Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Bảo Anh đốt cây nến 16 tuổi cho Tùng, cả hai cùng hát hò vui vẻ trong tiếng xe cộ đông đúc , tiếng nhà hát đối diện vang lên những âm thanh trầm lắng.

- Mày mau ước đi , điều ước sẽ trở thành hiện thực đó.

- Thật à.

- Thật.

Tùng nhắm mắt lại dường như anh đang cầu nguyện một điều gì đó mà anh rất muốn nó thành sự thật , vẻ mặt thành tâm của anh khiến cô tò mò.

- Mày ước gì đấy.

- Nói ra rồi mất hiệu nghiệm đấy.

- Ơ....

Bảo Anh xúc một miếng bánh kem thật to đút cho Tùng ăn , cô mải mê nói chuyện về những thứ trên trời dưới đất:

- Mày biết không, ba tao bảo bầu trời đêm mà chúng ta nhìn thấy chỉ là một phần rất nhỏ của vũ trụ, ánh trăng chúng ta nhìn thấy cũng là ánh trăng mà bao người nhìn thấy, nhưng mỗi người lại bỏ qua vầng trăng để theo đuổi cuộc sống nơi phồn hoa đô hội để rồi quên mất vầng trăng trong tim ta , chính là vầng trăng sáng giữa vũ trụ bao la.

- Ừm.

Cô lúc này đâu biết Tùng bị dị ứng với xoài , vốn không thể ăn bất cứ cái gì làm từ xoài nhưng vì cô thích nên anh gắng gượng đau khổ trong sự hạnh phúc của cô. Nghe thấy câu trả lời ngắn gọn của Tùng, Bảo Anh quay lại mắng anh:

- Mày không biết thưởng thức th....

- Mày bị sao đấy .

Khi cô quay lại khắp người Tùng đã nóng ran, nổi mẩn đỏ , ngứa ngáy khó chịu.  Bảo Anh lay người  Tùng , tay của anh đã gãi cổ đến đỏ ửng.

- Tao ngứa quá Bảo Anh ơi.

Đầu óc anh mơ màng, không còn có thể nhận thức được điều gì. Cô cố gắng kéo tay anh ra, một lúc sau Tùng được đưa đến phòng cấp cứu . Ba mẹ anh cũng đến , mẹ của Tùng là bà Mai, bà tát vào mặt Bảo Anh và quát lớn :

- Cô làm cái gì con trai tôi vậy, cô có biết nó đang nguy hiểm đến tính mạng không hả.

- Ch...cháu không biết Tùng dị ứng với xoài.

- Cô có biết là chỉ vì sự ngu muội của cô mà hại con trai tôi không.

- Cô... cô cút đi đồ sao chổi.

[...]

Tôi buồn lắm , 1 phần vì bị mẹ Tùng mắng chửi thậm tệ , 1 phần là vì tôi đã hại Tùng thành ra như vậy. Tùng không thể ăn xoài sao không nói với tôi một tiếng , cố gượng ép làm gì để thành ra nông nỗi này.

Hôm sau tôi kể lại với Trang, trông nó không đồng tình mà đập bàn còn mỏ hỗn nữa

- Cái tên ngu si ấy mới sao chổi đấy, ăn làm cái gì để mày bị mẹ nó chửi.

- Không, cũng một phần là do tao, không hỏi ý kiến của nó mà đã tùy tiện mùa bánh kem theo vị tao thích rồi.

- Mày không sai , nó sai.

- Thôi đừng nó nữa.

1 tuần sau Tùng mới đi học trở lại , tôi với nó sau vụ đấy khá kiệm lời. Trong hôm đến bàn tôi trực nhật, tôi với nó ở lại lau sàn , lau bảng. Nó chủ động xách xô nước cho tôi còn mở lời trước:

- Tao xin lỗi.

- Sao mày phải xin lỗi.

- Tại vì tao mà mày bị vạ lây.

- Sao mày ngu quá vậy, không ăn được thì nói một câu chứ , cố ăn làm cái gì . Tao mà được quay về quá khứ tao đã ném cái bánh đó đi rồi đồ ngu ngốc.

- Được được tao ngu.

Tôi hơi tức nên xả một trận vào mặt nó luôn coi như bõ tức xong tôi với nó sau đó cũng nói chuyện vui vẻ với nhau.

Tính ra thì Tùng chỉ khá vô tình với các bạn nữ thôi nhưng cái gì cũng tốt nhé, học giỏi, tốt bụng , giúp đỡ tôi trong học tập , còn hòa đồng nữa( với con trai).

Thịnh mới chuyển vào lớp thôi mà hai bọn họ đã nói chuyện thân thiết như 2 sư huynh ruột thịt rồi. Tại sao tôi lại làm bạn thân với Tùng được nhỉ?

Là do tôi tặng nó chuối hay tôi đỡ nó xuống phòng y tế nhỉ. Bao nhiêu câu hỏi cứ xoắn xuýt khiến tôi đau đầu, đang lau bảng tôi buột miệng hỏi nó :

- Tại sao mày lại làm bạn với tao?

- Hả?

- Tại sao mày lại làm bạn với tao?

- À chuyện kể ra cũng lâu rồi , cái lúc ở trại hè Bảo Anh phi bóng giúp tao bảnh quá làm con tim tao rung rinh rồi , biết làm sao đây.

- Mày thần kinh à?

- Đâu có.

Tôi bất lực trước câu trả lời của nó . Sau đó tôi lai nó về trong những tia nắng cuối cùng của mùa đông, những tia nắng nhẹ nhàng hắt hiu như chỉ chờ trực mùa đông qua đi để vươn mình lên đón mùa xuân phấp phới. Đến Tết Nguyên Đán ,tôi phải về thành phỗ cũ , ở nhà bà nội tôi vẫn trò chuyện với Tùng qua điện thoại, mà nhiều lúc tôi muốn đấm Tùng qua điện thoại lắm.Cứ 2,3 phút lại gọi cho tôi làm tôi phiền đến nổ đầu.

Sau đó chúng tôi được đi học lại , bắt tay vào ôn thi cuối năm nên thời gian trôi đi khá nhanh, thoắt cái đã vào hè . Hè năm lớp 10 này tôi không bị ba mẹ bắt đi học thêm nữa nên tôi rủ Trang , Ngọc và bé Vy đi chơi bãi biển.

Chúng tôi chơi rất vui, đêm xuống lại cùng nhau ngồi tâm sự , bé Vy thì chạy loanh quanh chúng tôi , một bầu không khí ấm áp lạ thường.Chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời đầy ánh sao lấp lánh.

- "Tao mệt mỏi với sự đeo bám của thằng Kha lắm chúng mày ạ". Ngọc than thở.

- "Tao nghĩ nó đang thích mày, sao mày không đáp lại tình cảm chân thành đấy". Trang trêu Ngọc

- " À mà Thịnh cũng thích mày thật lòng đấy cho người ta cơ hội đi kìa". Ngọc kháy lại Trang.

Rồi cả hai lại đuổi nhau trên bãi cát, và rồi thì Ngọc sao chạy nhanh hơn Trang được , nó bị Trang túm lấy cù cho cười sặc sụa.

Tôi cũng cười lây luôn. Tôi chỉ mong thời gian yên bình này dừng lại ở đây để tôi lại được ở bên các bạn thân yêu của mình. Thời gian trôi nhanh thật , đúng là nếu ta không bắt kịp và với lấy cuộc sống bộn bề này , ta sẽ bị thời gian nuốt chửng vào hố đen vô tận của cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh