Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 67: GIA ĐÌNH


Lâm Thần lắc đầu, ngồi xuống bàn làm việc.
Sở hữu kĩ năng điều tra nhất định. Trình độ y khoa không tồi, có thể đã tham gia vài khóa huấn luyện về cơ thể người. Thù hận những nạn nhân. Khi gây án, có cách làm bình tĩnh, không có cảm xúc khi thấy nạn nhân trút hơi thở cuối cùng. Trong lòng, khoái cảm giết người đã dâng lên đỉnh điểm. Thù rất sâu với nạn nhân Bùi Ngọc Vi. Sau khi chặt xác, đã khắc chữ "D" lên đó.
Chỉ là để thể hiện bản thân thôi sao? Hay còn nguyên nhân nào khác?
Có tuổi thơ đầy màu đen lẫn màu máu. Đã bị đánh đập rất dã man, không ai công nhận, chỉ có người cười cợt. Hung thủ muốn chinh phục thành phố này!
Khoái cảm giết người, khoái cảm khi nạn nhân nhắm mắt xuôi tay, khoái cảm khi trả được thù. Những loại khoái cảm này, hầu như tội phạm giết người nào cũng có.
Có điều, tại sao hung thủ lại có thể che giấu được những dấu vết tại hiện trường? Giết người phân xác bây giờ không phải là kiểu phạm tội điển hình, mà nó cũng là kiểu được cho là hung thủ sẽ dễ bị lộ sơ hở nhất.
Nhưng, hung thủ không lộ sơ hở nào, y còn phi tang được chứng cứ, bình tĩnh chặt xác nạn nhân một cách thành thạo vậy.
Cho dù có chứng kiến cảnh rùng rợn thế nào, hung thủ tại sao lại giữ được tỉnh táo được?
Những tên giết người lần đầu, không thể giữ bộ mặt không cảm xúc, dù y có chứng kiến cảnh giết người man rợ.
Có thể nói, đây là lần thứ hai hung thủ ra tay.
Nghĩ đến đây, mặt cô tối sầm lại.
Cần bao lâu để hình thành được một người vô cảm, giết người không ghê tay?
1 tháng? 3 năm? 6 năm?
Không! Không thể nào hình thành trong khoảng thời gian ấy! Dù cho y có những quá khứ, đau thương dai dẳng đến đâu!
Căn bệnh tâm thần, hoang tưởng được phát triển trong tám năm trời, chứ không thể nào chỉ có 1 tháng, ba năm, hay sáu năm được.
Hoàn toàn không có khả năng!
Một người có những hành động đó liệu phải là bị gì không?
Trừ phi, gia đình hung thủ có người bị chứng hoang tưởng, được di truyền.
Thông thường, những gia đình có người bị bệnh tâm thần, đặc biệt là mẹ khi mang thai, sẽ lên những dấu hiệu của bệnh, đứa con sẽ cảm nhận được.
Đôi khi, người mẹ dễ mắc chứng trầm cảm sau sinh. Giai đoạn này, có thể là giai đoạn nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con.
Người mẹ bị bệnh tái phát, nếu giai đoạn đó người mẹ làm những việc nguy hiểm. Có thể nói, lúc đó mặc dù đứa con không thể hiểu đó là gì, nhưng chúng nhận thức được hành động của người mà chúng cho là quan trọng. Nhưng, người mẹ"hiền lành" này hay làm những điều thô bạo, từ đó đứa trẻ dần bị bóp méo tâm lý, ảnh hưởng đến những giai đoạn phát triển tiếp theo sau này.
Nếu không người nào nhận thức được, sợ rằng họ đã biến
Nói nôm na một chút, đứa bé có dấu hiệu bị di truyền bệnh tâm lý của người mẹ. Từ đó, đứa bé bị ảnh hưởng rất nhiều khi từ nhỏ.
Không biết là người thân có can thiệp không, nhưng hung thủ đã hành động như tên sát nhân thực thụ, biến y thành phân tử nguy hiểm trong xã hội.
Cũng như y có thể là phân tử bạo lực tiềm ẩn trong nguyên tố nước.
Xã hội dù có người tốt. Nhưng không ai nói, không có người xấu.
Phải rồi, trên thế giới làm gì có người tốt, người xấu chứ.
Ta không thể nhận biết bản chất thật của họ qua vẻ bề ngoài được.
Người mặt ngoài là người tốt, nhưng sau vài tuần, lại biến thành tên giết người tàn ác.
