Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


12

Không có tình yêu cũng không sao, không phải vấn đề to tát gì cả, tôi còn có sự nghiệp mà.

Thỉnh thoảng tôi cũng tò mò về sợi tơ hồng tôi từng cắt, "Tống Tự" là người như thế nào nhỉ.

Thời gian đầu khởi nghiệp vô cùng bận rộn nhưng may mà tôi có tài vận của Thần Tài, rất nhanh công ty đã đi vào quỹ đạo, tuy quy mô công ty không lớn nhưng tôi cũng cảm thấy hài lòng rồi.

Tôi còn dựa vào chiều cao và số đo ba vòng của anh cả Thần Tài mua một đống vé số.

Đừng tò mò sao tôi biết số đo của anh ấy, tôi dùng mắt đo từng vòng đó.

Tôi vừa ra khỏi trung tâm đổi thưởng xổ số đã gặp Thần Tài thứ ba, cả người anh mặc âu phục quý giá, mặt mày tinh xảo. Rốt cuộc, ai đúc tượng cho bọn họ vậy, tôi cứ nghĩ Nguyệt Lão với Thần Tài là mấy ông lão râu tóc dài ngoằng, phất phơ trong gió cơ.

Anh ấy cười trêu tôi:

"Cô yêu tiền thật đấy."

"Còn phải nói à, có tiền có thể làm rất nhiều chuyện."

Tôi sẽ dùng số tiền này để sửa sang cô nhi viện.

Tôi lớn lên ở cô nhi viện, viện trưởng đối xử rất tốt với tôi.

"Tôi định đến cô nhi viện, anh đi cùng không."

Đưa anh ấy đến cô nhi viện, mọi người sẽ dính chút hào quang của Thần Tài, tăng thêm tài vận cho cô nhi viện.

Lão Tam mặt nào cũng tốt nhưng mà anh ấy nhiều chuyện quá, suốt ngày hỏi sao tôi không đến chùa Linh Sơn nữa. Tôi viện cớ mình bận việc, không có thời gian đi.

Nếu tôi đã quyết định từ bỏ thì tôi sẽ không suy nghĩ đến Nguyệt Lão nữa.

13

Thần Tài thứ tư là kiểu công tử bột, hay mặc vest giống tổng tài lạnh lùng bá đạo, anh ta thường lái xe thể thao đến dưới nhà tôi rồi bấm còi ầm ĩ. Lần nào đi chơi với anh tôi cũng phải trang điểm lộng lẫy, mặc những bộ quần áo đắt tiền nhất của mình ra ngoài.

Anh ấy còn thích đi club chơi với lý do là đi khảo sát thị trường.

Những quán anh đến, lúc nào cũng đông khách, chủ quán bar kiếm tiền đầy túi, chỉ thiếu nước cung phụng anh ấy như Thần Tài thôi.

Tôi còn không biết xấu hổ gật đầu: "Đúng rồi, ông cung phụng đúng người rồi, Thần Tài hàng thật giá thật đấy."

Nhìn anh ấy lắc lư, thu hút mọi ánh mắt giữa sàn nhảy, tôi hơi nghi ngờ, anh chàng này có phải là thần thật không vậy?

Thấy tôi nhìn qua, cuối cùng anh cũng xuống khỏi sàn nhảy, quyến rũ đi về phía tôi, tay anh vẫn cầm ly rượu, bắt đầu nói năng lộn xộn "Tiểu Duật, uống .... uống nào, cô đang đi chơi với tôi mà..."

Nếu không phải số dư trong thẻ tôi vẫn tăng đều đều thì tôi đã đập cho anh ta một cái rồi.

"Tiểu Duật, đừng buồn, uống nào"

Đúng vậy, giờ tôi có tiền rồi, còn có gì để buồn chứ.

Tôi cầm ly rượu lên, chạm ly với anh: "Cạn ly!"

