Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 58: THẦN TƯỢNG


Hắn, anh và nàng im lặng, chân vẫn
bước theo cô.

Cô là người đầu tiên. Hắn, anh và
nàng theo sau.

Cái khí chất, khí chất dẫn đầu ấy
đã biến cô trở thành người thủ lĩnh cả đội.

Bỗng nàng ra hiệu cho anh, anh đợi
hắn lên một bước rồi mới đi sau. Hắn thấy kì lạ, quay đầu xuống hỏi:

- Cậu làm gì thế?

- Đổi chỗ thôi, có
gì đâu.

- Cậu và đội trưởng Chung có ý gì
đây? – Hắn rướn mày nhìn anh.

- Đầu cậu nghĩ cái gì thế? Đột
nhiên tôi muốn gần thần tượng của tôi thôi.

- Hả? – Bước chân đều đều bỗng chốc
chìm hẳn, nhường lại cho khoảng lặng dài.

Cô phát hiện mình đứng trước hắn,
bầu không khí ngột ngạt này làm cô lùi lại hai bước.

- Anh mới vừa nói gì, đội trưởng
Bạch? – Nàng hơi lắp bắp hỏi.

- À, tôi nói là tôi muốn đi sau
vì nó... vui hơn ở trước. – Anh cố gắng bình tĩnh nhưng hình như không được. Biểu
cảm của anh khiến mọi người nín cười, đặc biệt là đội trưởng Vũ và đội trưởng
Chu. Thấy hai người bặm môi, anh mới nói lớn:

- Đi tiếp thôi! Có gì đáng cười
đâu chứ?

Anh đã thẹn quá hóa giận nên la lớn
rồi. Giờ thì hai người quay người lại, cố nén lại một trận cười. Anh ngượng
ngùng, đi một cách chậm chạp, lề mề.

- Phụt!

Hắn không thể nhịn nổi cười. Môi
hắn cong lên một đường vòng cung, mắt nheo lại và quay lưng nhìn anh đang cúi gằm
đi. Anh nghe thấy tiếng cười đó, nhưng không nói gì, vẫn bước đồng đều với mọi
người, tay cầm túi vật chứng bất giác siết chặt. Anh hiểu tiếng cười của hắn có
ý gì. Người anh hiện tại như muốn bốc hỏa. Nhưng anh đã cố kìm nén nó.

Nàng như bị lời nói của anh mà
khiến mình cũng như anh, giống như là mới bị bắt gặp được điều gì đó rất xấu hổ.

Cái gì mà thần tượng chứ?

Lúc đầu quả thật là Chung Hạ có
ra hiệu cho anh xuống dưới, để Lâm Thần lên trên. Có lẽ hắn cũng đã phát hiện
được điều này, quay xuống hỏi anh. Nhưng nàng lại không ngờ câu trả lời của anh
lại là câu trả lời dễ gây hiểu lầm.

Rất dễ là đằng khác!

Cô khi quay lên cũng chẳng hơn hắn
là mấy. Cố nén nụ cười vào, cô vẫn lấy khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày của mình.
Nhưng do nỗi cười quá lớn, khuôn mặt cô trông khá buồn cười. Mắt, khuôn mặt thì
không phải bàn. Nhưng mà môi lại mím lại.

Khoảng cách của cô và hắn vẫn còn
rất xa.

Khi đã giải tỏa, hắn cũng như cô,
người bỗng lùi xuống ba bước.

Cô cũng đã thấy hành động này của
hắn, miệng nở nụ cười.

Bỗng cô nói:

- Đội trưởng Chung, tôi có thể
rút ra khỏi nhóm không?

- Hả?

- Đội trưởng Chu, việc đó tính
sau đi, cô nên ở lại hết tuần này. Vụ án còn rối lắm. Vả lại, cục trưởng cũng
chỉ điểm cho cô vào đội chứ không phải chúng tôi. Nếu cô muốn rút khỏi đây, ít
nhất là phải xin cục trưởng.

- Anh ấy nói đúng đấy.

- Tôi biết rồi. – Cô thở dài.

Hắn cảm thấy bản thân lúc này vô
cùng mệt mỏi, như không còn sức lực.

Áp lực công việc và vụ án này đã
khiến hắn như muốn nằm rồi.

Mấy ngày nay ngủ không ngon, ăn
không no.

