vệt sáng của trăng, hắn lại liên tưởng đến những
điều cô nói khi nãy và con quỷ hung thủ đang lẩn trốn.

Đó là một con người thế nào?

Phẫn nộ? Thù hận? Bất lực? Mệt mỏi?

Người này rốt cuộc là kiểu người
nào mà chỉ cần vợ chết là sẵn sàng ra tay giết người?

Hỗn tạp? Ghét bỏ? Tuổi thơ không
tốt đẹp?

Bỗng chợt hắn nghe bên kia nói:

- Chúng ta không thể chậm trễ được
nữa. Ra lệnh truy nã Lệ Khương Vũ đi!

- Hả? Cái gì?

- Tôi đoán là anh đang ở cục. Lập
tức anh và hai người kia chạy lên phòng của cục trưởng xin ngay lệnh truy nã
đi. Còn nữa, huy động lực lượng tìm kiếm coi Lệ Khương Vũ đang ở đâu. Chúng ta
càng chậm thì anh ta càng ra tay nhiều.

- Nhưng..

- Đừng có nhưng nhị. Công việc của
chúng ta, đó là cảnh sát. Chúng ta không thể để tình cảm của mình xen vào công
việc. Mặc dù ai cũng biết anh ta là anh tôi. Nhưng một khi anh ta đã trở thành
kẻ giết người thì không còn gì có thể tha thứ được. Kể cả có phải tự chính tay
tôi bắt anh ta thì tôi sẽ không nương tay đâu. Không bao giờ!

Nói đến đây, bàn tay đang để trên
thành cầu bất giác cuộn lại và cào những miếng gỗ ra ngoài, làm những mẩu vụn
đó rơi xuống đất. Mặt cô giờ vẫn lạnh băng nhưng trong mắt như vẫn có một nỗi
buồn và có thể trở thành nỗi hận bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, là một nhà tâm lí cô vẫn
có thể dùng chiến thuật tâm lí để kìm mình. Hắn có thể hiểu được cảm xúc của cô
lúc này. Một lúc sau, hắn lên tiếng:

- .... Được, tôi hiểu rồi.

- Giờ tôi sẽ chạy về cục. Ba người
các anh đi trước đi, tôi sẽ đến ngay thôi. Nhớ làm đơn.

- Vậy tôi cúp máy đây.

Rồi hắn tắt cuộc gọi đi. Lê từng
bước chân của mình xuống, hắn thấy người như muốn đổ xuống dưới. Nhưng thà như
thế thì đứng lên luôn là cách tốt nhất.

Bước xuống phòng làm việc của
anh, hắn thấy hai người đồng nghiệp của mình đang ngồi đó và nói chuyện. Hắn
giơ tay mở cửa ra và ngồi xuống một cái ghế gần đó. Anh hỏi:

- Thế nào? Thư giãn được chút rồi
chứ?

- Cứ coi vậy đi.

- Nhưng sao tôi cảm thấy là cậu
như mới vừa trải qua một cuộc đấu tranh tâm lí thế nhỉ?

Hắn cười gượng, xua tay nói:

- Đâu có, chắc cậu nhìn lầm rồi
đó.

- Vậy thì tốt.

- Mà nãy giờ cậu và đội trưởng Hạ
đang thảo luận gì thế?

- À, là về vụ án và đội trưởng
Chu.

- Ừ, mọi chứng cứ giờ đều chỉ vào
Lệ Khương Vũ, chồng nạn nhân Chu Ngọc Vi và là anh của đội trưởng Chu. Tôi tự hỏi
cậu ấy có chịu nổi không nữa.

- Không sao đâu, cô ấy sẽ làm được
mà.

Lời hắn vừa dứt thì anh và nàng đều
hướng mắt về phía hắn. Nhận ra mình đã nói, hắn nói:

- Đành phải nói vậy. Khi nãy tôi
có nói chuyện với đội trưởng Chu.

- Cho nên khi xuống đây cậu mới nặng
nề?

- Có thể coi là vậy. Đội trưởng
Chu bảo là Lệ Khương Vũ có thể là kiểu người hai mặt.

- Hai mặt? Ý chỉ là người xấu hoặc
người tốt?

- Không phải. Chắc hai người cũng
nghe qua cái từ trầm cảm. Nhưng đội trưởng Chu bảo là có loại trầm cảm hai mặt,
và có thể Lệ Khương Vũ cũng bị loại bệnh này. Nói tóm tắt về loại này thì chỉ
khi mà bị kích thích lên cơn tiêu cực một phát thì có thể làm bất cứ điều gì.
Nó như một con quái thú trỗi dậy và lúc nào cũng ẩn mìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top