Dù ở đâu anh cũng là trung tâm sân khấu, thu hút rất nhiều sự chú ý, tôi không quen nên kéo anh đi về.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, hai con ma men xiêu vẹo đi trên đường, ánh mắt anh ấy mơ hồ: "Thật ra Nguyệt Lão cố ý không cho anh hai của tôi gặp cô."

"Anh hai của anh đáng sợ lắm, tôi cũng không dám gặp anh ấy."

"Nói linh tinh, anh hai của tôi vừa cao vừa đẹp trai, so với thằng nhóc Nguyệt Lão kia còn đẹp hơn ba phần đấy."

"Tôi không tin đâu."

Năm anh em Thần Tài thì tôi đã gặp ba người, ai cũng đẹp trai hết nhưng không ai đẹp hơn Nguyệt Lão được cả.

Lão Tứ nghe tôi nói xong khịt mũi coi thường.

"Cô đợi đó, để tôi gọi anh hai đến...."

Còn chưa nói xong, sau lưng anh ta ánh lên kim quang, một anh đẹp trai khác cao hơn Lão Tứ nửa cái đầu xuất hiện, xách anh tư như xách một con gà con.

"Ở bên ngoài đừng gọi tôi là anh hai, mất mặt tôi lắm."

Giọng anh trầm vang, khí thế mạnh mẽ, cả âm thanh lẫn hình dáng đẹp đến mức tôi phải hít sâu một hơi. Tôi không thể liên tưởng người đàn ông trước mặt với hình tượng mặt đỏ, mắt xếch trong truyền thuyết được.

Tôi tạm thời không nói lên lời.

Anh chàng đẹp trai đến nghẹt thở, kiệm lời trực tiếp mang tôi và Lão Tứ về chùa Linh Sơn.

Tôi lại gặp lại Nguyệt Lão.

14

Thần Tài ném con sâu rượu say bí tỉ là tôi cho Nguyệt Lão.

Hôm nay anh ấy không mặc trường bào đỏ sẫm như mọi khi nữa mà mặc trường sam màu xanh nhạt khiến anh bừng sáng giữa màn đêm, vạt áo thêu chỉ bạc như ánh trăng bàng bạc, dịu dàng chiếu lên mặt hồ dập dờn gợn sóng, con sóng ấy từ từ bao quanh trái tim tôi, nhẹ nhàng mơn trớn, làm tôi động lòng.

Anh ấy dễ dàng bế ngang tôi.

"Em uống nhiều như vậy nhỡ đâu gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?"

"Đá vào công cụ gây án.... hắt cà phê... hắt nước sôi... hắt nước đáy nồi lẩu... hehe."

Đầu tôi choáng váng, vừa nói chuyện vừa khua khoắng chân tay miêu tả.

Nguyệt Lão hơi siết chặt vòng tay bế tôi, bất lực nói: "Rồi em làm gì nữa?"

"....Sau đó..... sau đó..... thì đền tiền cho người ta."

Nguyệt Lão dịu dàng đặt tôi lên giường.

Lúc này tiếng kêu thảm thiết của Lão Tứ từ miếu bên cạnh truyền đến, hình như anh ấy đang bị anh hai "dạy dỗ", tôi vô lương tâm cười trên nỗi đau của anh ta.

"A Nguyệt, tôi nói cho anh nghe, Lão Nhị.... đẹp trai lắm đó.... rất đẹp."

Nguyệt Lão trầm giọng: "Còn anh thì sao?"

Tôi như bị ma xui quỷ khiến kéo anh lại, vòng tay lên cổ anh:

"Anh cũng đẹp trai... còn thơm nữa"

"A Nguyệt.... tôi..."

Sau đó tôi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Tôi đang mơ màng thì cảm thấy có hơi ấm phả vào cổ, còn nghe thấy Nguyệt Lão lẩm bẩm.

"Vô Ưu, em trở về rồi.

"Anh nhớ em lắm.

"Đừng bỏ anh lại một mình nữa..."

Cơn buồn ngủ của tôi tan sạch, lập tức mở mắt, mặt tôi kề sát mặt anh, tay anh choàng lên eo tôi. Thấy quần áo trên người vẫn còn nguyên, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

May quá, may quá.