Thế mà giờ lại thêm áp lực của cô
nữa chứ.

Lẽ ra nếu được chọn lại, hắn ước
giá như mình và cô sẽ không có thân thiết với nhau.

Để khi chia tay, xa cách khỏi buồn.

Giờ thì hắn đã thật sự hiểu được
câu "Thời gian không thể trở lại" rồi.

Những ngón tay thon dài của hắn bất
giác co lại, một nỗi buồn xâm chiếm hắn.

Đã từng chứng kiến bao nhiêu cái
chết, đã từng phá những vụ án thê thảm, đã từng thấy người thân, người nhà của
nạn nhân rất thảm thiết.

Nhưng hắn không hề đau, chỉ một
chút thương cảm.

Trải qua nhiều lần, hắn rèn cho
mình tính lạnh lùng và vô cảm như cảnh sát thường ngày.

Anh và nàng nhận thấy điểm này của
hai người, mặt hơi nhăn lại.

Đã tạo cơ hội rồi mà sao vẫn chọn
xa cách cơ chứ?

Nhưng anh và nàng không nói gì.
Anh cảm thấy nỗi giận khi nãy của mình tan biến đi đâu hết, trong lòng anh lúc này chỉ có nỗi buồn và thất vọng.

Những cảm xúc hổ thẹn của nàng đã không còn nữa, mà để lại cho nỗi buồn bã cùng nỗi tuyệt vọng khi nhìn người đồng nghiệp của mình thế này.

Đã thấy được tình cảm của hai người,
thế mà chọn im lặng và giữ khoảng cách với nhau.

Hai người này, không hề bình thường
chút nào!

Thoáng chốc, bốn người đã đi đến
cầu thang nhà Lệ Khương Vũ và Chu Ngọc Vi. Nhìn lên những bậc thang lạnh giá, cả
bốn không lạnh nhưng lại rùng mình.

Nàng thấy nó, chợt nhớ mình đã
quên mất điều quan trọng, nhìn cô hỏi:

- Phải rồi, Chu Ngọc Vi tại sao ở
nhà họ Chu thế? Trong báo cáo nạn nhân thì nạn nhân không có quan hệ huyết thống
với nhà Chu, không biết là của nhà nào. Nhưng sao cô ta lại ở trong nhà cậu thế,
đội trưởng Chu?

Như sực nhớ nó, anh cũng nhìn cô.
Hắn không làm gì, chỉ đứng ra đó. Nhưng thực lòng, hắn cũng muốn nghe cô nói về
điều này.

Cô không nói, mặt đột nhiên sa sầm.
Sau 30 giây yên lặng, cô mới cất tiếng:

- Các cậu thật sự muốn biết?

- Ừm, đôi khi nó là đầu mối.

- Nhưng nếu tôi không kể?

- Tùy cậu thôi. Cậu không kể thì
cũng điều tra. – Nàng nhún vai.

- Đó là cả câu chuyện dài.

- Chuyện dài ư? Chẳng phải là....

- Khi đó, tôi vẫn chỉ là một đứa
trẻ chuẩn bị bước sang cái tuổi đầu tiên, tức là một tuổi. Đương nhiên, ở lứa
tuổi này thì nhận thức của chúng ta còn mơ hồ. Trước ngày thôi nôi, mẹ tôi bỗng
dẫn về một đứa bé lớn hơn tôi ba tuổi. Bà nói rằng đấy là chị tôi. Khi tôi thắc
mắc rằng tôi chưa từng thấy chị ấy bao giờ, bà bảo rằng là đưa chị tôi sang Mỹ
chơi với dì tôi. Tôi biết dì tôi là một người bao giờ cũng đi du lịch, nên
không nghĩ nhiều về vấn đề đó. Thế là, tôi cùng chị ấy đón thôi nôi của tôi. Cuộc
đời tôi lúc đó vẫn còn rất vui vẻ như bao đứa trẻ khác. Tôi là người rất thích
môn thiết kế thời trang, tôi đã cố gắng kiếm được học bổng và đề nghị với cha mẹ
rằng hãy rèn luyện cho tôi tính tự lập. Họ đồng ý. Nhưng những thứ đó không thấm
vào đâu so với đêm trước khi tôi lên đường sang Canada. Các cậu biết đó chính
là điều gì không? – Cô quay sang ba người, miệng nở nụ cưòi buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top