Người làm những điều ác độc, lại chính là người giang tay để cứu rỗi những người quan trọng, giúp ích xã hội. Bên cạnh thế nào, chưa chăc ra ngoài, họ đối xử với mọi người ổn hay không. Ta không biết được trước khi họ biến mất.
Tựa như một hạt cát bay theo gió mà không ai để ý.
Họ chỉ biết giẫm đạp, khinh thường và dè bỉu những con người xấu xa. Người qua đường, chính là nói này nọ bằng lời nói như nọc độc. Họ cười đểu, họ phỉ báng.
Và những người nạn nhân, hung thủ cũng không ngờ người xung quanh mình lại thâm hiểm hơn các con người ngoài.
Họ tính kế, họ hãm hại và bỏ mặc, họ quay lưng.
Lúc đó, người bị hại còn thốt lên từ "Gia đình" không?
Cho nên, muốn sống trên thế giới khốc liệt này, chỉ còn cách bị đạp, nói xấu sau lưng và nếm mùi đau khổ, "nạn nhân" mới biết cách đứng lên và trả thù.
Có lẽ, nhiều người đã quen với việc lợi dụng và mất lòng tự tôn rồi.
Khi họ cười, nụ cười của họ rất nặng.
Nặng như những gì họ phải trải qua. Dù họ có được vui vẻ đến đâu, cũng vậy thôi.
Con người sau khi chết đi, người thắng cuộc hay người có công, đều được mọi người nhớ tới và khắc ghi sâu ơn nghĩa.
Thế người khác thì sao?
Họ không có gì luôn sao? Kể cả ngôi mộ, kể cả người đến thăm, kể cả người thân luôn sao?
Thậm chí, tôi cảm giác tôi không hiểu được chữ "người thân" là gì rồi.
Mọi người đều lần lượt rời bỏ tôi.
Như cánh hoa bay theo cơn gió gầm rú, không ai để ý.
Sau khi nhiều người rời đi, tôi mới ngộ nhận ra một điều:
Con người không thể không chết, chỉ là họ sống được đến đâu khi họ phải khóc trong bóng tối mà thôi. Họ không thút thít, chỉ là tự tiết ra nước mắt, rồi tự lau mà thôi.
Sang hôm sau, họ phải cười, họ phải sống trong môi trường cũ, không ai quan tâm.
Tôi tự hỏi mình: Đời người ngắn vậy sao? Đời người hay bị bỏ rơi lắm à?
Dòng suy nghĩ đến đây, cô nở nụ cười buồn, nghĩ:
Nãy giờ, tôi đã quên mất một điều rất đơn giản:
Trên thế giới làm gì có công bằng!
Gia đình hạnh phúc thế nào, sẽ có ngày, nó sẽ tan nát mà thôi.
Tan nát bởi bạo lực gia đình như lời nói, hành vi, ...
Tan nát bởi những lần rơi vào khốn đốn mà không bàn tay nào đưa ra.
Thế là nó tan nát, bể ra.
Cả 8 tỉ người, làm gì có ai quan tâm mình thật lòng.
Chỉ tự mình tưởng tượng! Bắt buộc tự mình sống trung lập thôi.
Đó là lý do khi mới 18 tuổi mà tôi đã bay qua Canada, tự mình nuôi bản thân.
Tôi đã tập cho mình khi tôi phát hiện chị tôi không phải con ruột của mẹ, không phải là người chị thường xuyên chơi đùa vui vẻ với tôi.
Nụ cười của tôi ít dần đi, nhường lại cho nụ cười nhếch mép và khuôn mặt lạnh lùng.
Ánh mắt của người khác, tôi vẫn né đi.
Kết quả là tôi luôn cô độc, sống trong lớp vỏ do bản thân tạo ra.
Những năm nay, tôi thực sự rất mệt!
Nụ cười tắt dần khi ba mẹ tôi qua đời, không bao giờ xuất hiện được nữa.
Đó là lý do tôi không xúc động mạnh khi những người thân còn lại cũng theo ba mẹ.
Nhưng sẽ là cách tốt nhất với họ rồi.
An nghỉ đi nhé, người thân của tôi.
Còn người thân, có thể họ không để ý đến người đó, chỉ quan tâm đến tiền bạc.'
Cái này thì có thể nói là phát hiện mới rồi.
Tiết lộ cho bọn họ biết, không phải là chuyện xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top