Tôi không khinh nhờn thần linh, cũng không khinh nhờn tình yêu của bọn họ.

Thấy mọi chuyện vẫn ổn tôi mới có thời gian nhìn kỹ anh, đẹp trai thật, tiếc là anh chàng đẹp trai này không phải là của tôi.

Chợt vết son trên cổ áo anh đập vào mắt tôi.

.... Móa nó

Tôi đáng chết thật huhu, phải chuồn thôi. Cẩn thận kéo tay anh ra, tôi nhẹ chân, nhẹ tay xuống giường.

Mới rón rén đi được vài bước, tôi đã nghe thấy:

"Em lại định trèo tường nữa à?"

Vừa mới ngủ dậy nên giọng anh hơi khàn, cực kì quyến rũ

Tôi không dám quay đầu lại.

"Trời sáng rồi, em không phải trèo tường nữa đâu."

"A Nguyệt, chúng ta kết thúc giao dịch ở đây nhé, tôi đi đây."

Nói xong tôi nhanh chóng trốn khỏi tầm mắt anh, cũng trốn khỏi nơi trái tim tôi thuộc về.

15

"Uiiii ~"

Tôi xoa xoa chỗ vừa bị đụng đầu.

"Lão Tứ, anh đứng đây làm gì, mặt còn xanh tím thế kia."

Tôi bật cười thành tiếng, "Anh hai anh chuyên đ.ánh vào mặt hả =)))"

Anh ta xót xa vuốt ve gương mặt đẹp trai mình, tức giận nói:

"Hừ.... Ai bảo tôi phải sống dựa vào gương mặt này chứ."

"Vậy về sau anh ít đi uống rư.ợu hơn thì không bị đánh nữa."

Anh ta vẫn còn ấm ức:

"Anh hai chếc bầm, trước kia tôi cũng đi uống rư.ợu mà có bị đ.ánh đâu, không hiểu sao lần này anh ấy như nổi đi.ên ấy, đ.ánh tôi mạnh tay lắm, không niệm tình anh em gì cả...huhu"

Tôi sợ Nguyệt Lão đuổi theo nên vội vàng chào Lão Tứ rồi đi xuống núi.

Ở giữa sườn núi, tôi lại gặp dì bán hương hôm nọ. Mới sáng tinh mơ dì ấy đã bày hàng rồi hả? Nhưng mà đến gần tôi mới nhận ra dì ấy là đàn ông???

"Tôi là Thần Tài thứ năm, chưa kịp biến thân đã bị cô phát hiện rồi."

Anh ta xấu hổ gãi đầu. Khác với mấy người anh em, anh ta là kiểu em trai nhà bên, thân thiện, hoạt bát nên chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.

"Tiểu Ngũ, cảm ơn anh hôm đó nhắc tôi đi thắp hương cho thần, chứ không tôi đã đau chếc trong sân chùa rồi."

Tiểu Ngũ ấp úng:

".... Cô không cần cảm ơn tôi đâu."

"Tôi làm vậy vì áy náy."

"Là sao á?"

Năm anh em Thần Tài không làm gì có lỗi với tôi mà.

"Hôm đó là tôi làm phép đẩy cô ra khỏi miếu Thần Tài."

Thấy tôi đang chuẩn bị nổi giận, anh ta vội vàng giải thích: "Không trách tôi được, anh hai bảo tôi làm thế, tôi cũng không biết tại anh ấy bảo tôi làm vậy."

Oke fine, anh hai của anh tôi cũng không dám động vào. Lúc này, chuông điện thoại của tôi vang lên.

"Tiểu Ngũ, tôi bận việc mất rồi, tôi về trước nhé."

Từ sau hôm đó, mấy tháng liền tôi không đến chùa Linh Sơn, thường xuyên tăng ca tới đêm khuya, cố gắng làm tê liệt bản thân bằng công việc, lấp đầy thời gian rảnh của bản thân.

Chỉ có làm như thế thì tôi mới kiệt sức, không nhớ về anh nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top